Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 166: Một ngân tệ




Editor: ChieuNinh
"Vì sao trốn ta?" Viêm Minh thấy nàng không động, liền chủ động đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn đôi mắt nàng, chậm rãi mở miệng.
"Ai trốn ngươi? Ta mới không có." Dạ Thất Thất không cần suy nghĩ liền phản bác, ở trong nháy mắt chống lại đôi mắt của hắn, không hiểu sao nhịp tim đập tăng tốc.
Ý thức được lời của mình giống như phản ứng quá lớn, Dạ Thất Thất vội vàng chuyển hướng đề tài: "Tại sao ngươi lại biến thành đạo sư Xích Hỏa học viện?"
"Bởi vì ở nơi này có người ta nghĩ muốn bảo vệ." Viêm Minh thật sâu liếc nhìn nàng một cái, môi mỏng khẽ nhúc nhích, trong giọng nói mang theo vô vàn thâm tình chậm rãi nói ra.
Người hắn muốn bảo vệ sao?
Chẳng biết tại sao, lúc nghe được từ trong miệng hắn nói ra những lời thâm tình như vậy, trái tim Dạ Thất Thất không hiểu tại sao lại co rút đau đớn một chút. Nhưng khi nàng ngẩng đầu, lúc chống lại đôi mắt phảng phất giống như vĩnh viễn cũng nhìn không thấy tới cuối cùng, không vui trong lòng trong nháy mắt tan thành mây khói, không hiểu sao tim lại đập tăng tốc.
"Ta còn có việc..." Dạ Thất Thất muốn trốn, nàng cảm giác lúc mình đối mặt với nam tử yêu nghiệt này, tâm tình trở nên rất kỳ quái.
Nhưng Viêm Minh thật giống như có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng còn chưa dứt lời, liền bị hắn vượt lên ngắt lời trước: "Quen biết một hồi, ngươi không mời ta ăn bữa cơm sao? Cho dù ngươi không làm thị nữ của ta, cũng không thể phủ nhận ta đã từng giúp ngươi đi?"
Nhìn gương mặt rối rắm mâu thuẫn của nàng, bộ dáng giống như con đà điểu muốn vùi đầu thật đáng yêu, Viêm Minh liền muốn trêu chọc nàng.
"... Ta có việc, nếu không thì ta cho ngươi tiền ngươi tự mình đi ăn đi!" Dạ Thất Thất nói, từ trong túi tiền lấy ra một ngân tệ, vạn phần thận trọng giao vào trong tay cho Viêm Minh.
Viêm Minh: "..."
Cầm một ngân tệ trong tay nàng đưa, khóe miệng Viêm Minh co giật vài cái.
Một ngân tệ, nàng đúng thật là hào phóng há!
"Một ngân tệ?" Viêm Minh ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần u oán nhàn nhạt.
Trong nháy mắt Dạ Thất Thất cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng quay mặt, không nhìn tới hắn.
Làm sao yêu nghiệt này lại dùng loại vẻ mặt này nói chuyện với mình? Cảm giác thật kỳ quái, nàng tình nguyện hắn lạnh như băng giống như trước kia, một bộ dáng cao cao tại thượng sờ không được, như vậy so ra cũng tốt hơn.
"Nhiều cũng không cần trả cho ta, ta còn có việc, đi trước." Nói xong, bóng dáng Dạ Thất Thất nhanh như gió biến mất ở trước mắt hắn.
Viêm Minh bị cự tuyệt ở tại chỗ, trong tay cầm một ngân tệ Dạ Thất Thất đưa, lông mày cau lại.
Thất Thất của hắn lại trốn tránh hắn?
Đây là nàng đang chán ghét chính mình sao?
Nhớ đến lời đồn đãi, chẳng lẽ Thất Thất của hắn thật sự thay lòng đổi dạ vừa ý cái tên tiểu tử họ Ngọc kia?
Nghĩ đến khả năng Thất Thất thích người khác, trong lòng Viêm Minh giống như bị một tảng đá lớn đè ép, vô cùng khó chịu.
...
Mà người khởi xướng tạo cho Viêm Minh các loại nghĩ ngợi lung tung, các loại khó chịu, đối với lần này lại hồn nhiên chưa phát giác ra.
Đối với Dạ Thất Thất mà nói, tên Viêm Minh yêu nghiệt này cấp cho nàng cảm giác nguy hiểm. Hắn giống như một ngọn lửa tràn đầy lực hấp dẫn, hấp dẫn vô số nữ tử như thiêu thân lao đầu vào lửa hướng hắn bay tới. Mà tính tình của hắn nếu như bạc tình lạnh lùng, những cô gái kia nhất định tan nát cõi lòng mà về. Mà nàng, không muốn trở thành một trong phần đông những con thiêu thân kia.
Huống chi, lai lịch tên yêu nghiệt Viêm Minh thần bí, tu vi cường đại, sâu không lường được, nàng không cho rằng mình có cái sức quyến rũ làm cho hắn vì chính mình mà khuynh đảo. Nói không chừng, người ta trong lúc rảnh rỗi tìm nàng tiêu khiển, nàng cũng không muốn đần độn làm thiêu thân, sau đó bị người ta xem như kẻ ngốc mà trêu chọc.
Ngay cả chính bản thân Dạ Thất Thất cũng không biết, vì sao nàng đối Viêm Minh sẽ có nhiều cảm xúc không đồng dạng như vậy?
"Này, nữ nhân, ngươi đần độn lại nhìn cái gì? Chẳng lẽ ngươi thích cái loại ngu xuẩn muốn chết người đó sao?" Dạ Thất Thất đang nghĩ ngợi chuyện Viêm Minh, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói lớn lối của tiểu phá hài, trong nháy mắt Dạ Thất Thất tỉnh hồn.
"Tại sao ngươi lại ở đây?"
Nhìn tiểu phá hài khiêng đại lưỡi hái, đột nhiên Dạ Thất Thất nhớ tới, bây giờ hắn cũng giống nàng là học viên Xích Hỏa học viện, nàng thiếu chút nữa quên nợ hắn rồi.
Lông mày tiểu phá hài nhướn lên, một tay chống nạnh, vẻ mặt hung hãn ngang ngược trừng mắt nàng: "Nữ nhân, gọi tiếng đại ca tới nghe một chút."
Dạ Thất Thất: "... Có thể không gọi sao?"
"Ngươi đoán?" Tiểu phá hài ân hừ một tiếng, ném cho nàng hai chữ.
"... Có thể." Dạ Thất Thất sâu sắc cảm thấy tiểu phá hài tuyệt đối là đến khắc nàng, lớn lối đến cần phải ăn đòn.
"Ân hừ!" Tiểu phá hài ân hừ hai tiếng, bộ dạng hết sức đương nhiên nói: "Nguyện đánh cuộc phải chấp nhận thất bại, ít nói nhảm! Đại gia của ngươi là ta đói bụng, ngươi mời ta ăn cơm đi, nhanh lên."
Đại gia ngươi đẳng cấp con nít rồi! Khóe miệng Dạ Thất Thất co giật, trừng mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.