Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 374: Tổ hai người hồ đồ




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
"Ha ha ha... Ha ha ha... Chết cười ta, ha ha ha... thì ra ngươi mới là bị đụng ngã! Ha ha ha..." Thiên Toàn ôm bụng cười đến không hề có hình tượng, nước mắt đều tràn ra khóe mắt cũng không ngăn cản được tiếng cười điên cuồng của hắn.
Người này điên rồi...
Dạ Thất Thất nhìn Thiên Toàn, thu hồi ánh mắt nhìn về Viêm Minh khẽ lắc đầu, bày tỏ có thể kéo cái người điên này đi xuống.
"Ít nói nhảm, ngươi đến làm gì? Để cho ta lại nhìn thấy răng của ngươi thử xem?" Viêm Minh hí mắt, ánh sáng lạnh hiện ra.
Thất Thất hiếm khi thổ lộ tiếng lòng của bản thân một lần, lại bị người này đánh loạn, giờ khắc này, Viêm Minh có loại xúc động đóng gói người này vứt xuống con đường luân hồi súc sinh của Minh giới đi một chuyến.
"Này này này, mọi người là sư huynh đệ một hồi, ngươi có cần phải nói chuyện tuyệt tình đến như vậy hay không hả? Ngươi cũng không nghĩ, chúng ta sắp ba trăm năm không gặp, ta đây làm sư huynh đến thăm tiểu sư đệ một chút, chẳng lẽ cái này cũng không được sao?" Viêm Minh nói như vậy, Thiên Toàn lập tức có chút chột dạ dời ánh mắt đi.
Ngoài mặt Thiên Toàn là dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, trong lòng lại đang âm thầm oán thầm, người này có phải là đang âm thầm rắp tâm gì hay không? Thậm chí ngay cả trong lòng mình nghĩ cái gì cũng biết?
Tuyệt đối không thể để cho người này đắc ý như thế, nhất định phải tìm cách tiêu diệt uy phong của hắn mới được!
Nhìn hai người Viêm Minh và Dạ Thất Thất thân mật đến chói mắt, Thiên Toàn đột nhiên sửa lại tâm tư, trên mặt tuấn lãng như gió chợt thoáng lóe qua vẻ mặt ranh mãnh.
"Không phải là nàng muốn đi dạo trong Cự Tượng Thành một lát sao, đi thôi." Viêm Minh nhàn nhạt liếc Thiên Toàn một cái, trực tiếp coi nhẹ sự hiện hữu của hắn, cúi đầu ôn nhu nói với Thất Thất bên cạnh.
Dạ Thất Thất cười cười gật đầu: "Được."
"Này, không được đi! Ngươi tên khốn này!" Thiên Toàn vốn muốn cố ý thừa nước đục thả câu làm cho tên Viêm Minh kia cầu xin hắn, được rồi, mặc dù hắn biết rõ cái này trên căn bản là không thể nào, có thể tưởng tượng một tý giống như cũng không sao nhỉ? Ai ngờ người này thế nhưng không làm theo lệ thường, vậy mà thực sự dự định không đếm xỉa sự hiện hữu của mình trực tiếp rời đi.
Ta chết, còn có thể vui vẻ làm sư huynh đệ hay không?
Nghĩ đến những thứ không chịu nổi ở quá khứ, rõ ràng mình mới là sư huynh, nhưng vì cái gì mỗi lần người bị thương tất cả đều là chính mình?
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nhớ lại nhiều đều là nước mắt!
"Sư huynh hồ đồ, ngươi có chuyện cứ việc nói thẳng được không hả? Đừng giống như nữ nhân lúc nào cũng chít chít méo mó dong dong dài dài, trước ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là lớn lên có chút nương pháo, không nghĩ tới tính cách của ngươi vẫn thật là không có gì khác biệt với nữ nhân. Ta thấy về sau ngươi đừng tự xưng là sư huynh Minh nhà ta, đổi làm sư tỷ của hắn đi." Luận về độc miệng, Dạ Thất Thất nếu là xưng người thứ hai, thì thật sự không nghĩ tới ai có thể làm thứ nhất. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Dạ Thất Thất một câu "Minh nhà ta" thành công làm cho sắc mặt Viêm Minh âm chuyển nhiều mây, tâm tình trong nháy mắt thật tốt.
Trước đó Thất Thất liên tục gọi mình "Hoàng", nhưng mỗi lần giọng nói vẻ mặt lúc gọi mình đều làm cho Viêm Minh có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời. Loại cảm giác này hết sức tế nhị, mới đầu hắn thật sự hết sức thích nghe được giọng Thất Thất mềm mại gọi mình, giống như kiếp trước, giống như bọn họ chưa bao giờ tách ra qua...
Nhưng, thời gian hơi dài, thì Viêm Minh cảm giác được, chỉ thấy hình như Thất Thất và bản thân nhiều thêm một tầng màng mỏng không nhìn thấy. Bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ hai bên, tiếp xúc được thể xác và tinh thần của cả hai bên, lại không có biện pháp đi vào, cái loại cảm giác này làm cho Viêm Minh rất khó khăn, hết sức mất mát.
Cũng may hết thảy đều đã qua, cúi đầu nhìn về phía mười ngón đan xen tay, trong nháy mắt Viêm Minh lại có loại kích động mất mà lại có được.
Cho nên, đối mặt với Thiên Toàn nói câu kia: "Tiểu sư đệ, ngươi thực sự không muốn biết mục đích ta đến sao? Ngươi cũng đừng hối hận!" Nhìn thấy trên mặt Thiên Toàn rõ ràng in một ý tứ: "Muốn biết, cầu xin ta đi!" 
Viêm Minh vẻ mặt kiêu ngạo, trực tiếp bỏ lại một câu: "Thích nói thì nói." Dắt tay Dạ Thất Thất xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.