Editor: ChieuNinh
Lục Phương bị Dạ Thất Thất trái một câu sớm muộn gì cũng thắp ba nén hương, phải một câu phù hộ, tức giận đến dựng râu trừng mắt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lại không thể lập tức phát tác, thiếu chút nữa nghẹn thành nội thương.
"Vì sao Lục thành chủ làm ra vẻ mặt như thế? Mẹ ta nhận được sự chiếu cố của sư bá, hôm nay ta cố ý đến đón nàng về nhà, kính xin sư bá mời mẹ ta đi ra, ta cũng đã chuẩn bị xong hậu lễ tạ ơn sư bá." Dạ Thất Thất trái một câu sư bá, phải một câu sư bá, nói thế nếu như đổi lại trong miệng người khác nói ra cũng hoàn hảo, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, chẳng biết tại sao, cảm giác, cảm thấy lộ ra sự trào phúng.
Khóe miệng Lục Phương co giật vài cái, nhịn xuống tức giận trong lòng, nói: "Ngươi nghe ai nói nương ngươi ở chỗ này của ta? Ngươi muốn tìm nương ngươi không phải nên đi tìm cha ngươi sao? Sao lại đến Lộc Thủy Thành ta mà tìm? Thất Thất chất nữ, chẳng lẽ là ngươi nghe được lời đồn đãi vô căn cứ gì?"
"Không có ở đây sao?" Khóe miệng Dạ Thất Thất thoáng gợi lên nét cười châm biếm, nhưng đáy mắt là một mảnh lạnh như băng. Bỗng dưng, thân hình nàng chợt lóe, lưu lại một đạo tàn ảnh ở tại chỗ, trong tay đột nhiên xuất hiện Đoạn Đao tràn ngập sát khí, một đao hung hăng chém xuống Lục Phương...
"Keng!"
Trong tay Lục Phương xuất hiện một cây ngân thương, ngăn trở Đoạn Đao Dạ Thất Thất, lực công kích mạnh mẽ chấn động đến mức cổ tay Lục Phương tê dại.
Nữ tử này lệ khí quá nặng!
Trong đầu Lục Phương chợt lóe qua ý niệm như vậy, lại càng thêm kiên quyết chém giết nàng hơn.
"Hưu..." Lúc bọn họ đánh nhau, Trần Đông ở một bên cũng gia nhập chiến đấu, vốn là Dạ Thất Thất chiếm ưu thế lại bởi vì Trần Đông gia nhập, từ từ trở nên cố hết sức.
Lại bị bức lui lần nữa đồng tử trắng đen rõ ràng của Dạ Thất Thất từ từ biến thành màu đỏ, giống như y phục màu hồng trên người nàng, mang theo sự tà mị xinh đẹp.
"Phanh!" Khí thế toàn thân Dạ Thất Thất đột nhiên biến đổi, một tầng sương mù màu đỏ che kín toàn thân, trong nháy mắt lực công kích mạnh hơn không chỉ một lần. Trần Đông vô ý trúng một đao, trong nháy mắt máu trên vết thương lấy tốc độ cực nhanh trào ra, bị Đoạn Đao trong tay Dạ Thất Thất hấp thu. Ngắn ngủi thời gian chỉ một hơi thở, Trần Đông thật giống như trong nháy mắt gầy đi một vòng, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt.
Sau khi hấp thu huyết khí và linh khí của Trần Đông, sát khí của Đoạn Đao càng đậm.
Vốn nó là một thanh đao có sát khí rất nặng, hút càng nhiều máu huyết con người thì uy lực càng mạnh.
Dạ Thất Thất cầm Đoạn Đao trong tay, sát khí quanh thân, hai tròng mắt đỏ bừng, một cỗ hơi thở quỷ dị nói không rõ quanh quẩn chung quanh thân thể nàng.
Giờ phút này Dạ Thất Thất, giống như sát tinh từ địa ngục trở về, toàn thân tràn ngập sát khí nồng đậm, lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.
"Mẹ ta, ngươi giao, hay là không giao ra?" Dạ Thất Thất và Viêm Minh chia binh làm hai đường, nàng đối phó Lục Phương, Viêm Minh chịu trách nhiệm đi tìm người. Nhưng mà Viêm Minh tìm khắp phủ thành chủ, cũng không tìm được người, điều này làm cho đáy lòng Dạ Thất Thất dâng lên một dự cảm không tốt!
Nương nàng sẽ không đã... Cái ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, tâm Dạ Thất Thất đau đớn một trận như kim châm.
"Muộn rồi, nàng đã chết rồi, ngươi muốn tìm nàng, chỉ có thể đi xuống âm tào địa phủ tìm Diêm vương mà đòi người." Nhìn Dạ Thất Thất trước mắt đằng đằng sát khí, đáy mắt Lục Phương thoáng lóe qua sự âm ngoan, há mồm âm hiểm cười nói.
Chết? Toàn thân Dạ Thất Thất run lên: "Không thể nào! Mệnh bài của mẹ ta còn chưa có vỡ, nàng còn sống, ngươi đừng hòng gạt ta!"
"Ha ha ha... Ta vì sao phải lừa ngươi? Nàng chết rồi, ta tận mắt nhìn nàng chết, nhưng mà linh hồn của nàng bị một đoàn kim quang bao bọc, biến mất. Mệnh bài không có vỡ, bởi vì linh hồn vẫn còn đang tồn tại, nhưng mà nàng cũng sống không được bao lâu, không tin ngươi liền xem mệnh bài của nàng, có phải ánh sáng càng ngày càng mờ nhạt hay không?" Lục Phương cười to nói.
Dạ Thất Thất phân thần tiến vào không gian tra xét mệnh bài, phát hiện mệnh bài mẫu thân đúng như Lục Phương nói, đột nhiên trở nên ảm đạm không hề bóng loáng, giống như tảng đá ven đường vậy. Trong lòng nàng sốt ruột, chẳng lẽ thật sự mẫu thân phát sinh vấn đề sao? Nàng thật sự đã tới chậm sao?
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Dạ Thất Thất, trên mặt Lục Phương thoáng hiện lên nụ cười âm hiểm, ngân thương trong tay bay lên, thân hình nhanh như tia chớp công kích về Dạ Thất Thất...