Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 16: Hủy thiên diệt địa đều phải cùng ngươi tồn tại




“Tiểu thư không thèm để ý sao?” Băng Ngưng có chút kinh ngạc. Mỗi lần nhị hoàng tử đến, tiểu thư chẳng phải rất vui sao.
“Để ý có dùng được sao. Nên vẫn là trốn xa.” Đối với Bắc Huyền Thanh, cái gì nàng cũng không biết. Vì cái gì cần phải để ý, một chút cũng không.
Chính là vì cái cớ gì lại biến nàng thành sườn phi. Là vì sớm đã có ý tưởng hay bây giờ mới xuất hiện.
Nếu như chuyện mấy ngày nay của nàng đã truyền vào đế đô, như vậy nói nàng hẳn phải được người bên trên coi trong. Bắc Huyền Thanh không nên kết hôn với nàng sườn phi mới phải.
Chẳng lẽ có cái âm mưu gì ở đây? Quên đi, đến đâu thì đến.
... ...... ...... ........
Đêm tối, trên mặt nước trản trản đỏ tươi liên hình hoa đăng (cái đoạn này mình không hiểu lắm nên dữ nguyên nhé)
“Nàng đã trở lại?” Trong nước một gã trơn bóng lưng, mái tóc ngân phát xinh đẹp rối tung trên lưng, giống như lưu quang mê người. Hắn đưa lưng về phía nam tử trên bờ, âm thanh mềm nhẹ hỏi.
“Vâng.” Nam tử cung kính hỏi, giọng điệu tràn đầy không giấu được vui sướng.
“Đã gần một ngàn năm rồi, Mộ Dã.” Trong nước nam tử thủy chung chưa quay đầu, thanh âm giống như lầm bầm lầu bầu.
“Mau một ngàn năm, vương rất nhanh có thể thoát ra khỏi vong xuyên.” Nam tử mặc áo trắng Mộ Dã vui sướng nói.
Hắn và vương giống nhau, đã đợi gần một ngàn năm. Chính là hắn chờ vương tái nhậm chức, còn vương là chờ cái nữ nhân kia. Chỉ cần vương tái nhậm chức, còn lại không sao cả. Bọn họ cần phải làm đó là đoạt lại tất cả hết thảy.
“Đúng vậy. Mau mau một ngàn năm. Nàng luân hồi đã mấy đời, cũng không biết đã biến thành cái dạng gì rồi. Này nhất thế, nàng sẽ quay trở lại bên người ta đi.” Ngân phát nam tử thanh âm nhẹ nhàng lại làm cho người ta cảm thấy hội đau lòng.
“Vương, nếu muốn đoạt lại vương hậu, ngài nhất định phải đoạt được thiên hạ.”
“Mộ Dã ngươi nói. Nàng còn yêu ta sao?” Ngân phát nam tử thanh âm mang theo nhè nhẹ bi thương, giống như tự hỏi mình, nhưng nghe ra có thể thấy được sự sợ hãi trong đó.
“Vương hậu tất nhiên vẫn yêu vương.” Mộ Dã thập phần kiên định nói. Vô luận còn yêu hay không, hắn chỉ trung thành với vương, muốn vương đoạt lại thiên hạ.
Ngân phát nam tử thấp giọng nở nụ cười, tựa hồ nhớ tới cái chuyện gì vui vẻ: “ Mộ Dã, ta nghĩ đã thấy nàng.”
“Thuộc hạ sẽ thay vương an bài.”
“Mộ Dã, mấy đời nay, nàng có yêu người khác sao? Nàng có còn nhớ rõ bổn vương sao? Nàng có phải hay không cùng hắn tam sinh tam thế.” Ngân phát nam tử thanh âm tràn đầy thê lương. Ngay cả Mộ Dã như vậy kiên định cũng vì hắn đau lòng mà đứng lên.
“Tin tưởng vương hậu là yêu vương. Vương không thể buông tha. Vì giang sơn của ngài, cũng vì cướp lại vương hậu.”
Đêm đen, giương mắt tràn đầy tinh quang lóng lánh, từng đợt từng đợt ánh trăng chiếu vào nước sông, gió nhẹ phất qua, liễu xanh lắc lư, bên người hoa đăng lay động chảy tới bên người hắn.
“Hiện tại nàng đang ở đâu? Lại sẽ gọi là gì?” Ngân phát nam tử nhặt lên hoa đăng, ngon tay tinh tế tái nhợt nhấc lên bấc đèn.
“Vương hậu đang ở Bắc ngung đế quốc. Còn lại tình huống đều chưa tra được.”
Ngân phát nam tử buông hoa đăng trong tay, cho nó tùy ý ngâm nước sông. “Đi thôi.”
Gần một ngàn năm, vương hậu của ta, ngươi có còn nhó rõ ước định của chúng ta. Cuộc đời này nếu không đến được với ngươi, như vậy bổn vương tình nguyện bị ngươi hủy.
Một giọt nước mắt nóng bỏng yên lặng chảy xuống dưới nước, tạo nên vằn nước. Tâm hắn cũng dần sống lại.
Vương hậu, nhớ rõ chờ bổn vương. Nếu bằng không hủy thiên diệt địa, ta đều cùng ngươi tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.