Editor: Tương Ly
Thanh Long Thành, trong một gian trà lâu bình thường, một người thiếu nữ áo đỏ mắt ngọc mày ngài ngồi, trước mặt bày một ly trà bốc hơi nóng, đối diện, một nam tử bên trong vẻ tuấn mỹ mang theo vài phần tà ý ngồi, nếu Dạ Thất Thất trông thấy hai người này, chắc chắn giật mình không thôi!
Thiếu nữ áo đỏ hiển nhiên chính là bản thân Dạ Thất Thất, tướng mạo thân hình thậm chí là thanh âm đều giống nhau như đúc, ngay cả lời nói cử chỉ trong lúc vô tình thể hiện ra cũng có ba phần tương tự; Dạ Thất Thất nếu ở đây, sẽ nhận ra thiếu nữ này chính là người đã xuất hiện lúc nàng và cha con Thủy Vô Nhai giận dữ đánh nhau, người tự xưng là "Dạ Thất Thất".
Mà nam tử ngồi đối diện"Dạ Thất Thất", Dạ Thất Thất cũng rất quen thuộc, nói đúng ra, là bản thể Dạ Thất Thất rất quen thuộc, bởi vì hắn từng là nam sủng của bản thể Dạ Thất Thất, nam tử được gọi là Hàn thiếu vô cùng thần bí - - Hàn Thu!
"Chiêu mượn đao giết người này của người dùng thật tốt, hiện tại gia tộc Thủy thị loạn thành một đoàn, bên ngoài có thần thú thanh long nhìn chằm chằm, trong có "Thủy Đình" có hận ý tương đối lớn đối với gia tộc Thủy thị, cứ theo tình huống như vậy mà tiếp tục, Thủy Vô Nhai giận chó đánh mèo chỉ là chuyện sớm hay muộn, dù sao hắn cũng cha ruột là ngươi, chẳng lẽ ngươi không có một tia mềm lòng hay không đành lòng sao?" Hàn Thu nhìn "Dạ Thất Thất" đối diện, nhìn gương mặt quen thuộc kia, đáy mắt lạnh nhạt thâm trầm lóe qua tia kỳ quái.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, tác phong làm việc lại khác biệt một trời một vực!
Một người tùy ý khinh cuồng, ngạo khí tiêu sái, coi người thân là nghịch lân; một người tâm lãnh bạc tình, vì tư lợi, thủ đoạn ác độc, tâm như rắn rết!
Ngoại trừ hai khuôn mặt giống nhau như đúc, hắn cũng không cách nào tìm được thêm chút chỗ tương tự nào từ trên người các nàng.
"Mềm lòng, không đành lòng? Hừ!" Thiếu nữ áo đỏ khinh thường hừ lạnh, trong mắt mang theo vài phần hận ý, "Ta ước gì toàn bộ bọn họ chết hết, bọn họ không chết, sao có thể làm tiêu tán mối hận trong lòng của ta? Nếu không phải chủ nhân cứu giúp, sao ta có thể biết rõ chân tướng của sự tình? Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ đối với một người nuôi ngươi thành một phế vật, sẽ chờ sau khi ngươi trưởng thành đưa ngươi lên tế đàn thành tế phẩm như thế nào? Mười sáu năm qua, ta coi bọn họ là người thân, nằm mộng cũng muốn đạt được sự chú ý của hắn, cho dù là một ánh mắt cũng tốt! Nhưng hắn cho ta đều là sự ghét bỏ và tình cảm lạnh như băng. Nếu không phải chủ nhân nói, sao ta có thể biết rõ, nguyên lai ta cũng không phải là con của Thủy Vô Nhai hắn, hắn nuôi ta hoàn toàn chính là vì thỏa mãn tư dục của chính hắn, muốn dùng mạng của ta để đổi lại tiền đồ của hắn! Hắn vô tình như thế, ta cần gì phải nhân từ nương tay với hắn?"
Nhìn bộ dáng này của thiếu nữ áo đỏ, Hàn Thu không nói thêm gì nữa, nếu nàng đã đưa ra quyết định, hắn chỉ còn nhiều lời vô ích.
Hắn cũng rất muốn lần nữa nhìn thấy người thiếu nữ tùy ý tiêu sái kia, rất muốn trông thấy lúc nàng nhìn thấy vẻ mặt này của chính mình, dù sao, nàng đã từng điên cuồng mê luyến qua chính mình như thế.
Nghĩ đến nửa đêm kia thiếu nữ và bản thân cùng nhau nấu mì ăn ở phòng bếp, đáy lòng Hàn Thu dâng lên một cỗ tưởng niệm.
"Các ngươi tìm được người giống ta như thế nào? Mà ngay cả Thủy Vô Nhai khôn khéo như thế cũng không phát hiện thân phận của nàng?" Thiếu nữ áo đỏ hỏi.
Hàn Thu nhếch môi, trên mặt sáng sủa vẽ ra nụ cười thản nhiên, nói, "Bí mật!"
Thiếu nữ áo đỏ nhún vai vẻ không sao cả, nói, "Tùy ngươi, không nói không sao, dù sao hắn bị gia tộc Thủy thị để mắt tới, tuyệt đối sẽ không có đường sống, gia tộc Thủy thị sẽ không cam lòng để cho kế hoạch bọn họ bày mưu mười sáu năm thất bại, vô luận như thế nào, hắn đều sẽ bị gia tộc Thủy thị mang lên tế đàn, điểm này, ta tin tưởng không chút nghi ngờ!"
Chủ nhân từng nói với nàng, trên đời chỉ cần một Dạ Thất Thất, độc nhất vô nhị, ngoài ta, đều sẽ bị phá hủy!
Nàng thật vất vả mới lấy được tự do, mới có thể khôi phục thân phận, nàng sẽ không cam lòng hủy hết tất cả mọi thứ đã tới tay.
Cái tên Dạ Thất Thất này là của nàng, ai cũng đừng nghĩ từ trong tay nàng cướp đi! Thiếu nữ áo đỏ thầm nghĩ trong lòng, đáy mắt lóe tia oán độc