Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 57: Tìm người làm cho nàng ấm áp




"Ngươi đã hảo tâm như vậy, ta đây cũng an tâm." Giống như một hơi thở dài nhẹ nhõm, hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của Xà Ngọc Kỷ.
Dưới bóng đêm, Tuyết Ẩn đem hơi thở lạnh như băng ẩn trong đó, không để Xà Ngọc Kỷ nhìn ra bất kì cảm xúc gì của nàng.
"Ngươi không lo lắng cho nàng ?" Xà Ngọc Kỷ kinh ngạc với biểu cảm như thế của Tuyết Ẩn, nàng không phải vừa mới thật sốt ruột sao?
"Tỷ tỷ nói rất đúng, đêm lạnh như vậy, Băng Ngưng cũng là rất lãnh , có người làm ấm thân cũng tốt." Tuyết Ẩn nói giống như Xà Ngọc Kỷ đã làm chuyện rất tốt.
Nhưng nội tâm của nàng lại vô cùng bất an, lấy cá tính của Băng Ngưng, nàng thà chết chứ không chịu khuất phục .
Chính là Xà Ngọc Kỷ tự mình nói với nàng chuyện này, chính là muốn dẫn nàng tới chỗ Băng Ngưng, hảo tính kế nàng.
"Nàng không phải rất trung thành với ngươi sao? Ngươi lúc đó chẳng phải rất khẩn trương sao?”
Tuyết Ẩn cười lạnh, "Một cái nha hoàn mà thôi, còn nữa gia gia không phải là cho ta hai nha đầu sao, nha đầu muốn bao nhiêu có bao nhiêu, làm gì để ý một cái nha hoàn này."
Tuyết Ẩn ngoài miệng là nói như vậy, nhưng là nội tâm cũng rất sốt ruột , Băng Ngưng đối đãi với nàng tốt lắm, nàng không thể không quan tâm đến sống chết của nàng.
Nhưng là nàng càng khẩn trương, Băng Ngưng sẽ càng nguy hiểm.
"Muội muội, thật sự là không nghĩ tới, tỉnh lại bất quá mấy ngày, ngươi liền này biến hóa thật lớn, thật đúng là làm cho tỷ tỷ ta cảm thấy nguy hiểm a." Xà Ngọc Kỷ tiến về phía trước vài bước, chống lại đôi ngân mâu kia.
Ngân mâu lạnh như băng kia, con ngươi cứ như vậy thật quỷ dị. Hơi thở lạnh như băng làm cho con người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nhưng là Tuyết Ẩn, ta nghĩ trừ bỏ tâm tư mãnh liệt của ngươi, ta lẽ nào lại sợ ngươi sao?
"Thật không, kia thật đúng là vinh hạnh của ta." Tuyết Ẩn lạnh giọng nói, lướt qua Xà Ngọc Kỷ, trở về.
"Ngươi thật sự không lo lắng nàng sao, kia nhưng là mấy nam nhân, không phải mộ người, ngươi liền như thế vô tình sao?" Nhìn Tuyết Ẩn trở về, Xà Ngọc Kỷ rất nôn nóng .
Nàng thật không để ý cái kia tiện tì kia sao? Ngày ấy Merlin không để ý nguy hiểm cứu nàng, nhưng là hôm nay biểu hiện như không có gì xảy ra, chẳng lẽ nàng nhầm lẫn rồi?
"Ta nghĩ nàng cũng sẽ không hi vọng ta đi cứu , giống như lời nói của ngươi nàng đối với ta thật trung thành." Tuyết Ẩn thân hình dừng một chút, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi .
"Không nghĩ tới cái kia tiện tì cũng không uy hiếp được ngươi, một khi đã như vậy, kia nàng cũng không còn giá trị lợi dụng . Đại ca, hưởng dụng nàng một phen, sau đó giết chết."
Xà Ngọc Kỷ cá, cá Tuyết Ẩn sẽ quay đầu.
Tuyết Ẩn tuy rằng không nói gì, nhưng lại nghe thấy động tĩnh.
"Bỏ khăn bịt miệng của nàng ta ra, để nàng hảo hảo kêu, hảo hảo hưởng thụ vui vẻ trước khi chết, thuận tiện để nàng xem nàng chân thành với trân thành với chủ nhân lãnh huyết vô tình như thế nào.”
Xà Ngọc Kỷ nói cho Băng Ngưng, nói cho Xà Kiến Hoa nghe , nhưng là thực tế là nói cho Tuyết Ẩn nghe .
"Ba ba "
Hai tiếng tát vang lên.
"Tiện tì, có thể được đại ca của ta thượng, là phúc khí của ngươi, ngươi còn phản kháng, ngoan ngoãn cho ta."
Tuyết Ẩn dừng bước chân, nàng không có quay đầu, nhưng là nàng nghe thấy được thanh âm quần áo bị xé rách, cảm nhận được Băng Ngưng liều mạng giãy dụa.
Xà Ngọc Kỷ đứng ở một bên, nhìn bóng lưng Tuyết Ẩn, có người uy hiếp, là không thể tốt hơn .
Băng Ngưng nỗ lực giãy dụa , nhưng là nàng không có há mồm kêu cứu, là nàng không có năng lực bảo vệ tốt bản thân, nàng chết cũng không thể liên lụy tiểu thư.
"Tiện tì, ngươi nếu dám cắn lưỡi tự sát, ta sẽ đi đào phần mộ của tiện nhân nương kia." Xà Ngọc Kỷ thấy Băng Ngưng muốn cắn lưỡi tự sát, dùng tay nắm lấy miệng của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.