Editor: ChieuNinh
"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Hàn huynh cần gì phải đem người khác cũng trở thành ngốc tử mà đùa giỡn? Có ý tứ sao?" Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, nàng giả dạng thành nam nhi nên có hơn vài phần thoải mái tùy ý. Vốn trời sinh tính hào sảng, anh khí trên trán của nàng càng tăng, tiếng cười lạnh càng đậm: "Tại sao ta lại xuất hiện ở đây, trong lòng của ngươi và ta đều biết rõ, đến tột cùng vì sao Hàn huynh kiên trì chân tướng như vậy, Hàn huynh tâm như gương sáng, cần gì phải giả ngu? Không bằng nói thẳng rõ ràng ý đồ đến đây, chẳng phải tốt hơn?"
Có lẽ là bị lời nói này Dạ Thất Thất làm cho rung động, Hàn Thu lại trầm mặc.
Một lát sau, mới vang lên tiếng vỗ tay thanh thúy...
"Bốp bốp bốp - - "
Tiếng vỗ tay thanh thúy phát ra từ Hàn Thu, hơi lười biếng, khóe môi khẽ giơ lên, trong lười biếng mang theo vài phần bén nhọn.
"Hay cho một câu tâm như gương sáng, nói chuyện với người thông minh thật là thoải mái." Hàn Thu cười nói.
"Nhưng mà... cho dù có là người thông minh đi nữa cũng có thời điểm bị vẻ bề ngoài của sự vật mê hoặc, có vài thời điểm, mắt thấy, không nhất định là thật! Vẻ bề ngoài của sự vật là biết gạt người." Hàn Thu nói lời này giống như đang nhắc nhở Dạ Thất Thất cái gì đó, đáng tiếc giờ phút này Dạ Thất Thất cũng không nghe rõ ý trong lời nói của hắn.
"Đa tạ Hàn huynh nhắc nhở, cho dù biểu hiện giả dối gạt người giống như thật cũng thủy chung không trở thành thật được, tận mắt nhìn thấy cũng không thể đáng tin, vậy thế gian này còn có cái gì có thể tín nhiệm? Thực hư đúng sai ở trong lòng người, mặc dù thực hư khó phân biệt, chung quy vẫn đáng giá." Dạ Thất Thất trả lời Hàn Thu như vậy.
Đối thoại của bọn họ, mang theo vài phần bí hiểm thần bí.
Hàn Thu trong âm thầm nhắc nhở Dạ Thất Thất, còn không phải là một loại phương thức khiêu khích khác?
Đối mặt với người bụng dạ khó lường, cho tới bây giờ Dạ Thất Thất cũng không biết nhượng bộ là gì?
Người kính ta một phần, ta trả lại ngươi một phần; trái lại, Dạ Thất Thất nàng quả quyết không phải là người nhát gan sợ phiền phức.
"Như thế thì tốt, nghe nói hai ngày sau chính là thi đấu mỗi ba năm một lần tuyển chọn tộc nhân của Thủy gia. Thủy huynh là bàng chi bộ tộc Thủy gia, chắc hẳn cũng sẽ tham gia, đúng không?" Đột nhiên Hàn Thu nhắc tới chuyện thi đấu hai ngày sau của Thủy gia, ngoài mặt là hỏi thăm, nhưng trong giọng điệu của hắn Dạ Thất Thất lại nhận ra được vài phần ý tứ bức bách.
Chẳng lẽ, hôm nay hao công tốn sức mang mình đến đây như thế, mục đích là vì chuyện hai ngày sau?
Cái ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong đầu Dạ Thất Thất.
Như vậy, hành động của hắn cũng là hợp tình hợp lý.
Tình cảm, là chính nàng suy nghĩ nhiều, ở phương diện khác Hàn Thu cũng không phải có hứng thú đối với nàng. Đổi lại mà nói, mục đích của Hàn Thu đối với nàng vẫn luôn rất rõ ràng. Trước kia là vì thân phận Dạ đại tiểu thư Viêm Hỏa Thành mà đến gần nàng, hiện tại là bởi vì thân phận Thủy Đình của nàng hữu dụng đối với hắn, từ đầu đến cuối, giữa bọn họ cũng chỉ là quan hệ lợi dụng.
Nghĩ như thế, ngược lại trong nội tâm Dạ Thất Thất ổn định hơn một chút.
So sánh ra thì, Dạ Thất Thất càng muốn Hàn Thu coi nàng như là một quân cờ, mà không phải là cái khác.
Nam tử trước mắt thật giống như một con báo săn mồi ưu nhã, nhìn bề ngoài thì tuấn mỹ yêu dị, nhưng cất dấu thị huyết tàn bạo. Nếu như tiếp xúc gần gũi, chỉ sợ sẽ bị gặm đến ngay cả xương cốt cặn bã cũng không còn.
Ở trong mắt Dạ Thất Thất, Hàn Thu tuyệt đối là nhân vật cực độ nguy hiểm.
Cảm giác của nàng, chưa bao giờ sai lầm!
"Hàn huynh muốn đạt được đáp án gì từ trong miệng của ta đây?" Dạ Thất Thất biết rõ mà còn cố hỏi.
"Nghe nói, Thủy gia mỗi ba năm cử hành thi đấu một lần tuyển chọn cực kỳ đặc sắc, mỗi hậu sinh trong tộc đều là thiên phú dị bẩm. Ta đã sớm mong có cơ hội nhìn thấy, hiện tại thời cơ vừa vặn, cũng coi như thành toàn một cái tâm nguyện cho ta. Nếu như trong cuộc thi đấu có thể được nhìn thấy bóng dáng Thủy huynh, chắc hẳn sẽ càng thêm đặc sắc."
Ngụ ý, sao mà rõ ràng!