Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Tửu lâu Phúc Duyên Lai.
"Nguyên Bảo, ngươi kiếm được từ đâu nhiều côn trùng như vậy? Ngày thường ngươi bắt bọn nó đều giấu ở đâu?" Dù là Dạ Thất Thất hung hãn mạnh mẽ lớn như vậy mà khi trông thấy đủ loại sinh vật con rết con nhện rậm rạp chằng chịt cũng làm cho toàn thân tê dại, sống lưng cũng không khỏi phát rét, cảm thấy rợn người trong lòng.
"Rầm rì rầm rì... đó đều là món đồ chơi của ta, rầm rì..." Nguyên Bảo ngước đầu, bộ dáng cần ăn đòn ta không nói cho ngươi đó, Dạ Thất Thất tức giận đến mi tâm nhảy lên.
Dạ Thất Thất nhấc chân đạp Nguyên Bảo ra ngoài, nghiến răng nói: "Không cho phép chơi mấy thứ chán ghét đó, lại để cho lão nương trông thấy, lão nương đưa ngươi một sọt dưa chuột có gai..."
Nguyên Bảo không khỏi căng thẳng hoa cúc, kẹp chặt chân sau mặt mũi tràn đầy ai oán ẩn núp rất xa.
"Đừng tức giận." Viêm Minh giống như dỗ tiểu hài tử, vỗ nhẹ lưng của nàng giúp nàng thuận khí, lúc trông thấy một đoàn màu trắng trên vai Thất Thất sát phong cảnh, đáy mắt thoáng lóe hàn quang.
Lão Bạch đang ôm bầu rượu uống, đột nhiên cảm giác một cỗ sát khí lạnh như băng đánh tới về phía mình, ngẩng đầu, nghênh tiếp cặp mắt sắc bén của Viêm Minh, khóe miệng co giật vài cái.
Lão đại, ngươi... ngươi cũng quá qua sông rút ván đi? Người mới vừa đuổi tới tay, ngươi liền ghét bỏ ta, nếu không phải là chuột gia gia của ngươi hỗ trợ, ngươi có thể tìm được người nhanh như vậy không?
Đương nhiên, lời này chính là cho Lão Bạch mười lá gan nó cũng không dám nói ngay trước mặt Viêm Minh.
Lần đầu tiên xuất hiện chạm mặt thiếu chút nữa bị lột da đã để lại bóng ma còn không có khỏi hẳn ở trong lòng Lão Bạch.
Lão Bạch rời đi, Dạ Thất Thất ngẩng đầu, hai tròng mắt sáng ngời nhìn xem Viêm Minh hỏi: "Hoàng, chàng nói Tử gia có phải sạch sẽ hay không?"
"Có sạch sẽ hay không, thử một lần thì biết!" Viêm Minh hiểu nàng có ý gì, không chút do dự liền cho ra đáp án.
Dạ Thất Thất gật đầu: "Đúng là như thế."
Đề tài ở ngoại giới đồn đãi đến ồn ào huyên náo, đến Cự Tượng Thành lại vẫn còn như đá ném vào biển rộng, chưa kích thích một tia gợn sóng, thật giống như có người hết sức áp chế những thứ đó lại, không để cho nó truyền vào Cự Tượng Thành.
Hoặc là, không để cho những tin tức kia lại truyền vào trong tai những người khác trong Cự Tượng Thành.
Một bước bước vào Cự Tượng Thành Dạ Thất Thất và Viêm Minh liền phát hiện tình huống khác thường này. Vốn định không biến sắc âm thầm điều tra nghe ngóng, lại đánh bậy đánh bạ đưa tới Tử gia đại tiểu thư ngấp nghé sắc đẹp Viêm Minh.
Tử gia làm đại gia tộc đứng đầu Cự Tượng Thành, quan hệ không thể tầm thường với gia tộc Mộc thị, vô cùng có khả năng chuyện này chính là Tử gia âm thầm thao túng. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Đúng là như thế, Dạ Thất Thất quay ngược lại an phận mới lúc trước, cử chỉ kiêu căng giữ lại Tử gia đại tiểu thư Tử Nghê Thường, cũng chỉ đích danh muốn gia chủ Tử gia tự mình đến đòi người.
Trực giác nói cho nàng biết, Tử gia, và hơi thở quen thuộc biến mất ở Cự Tượng Thành, có quan hệ rất lớn!
"Người nào dám giam giữ nữ nhi của Tử Tiếu Lãnh ta? Hãy mau mau xưng tên ra!"
Bên ngoài tửu lâu Phúc Duyên Lai, đột nhiên vang lên tiếng nói to lớn cứ như là tiếng sấm.
Dạ Thất Thất đang nói với Viêm Minh đến Tử gia này, người Tử gia liền tới, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
"Hoàng, đợi tí nữa không cho phép chàng ra tay, ta muốn đích thân lĩnh hội gia chủ Tử gia này." Dạ Thất Thất kéo đầu ngón tay Viêm Minh, trong giọng nói làm nũng mang theo vài phần bá đạo nói ra.
Viêm Minh sủng ái cười khẽ, gật đầu: "Được."
Chỉ là gia chủ Tử gia, còn không có tư cách làm Thất Thất bị thương.
Thất Thất muốn chơi, thì để cho nàng chơi là được.
Nhìn thấy Thất Thất lộ ra nụ cười thỏa mãn, trong nội tâm Viêm Minh bị đầy ngọt ngào tràn ngập, hạnh phúc không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
Nếu như có thể, hắn thật hy vọng thời gian đó dừng lại, làm cho hắn cứ lẳng lặng nhìn nét mặt tươi cười của nàng như vậy, cho đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất!
...
"Con gái của ngươi mạo phạm đến ta, quấy rầy hào hứng ta ăn cơm, ngươi là đến thay mặt nàng bồi tội với ta sao?" Dạ Thất Thất lười biếng ngồi ở trên ghế, ngáp dài, giọng nói rõ ràng truyền ra tửu lâu Phúc Duyên Lai, truyền tới trong tai người bên ngoài vây xem.