Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 190: Khi nàng đã tới tuổi cập kê, sẽ dùng trang sức màu đỏ dài mười dặm cưới nàng về làm vợ




Âu Nhan Mộ thập phần tự tin nói, rất nhiều nữ nhân hắn xua như xua vịt, chỉ với thân phận Hoàng đế của mình thôi, hắn cũng đã khiến rất nhiều nữ nhân phải thích hắn rồi.
Âu Nhan Mộ chính là đệ nhất mỹ nam của Đông Huyền Đế quốc, đây là điều không thể chối cãi, hơn nữa còn là hoàng đế tôn quý, có điều kiện đến vậy, nữ nhân nào nghe mà tâm chẳng động?
Tuyết Ẩn ngẩng đầu đánh giá tên nam nhân tự kỷ trước mắt, nhưng thực sự mà nói hắn rất có điều kiện để tự kỷ.
Y phục trên người hắn màu tím, thêu một con rồng vàng, mái tóc đen buộc lên tùy ý, ánh mắt luôn ánh lên một điểm sáng.
Âu Nhan Mộ cũng giống như nàng, đôi mắt của hắn giờ phút này nhếch lên, tùy ý để nàng xem.
"Ta chỉ là một tiểu cô nương thôi." Tuyết Ẩn tránh đi ánh mắt sáng rực của hắn, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt kia là nàng lại cảm thấy hoảng hốt, cứ như hắn đang lăm le tính ăn thịt mình vậy.
Âu Nhan Mộ cười, thật đúng là một tiểu nha đầu đáng yêu, "Chỉ cần qua tháng thôi, nàng sẽ không còn là một tiểu nha đầu nữa."
Tuyết Ẩn nhíu mày, nàng cũng sắp đến tuổi cập kê rồi, ở cổ đại chỉ cần qua mười lăm tuổi là đã tới lễ cập kê, lúc đó thì chẳng còn là một tiểu cô nương nữa.
"Mộ Hoàng hơn nửa đêm tới đây, chỉ vì để nói mấy chuyện nhàm chán này?"
"Trẫm sẽ đi nhanh thôi." Âu Nhan Mộ nói.
"Vậy thì không tiễn." Đi thì đi lẹ đi, đâu cần hắn báo, dù sao ngày mai thể nào cũng gặp lại hắn.
"Trẫm phải về Đông Huyền đế quốc rồi." Âu Nhan Mộ nói, bởi vì buộc phải rời đi, nên mới đến nhìn nàng một cái.
Tuyết Ẩn thoáng kinh ngạc nhìn hắn, tin tức này đến khá bất ngờ, nàng cứ nghĩ hắn sẽ không tính rời đi luôn chứ.
"Sao, cuối cùng cũng biết để ý tới trẫm rồi à." Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tuyết Ẩn, tâm tình của Âu Nhan Mộ vô cùng tốt.
Tiểu nha đầu vô lương tâm này cuối cùng cũng biết để ý tới mình rồi.
"Không, ta chỉ mong ngươi sớm đi thôi." Tuyết Ẩn thản nhiên nói, nàng quả thực rất muốn cái tên trêu hoa ghẹo nguyệt này đi lẹ lẹ cho nàng nhờ.
Âu Nhan Mộ cúi đầu, đúng là một tiểu nha đầu vô lương tâm, nếu hắn không đứng sau sắp xếp mọi chuyện, bây giờ nàng vẫn còn là trắc phi của Bắc Huyền Thanh rồi, còn có việc làm gãy ngón tay của Như Bạch, vũ nhục Tôn Cầm, nếu không nàng sao có thể nhàn nhã qua ngày như vậy được chứ.
"Trẫm đã sắp phải đi rồi mà nàng vẫn không thể nói được câu nào tốt hơn sao?" Âu Nhan Mộ nói, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng giọng nói không hề để lộ ra nửa phần.
Âu Nhan Mộ hắn cần gì phải cảm thấy mất mát, càng không cần phải để cho nha đầu này biết.
"Không thể." Tuyết Ẩn đáp lại chắc nịch, sau đó nói tiếp, "Nếu là sắp chết, có lẽ còn có thể miễn cưỡng nói một câu hay."
"Đúng là một tiểu nha đầu vô lương, vậy mà dám trù trẫm chết."
Âu Nhan Mộ tiến lên một bước, Tuyết Ẩn lập tức lùi về phía sau một bước, trừng mắt nhìn hắn, không cho hắn lại gần.
Nàng sẽ không cho phép nên này ăn đậu hũ của mình, tuy vậy lão gia hỏa kia vẫn không có nhiều động tác, nhưng thực lực của hắn khá là khó lường.
Thấy bộ dáng phòng bị của Tuyết Ẩn, hắn bất mãn nhíu mày, có cảm giác muốn tiến lên trừng phạt nàng, bộ dáng phòng bị đó của nàng khiến hắn thực sự thấy không thoải mái chút nào.
"Trẫm đi đây, đến ngày lễ cập kê của nàng, trẫm sẽ mang theo mười dặm trang sức màu đỏ, cưới nàng về nước làm thê tử." Âu Nhan Mộ nhìn Tuyết Ẩn, sau khi để lại câu nói đó, hắn phi ra ngoài cửa sổ, biến mất dạng.
Hắn không dám đứng lại, bởi vì hắn biết, tiểu nha đầu kia chắc chắn sẽ cự tuyệt, hắn không muốn nghe.
Hắn muốn cưới tiểu nha đầu trước mắt này về làm thê tử, phong nàng làm hậu, để cho nàng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất của Đông Huyền đế quốc, để cho nàng không còn bị người khác khi dễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.