Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 216: Hắn nói, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta (2)




Editor: Min
Beta: Tương Ly
Dạ Thất Thất dựa theo lời Viêm Minh, khí thủ đan điền, ý thức quy nhất, dựa theo phương pháp hắn dạy vận chuyển linh lực của mình, phát hiện trong cơ thể linh lực vận chuyển với tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh...
Không biết qua bao lâu, Dạ Thất Thất mới cảm giác được rõ ràng, trong cơ thể mình linh lực thế nhưng đang từng bước hóa lỏng, nguyên bản có cảm giác linh khí giống như một dòng suối nhỏ, hiện tại giống như sông lớn dồi dào nước chảy, lưu chuyển trong kinh mạch toàn thân.
Đau... Toàn thân đau giống như bị xé rách!
Dạ Thất Thất chậm rãi mở mắt ra, định đứng dậy, lại phát hiện chỉ cần nhẹ nhàng xoay người gân cốt toàn thân đều như nứt ra vậy. Đau đến thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng.
Chịu đựng thân thể đau nhức kịch liệt, Dạ Thất Thất ăn vào một viên đan dược, điều tức một lát, đợi đau đớn trong cơ thể giảm xuống, mới chậm rãi đứng dậy.
"A - -" Vừa mới đứng dậy cổ tay Dạ Thất Thất liền bị cầm lấy, cả người lại lần nữa đổ trở về, mặt đụng vào lồng ngực ấm áp rắn chắc, thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai, "Ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta."
Phốc! Khóe miệng Dạ Thất Thất co giật vài cái, thiếu chút nữa thổ huyết.
Hắn còn có thể vô sỉ hơn được nữa sao?
Dạ Thất Thất hít sâu, định đứng dậy, nhưng hắn nắm quá chặt, không cách nào thoát khỏi.
"Buông tay."Thanh âm Dạ Thất Thất lạnh lẽo, lộ ra một cỗ tức giận.
Gò má áp vào lồng ngực của hắn, có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn, cảm giác này làm cho tâm của Dạ Thất Thất không hiểu sao lại xao động.
"Thất Thất, ngươi sờ soạng thân thể của ta, không nên chịu trách nhiệm sao? Ngươi đây là muốn bội tình bạc nghĩa với ta? Phải không." Sắc mặt Viêm Minh mang theo vài phần tái nhợt không bình thường, lười biếng dựa người vào đóng rơm, đôi mắt cụp xuống, cúi nhìn đầu nàng áp vào trước ngực mình, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
"Ngươi thối lắm!" Dạ Thất Thất như một con mèo xù lông, ngay lập tức đứng lên, trừng mắt nhìn hắn, tức giận quát, "Ngươi đừng vu oan lung tung, ai sờ ngươi? Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Ngươi vô duyên vô cớ mang ta đến nơi này, không biết đối với ta làm cái gì? Hại ta không biết vì sao lại té xỉu, thân thể đau đến thật giống như bị người ta xé rách vậy, phải chịu trách nhiệm cũng là ngươi nên chịu trách nhiệm!"
Nghe nàng nói không biết làm sao lại té xỉu, đáy mắt Viêm Minh lóe qua thoáng vẻ kỳ quái, lập tức khóe môi khẽ nhếch, tạo thành một đường cong đẹp mắt, thanh âm lạnh như băng mang theo một chút ấm áp, nói: "Tốt, ta chịu trách nhiệm." 
"Hả." Lần này lại là Dạ Thất Thất ngây ngẩn cả người.
Đáy mắt nàng lóe qua vẻ ảo não, chính mình vừa rồi không biết đã nói lung tung gì vậy?
"Ai muốn ngươi phụ trách? Lão nương không cần." Dạ Thất Thất trừng mắt liếc hắn một cái, cúi đầu xem lại thấy trên người mình chỉ mặc quần áo màu trắng mỏng manh, lờ mờ có thể trông thấy màu sắc cùng họa tiết của cái yếm, điều này làm cho khuôn mặt Dạ Thất Thất đỏ lên, bất chấp còn chưa mang giày, trực tiếp nhảy đến trên đất, luống cuống mặc thêm y phục vào.
Nghĩ đến toàn bộ chuyện đã phát sinh, Dạ Thất Thất vừa thẹn vừa tức, hận không thể đem tên yêu nghiệt trước mắt này lột sạch, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái.
Ngay cả Dạ Thất Thất cũng không phát hiện, địch ý của mình đối với Viêm Minh không còn mạnh như trước, liền ngay cả trừng mắt nhìn hắn, đều mang theo vài phần làm nũng.
"Vậy ngươi chịu trách với ta đi, ta không ngại." Viêm Minh ngồi dậy, thong thả ung dung cầm lấy chiếc áo ngoài ở bên cạnh mặc vào.
Trông thấy gò má nàng đỏ bừng, đáy mắt Viêm Minh lóe ý cười.
Đốm lửa dưới bụng kia, cũng từ từ tiêu tán.
Hắn biết rõ, bây giờ chưa phải lúc, Thất Thất một ngày chưa khôi phục ký ức, giữa bọn họ liền không cách nào toàn vẹn, hắn không thể ích kỷ đối với nàng như vậy, càng không muốn làm cho nàng hận chính mình.
Hắn vừa nãy làm, chỉ là làm cho đại não nàng căng thẳng, tăng nhanh máu tuần hoàn lưu động, để cho hắn giúp nàng điều chỉnh kinh mạch, giúp nàng đem những dòng linh khí trong cơ thể biến đổi.
Đương nhiên, còn có những biện pháp khác, bất quá biện pháp này là thuận tiện đơn giản nhất, cũng là cái hắn muốn dùng nhất.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, cái biện pháp này lại làm cho nàng nhớ tới một việc, nhưng nàng tỉnh lại liền không hiểu vì sao quên mất? Điều này làm cho hắn cũng vô cùng khó hiểu.
"Mặc kệ ngươi, hiện tại ta muốn đi Lộc Thủy Thành, ngươi có đi hay không?" Nhìn Viêm Minh kia lại bày ra vẻ mặt yêu nghiệt, đột nhiên đáy lòng Dạ Thất Thất toát ra một cỗ cảm giác quen thuộc mãnh liệt, nhưng khi nàng nghĩ đến, trong đầu nhưng lại trống rỗng cái gì cũng nhớ không ra.
Viêm Minh mặc quần áo vào, vung tay lên, nói thoải mái, "Đi gặp vị hôn phu của ngươi sao? Cũng tốt, thuận tiện giải trừ hôn ước, đừng quên, hiện tại ngươi phải chịu trách nhiệm với ta. Ta không ngại tiêu diệt những kẻ mơ ước đến nữ nhân của ta." Ngón trỏ của hắn nâng cằm của Dạ Thất Thất, khéo môi khẽ nhếch mang theo vài phần tà khí cùng bá đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.