Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 57: Máu tươi rửa Đoạn Hồn đao (4)




Lúc Huyết Tàm đưa tay chuẩn bị xé rách y phục của Dạ Thất Thất, hai tròng mắt Dạ Thất Thất vốn đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, quang mang màu vàng giống như hai lưỡi dao sắc bén, phát ra sát ý mãnh liệt!
"Bọn ngươi đáng chết!"
Thanh âm nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như một đạo sấm sét, tầng tầng đánh vào trong đầu đám người Huyết Tàm, có người hộc máu tại chỗ.
Thân thể Dạ Thất Thất từ từ bay lên, hai mắt biến thành màu vàng kim, quần áo màu lam theo gió bay múa, từ trên người nàng tản mát ra một cỗ hơi thở thánh khiết cao ngạo không thể chạm tới.
Từ trong hai tròng mắt màu vàng kim của nàng tán phát ra bén nhọn sát khí, trong tay nàng cầm một đoạn đao gỉ sắt loang lổ, lộ ra một cỗ khí chất tang thương và bi thương của lễ rửa tội, giờ phút này Dạ Thất Thất và đoạn đao trong tay phảng phất như cùng hòa làm một thể, nàng tức là đao, đao tức là nàng! Trong đồng tử màu vàng quang mang sát khí tựa như đao, mang theo băng lãnh cùng giết chóc!
"Giả thần giả quỷ, đi chết đi!" Toàn thân Huyết Tàm huy động quạt lông sắt màu đỏ, một trận gió bén nhọn đánh tới Dạ Thất Thất, đã thấy trong tay nàng đoạn đao vung lên, dễ dàng hóa giải công kích của hắn.
"Ầm - -" Huyết Tàm bị chưởng phong của Dạ Thất Thất đánh bay, tầng tầng rơi trên đất.
Dạ Thất Thất quơ đoạn đao, trôi lơ lửng ở giữa không trung, giống như tử thần, thu gặt lấy tính mạng những người trước mắt này.
Trong tay nàng đoạn đao tựa như quỷ hút máu đói khát nhiều năm, phàm là người bị nó làm bị thương đều sẽ tức khắc bị hút khô máu biến thành từng khối thây khô, truyền đến thanh âm xương rạn nứt.
Mỗi lần hút máu một người, màu sắc đoạn đao trên tay Dạ Thất Thất liền càng đậm thêm một phần, lúc này Dạ Thất Thất tựa như một xác chết biết đi, hoàn toàn không tự mình ý thức, bị đoạn đao trên tay thâu tóm toàn bộ ý thức, trong đầu chỉ có điên cuồng giết chóc - -
"A - - "
Thân thể bay ra khỏi phòng, đột nhiên Dạ Thất Thất phát ra tiếng kêu thống khổ, đáy mắt khôi phục thanh tỉnh trong nháy mắt.
Sau một khắc, màu sắc hai tròng mắt nàng lại lần nữa thay đổi màu vàng kim, cầm đoạn đao trong tay, khóe môi mang theo băng lãnh hàn ý, triển khai điên cuồng tàn sát như đi vào chỗ không người.
Đêm nay, sơn tặc núi Hắc Vụ từng giết vô số người bị tàn sát không còn, không người nào may mắn thoát khỏi.
Đêm nay, trên người Dạ Thất Thất dính đầy máu tươi, quần áo màu lam bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, giống như lúc nàng chết kiếp trước...
Sau khi chém giết mấy trăm người, màu sắc đoạn đao trong tay Dạ Thất Thất trở nên hết sức quỷ dị, thân đao gỉ sét rất nhiều, lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị, tựa như một đầu thần thú ngủ say vài ngàn năm bị đánh thức, từ trên đoạn đao tầm thường kia tản mát ra một cỗ khí tức cường đại!
Sau khi tàn sát tất cả mọi người trên núi Hắc Vụ, ánh mắt Dạ Thất Thất dại ra, trong tay cầm đoạn đao, trôi lơ lửng ở giữa không trung, y phục trên người không ngừng nhỏ máu, quỷ mị giống như một u hồn, hướng về chân núi bay đi...
...
Dưới chân núi Hắc Vụ, trong một sơn động bí mật, mặt Dạ Thất Thất tràn đầy thống khổ khoanh chân ngồi dưới đất, bên cạnh đặt đoạn đao hiện ra u quang.
"Ân... Ngô..." Đau đớn kịch liệt thật giống như muốn xé nát Dạ Thất Thất, nàng cắn môi dưới, chịu một đợt lại một đợt đau đớn, máu tươi nhiễm đỏ đôi môi của nàng, khiến hơi thở của nàng thêm vài phần tà mị.
"Đừng giãy giụa, vô dụng, giao thân thể của ngươi cho ta..." Trong đầu, đột nhiên vang lên một đạo thanh âm khàn khàn xa lạ.
Trạng thái linh hồn của Dạ Thất Thất mới vừa lấy được một tia liên lạc với thân thể lần nữa gián đoạn, nhìn đoạn đao trước mắt tràn đầy quang mang kim sắc ngang ngược, đáy lòng Dạ Thất Thất dâng lên một cỗ quật cường không chịu thua, "Ngươi là ai? Bằng ngươi cũng muốn cướp đoạt thân thể của ta, nằm mơ! Cho dù ta phá hủy cỗ thân thể này cũng sẽ không nhường cho ngươi."
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, đây là ý nghĩ duy nhất của Dạ Thất Thất giờ phút này.
"Ngươi đã cố chấp một mực, vậy ta liền thôn tính ngươi, cỗ thân thể này lập tức là thuộc về ta, cạc cạc cạc..." Trong nháy mắt đạo quang mang kim sắc kia hóa thành một mồm to đầy máu, hướng về Dạ Thất Thất nhào tới.
Dạ Thất Thất liều mạng né tránh, lại khó thoát khỏi miệng to như chậu máu kia, bị đạo kim quang kia hút vào trong miệng to như chậu máu, hoảng loạn bối rối, nàng cũng không phát hiện dải kim tuyến bị nàng nắm trong tay ở lúc nàng bị hút vào miệng to như chậu máu đồng thời biến mất không còn hình bóng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.