Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 168: Đây mới gọi là quấy rầy




Editor: ChieuNinh
Nhìn quả cầu nước nghênh diện đánh tới, Dạ Thất Thất hơi chút chần chờ một lát.
Nàng còn chưa muốn bại lộ thực lực của mình, thân phận phế vật này đối với nàng mà nói lợi nhiều hơn hại, nàng không muốn bởi vì chỉ là một Thủy Thanh Khuynh làm hư kế hoạch của mình.
Nhưng trước mắt Thủy Thanh Khuynh gây sự như thế, thậm chí ra tay khi dễ, nàng lại nhẫn nhịn thì thật buồn nôn.
Phản kích, hay là ẩn nhẫn, Dạ Thất Thất do dự.
Thôi đi, hôm nay coi như bị chó cắn một cái, sau đó nàng lại lén lút đi tìm con chó điên kia tính sổ là được.
Đã có quyết định, ánh mắt Dạ Thất Thất thay đổi thành vô cùng bình tĩnh, ở chỗ sâu trong đáy mắt mang theo một sự khinh miệt và lạnh lùng chế giễu sâu đến tận trong đáy lòng.
"Làm sao lại đứng chịu đòn mà không đánh trả? Chẳng lẽ là ăn quá nhiều gà quay no căng đến đi không nổi?" Ở bên tai, đột nhiên vang lên giọng nói nam tử quen thuộc.
Dạ Thất Thất nghiêng đầu, kinh ngạc trong mắt còn chưa rút đi, đã bị kéo vào một cái ôm ấp ấm áp rộng rãi.
Qủa cầu nước Thủy Thanh Khuynh đánh tới nàng, ở lúc tên yêu nghiệt xuất hiện, phất tay khiến cho nó tiêu tán ở không trung.
"Làm sao ngươi lại ở đây?" Nghe thấy giọng nói mang theo trêu chọc của Viêm Minh, gò má Dạ Thất Thất ửng đỏ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ lúng túng.
Tự mình nói có việc cự tuyệt ăn cơm với hắn, nhưng bây giờ ở căn tin đụng chạm với người khác, lời nói dối bị đánh vỡ rõ rành rành, cho dù là Dạ Thất Thất là người da mặt dầy như thế, cũng cảm thấy lúng túng.
Phát giác được vẻ xấu hổ trong mắt Dạ Thất Thất, khóe môi Viêm Minh câu lên một đường cong đẹp mắt, chậm rãi nói ra: "Có người cho ta một kim tệ mời ta ăn cơm, ta đã tới rồi."
Lời Viêm Minh nói được rất là hời hợt, lại làm cho gò má Dạ Thất Thất càng nóng.
Tên yêu nghiệt này, là đang trả thù nàng cự tuyệt yêu cầu ăn cơm cùng hắn sao?
"Ngươi đặt ta xuống trước." Dạ Thất Thất không thoát được cánh tay như sắt kia, chỉ có thể mở miệng yêu cầu hắn buông tay.
Viêm Minh nhướn mày, lại không có ý tứ buông ra, môi mỏng hé mở, lạnh lùng phun ra một chữ: "Không."
"... Tới cùng ngươi muốn làm cái gì? Viêm Minh đạo sư, quấy rầy học viên lại là không tuân theo quy định học viên." Dạ Thất Thất không biết nói hắn như thế nào chỉ có thể nói lời kia không được khí phách mười phần như vậy. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn rơi xuống trên người mình, nàng không khỏi cảm thấy bị nhìn trúng tim đen.
"Đây không gọi quấy rầy, đây mới là..." Đột nhiên Viêm Minh lộ ra nụ cười quỷ dị, ở dưới tình huống Dạ Thất Thất hoàn toàn không có kịp phản ứng, cúi đầu, hôn môi của nàng...
Dạ Thất Thất ngây ngẩn cả người.
Mọi người vây xem cũng ngây ngẩn cả người.
Đến ngay cả tiểu phá hài xem kịch vui cũng ngây ngẩn cả người, thịt trong tay rơi xuống trên mặt đất cũng không biết.
Căn tin to như vậy, hàng trăm hàng ngàn người, tất cả đều ôm ngực líu lưỡi nhìn xem hai người đang ôm hôn nhau.
Bọn họ một người là phế vật mọi người đều biết, háo sắc đi khu túc xá nam ở dưới lầu theo đuổi nam nhân; một người là đạo sư tuấn mỹ vô song tuổi trẻ triển vọng, tu vi sâu không lường được, là đối tượng tất cả nữ sinh học viện ái mộ. Hai người này lại ở trước mắt bao người ôm hôn nhau, làm sao không làm cho người ta khiếp sợ?
Tiểu phá hài đứng ở trên bàn, thịt trên tay rơi trên mặt đất, bất chấp dầu mỡ bóng loáng đầy tay, dùng sức dụi dụi con mắt, trong lòng kêu rên: Tại sao người này lại đến đây? Làm sao hắn âm hồn không tiêu tan như vậy hả! Cô nàng này dĩ nhiên là nữ nhân của nó, nó gần như đã có thể đoán trước được cuộc sống thê thảm về sau rồi.
Đầu óc Dạ Thất Thất trống rỗng, thậm chí quên mất hô hấp, mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.
"Dùng mũi hô hấp." Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của hắn, Dạ Thất Thất bản năng làm theo.
Rất nhanh nàng liền phát hiện không thích hợp, phục hồi tinh thần lại, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm vào trong ngực không cách nào thoát được, cho đến khi nàng cảm giác mình sắp bị hắn hôn đến hít thở không thông, môi của hắn cuối cùng cũng chịu tách ra.
"Đây mới gọi là quấy rầy, hoan nghênh ngươi quấy rầy ta bất cứ lúc nào." Nhìn Dạ Thất Thất cánh môi sưng đỏ, khuôn mặt dại ra, chưa phục hồi tinh thần lại, trong mắt Viêm Minh lưu động một tia ấm áp, giọng nói mang theo nụ cười vang lên ở bên tai nàng.
Nhìn khóe miệng treo một nụ cười đắc ý của Viêm Minh yêu nghiệt, dây thần kinh tên là lý trí trong đầu Dạ Thất Thất, "bựt" một tiếng, đứt đoạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.