Editor: ChieuNinh
"Ừ, bạch nhãn lang đến đây, ta có thể chém hắn hai đao hay không?" Tiểu Ái cũng không biết Vương Tu Vân và Nam Đình là bị yêu nghiệt nào đó nổi máu ghen trực tiếp vứt đi nơi khác, nàng chỉ ra sức mắng hai người kia là bạch nhãn lang.
Hiện tại bạch nhãn lang còn dám tìm tới cửa, đây không phải là muốn ăn đòn sao? Tiểu Ái lập tức liền không bình tĩnh.
Dạ Thất Thất vội vàng kéo Tiểu Ái, trước mặt mọi người chém người thì cũng quá kiêu ngạo rồi, sẽ khiến cho người ta công phẫn bị quần ẩu biết không?
"Đừng xúc động, chờ lúc không có người lại đi trùm bao bố hắn, hiện tại an phận mới là vương đạo." Dạ Thất Thất nhỏ giọng tiến đến bên tai Tiểu Ái nói ra: "Hiện tại mọi người đều biết tỷ tỷ là siêu cấp lớn phế vật, ngươi đừng gây chuyện cho tỷ tỷ, nếu không, ân hừ - - "
Khóe miệng Tiểu Ái co giật, không nói gì nhìn trời!
Siêu cấp lớn phế vật?
Ai gặp qua một phế vật hễ ra tay chính là đủ loại đan dược? Ai gặp qua một phế vật hễ ra tay là dễ dàng thu thập cao cấp linh thú Thanh Lân Giao? Ai gặp qua phế vật một roi phá Thiên Phạt?
Ai gặp qua phế vật ra ngoài đi một vòng là có vận khí tốt đến nghịch thiên đạt được vô số Linh Dược? Phế vật như vậy nàng cũng muốn làm.
Còn siêu cấp lớn phế vật, Tiểu Ái liếc mắt nhìn nữ nhân nào đó bên cạnh, hàng này chính là cái siêu cấp lớn hố hàng, ai dám xem thường nàng, sẽ chờ bị nàng chơi đùa đến xoay quanh đi! Giả trư ăn cọp gì gì đó, tuyệt đối nàng là vui vẻ hoàn thành.
Mà lúc này, Vương Tu Vân cũng tới đến trước mặt Dạ Thất Thất, ánh mắt quét một vòng rơi xuống trên người Dạ Thất Thất: "Tại hạ Vương Tu Vân, cảm tạ cô nương trượng nghĩa cứu giúp, xin hỏi phương danh (tên) cô nương, sau này nếu như có cơ hội, tại hạ nhất định báo đáp ân tình cô nương."
"Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến!" Dạ Thất Thất nhếch môi cười, giọng nói lạnh nhạt.
Vương Tu Vân khẽ nhíu mày, giống như là nuốt con ruồi vậy, vẻ mặt có chút phức tạp.
Dạ Thất Thất thu hết vào mắt vẻ mặt của Vương Tu Vân, trong lòng cười lạnh.
Ngoài miệng nói thì dễ nghe, nói là để báo đáp ân cứu mạng, nhưng nói gần nói xa đều đang thử dò xét nàng, chỉ ngắn ngủi vài câu nói, liền đào một cái hố cho mình chờ đợi mình nhảy vào, loại ân này, nàng cũng không dám nhận thức!
Dạ Thất Thất không khỏi may mắn chính mình và Hỏa Kỳ Vân trong lúc quen biết đó không có nhiều chuyện chó má xúi quẩy như vậy. Cũng may mắn Hỏa Kỳ Vân là một công tử ca bị gia tộc sủng sinh hư, mặc dù tính tình tùy hứng dễ xúc động một chút, nhưng bản tính cũng không xấu, giữa bọn họ không có dính dáng lợi ích như vậy.
Nghĩ đến thiếu niên gặp nguy hiểm dám dũng cảm đứng ở trước mặt mình, khóe môi Dạ Thất Thất thoáng gợi lên nụ cười thản nhiên.
"Vương công tử, Hỏa Kỳ Vân khỏe không?" Đột nhiên Dạ Thất Thất mở miệng hỏi.
Trong mắt Vương Tu Vân hiện lên chút khiếp sợ: "Cô nương và Hỏa thiếu là quen biết cũ?"
Nhìn ánh mắt Vương Tu Vân mang theo phòng bị và địch ý rõ ràng, Dạ Thất Thất vi hơi nhíu mày, nói: "Giúp ta chuyển cáo cho Hỏa Kỳ Vân, hắn dám cho ta leo cây, lần sau gặp mặt phải nhớ căng da một chút."
"Tên ta là Dạ Thất Thất, Vương công tử là người thông minh, lời gì nên nói, lời gì không nên nói cần phải rất rõ ràng. Quan hệ của ta và Hỏa Kỳ Vân không cần ngươi hỏi nhiều, nếu như ngươi muốn biết, thì trực tiếp đi hỏi hắn." Ngụ ý, hắn có thể trở về.
Trong mắt Vương Tu Vân thoáng hiện lên tia phẫn nộ, trước kia hắn ở bên ngoài chưa từng bị người đối đãi qua như thế. Nữ tử này khó tránh thật ngông cuồng, đợi chút... Dạ Thất Thất, chẳng lẽ nàng chính là cái cực phẩm phế vật Dạ Thất Thất?
"Ngươi chính là... cái Dạ Thất Thất kia?" Trong mắt Vương Tu Vân mang theo kinh ngạc, tức giận biến mất, đáy mắt mang theo vài phần trào phúng.
Dạ Thất Thất nhếch môi cười lạnh: "Có vài Dạ Thất Thất sao?"
Thấy nàng thừa nhận nàng chính là người trước nay chưa từng có, có được năm thuộc tính linh căn, ngoắt nghéo chính là tất cả đều là một phần - siêu cấp lớn phế vật. Sau khi Vương Tu Vân kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi. Vẻ mặt kia, giống như nói nhiều với nàng một câu là bị sỉ nhục vậy.
"Ngọa tào (một từ chửi tục), hàng kia có cái vẻ mặt gì? Kêu hắn trở lại, ta bảo đảm đánh không chết hắn!" Tiểu Ái xắn tay áo muốn tiến lên kéo người đánh nhau.
Tiểu phá hài cũng ở một bên phụ họa, chủ động cống hiến ra bảo bối đại lưỡi hái của mình, trong thanh âm non nớt còn mang theo vài phần ngang ngược: "Dùng lưỡi hái của ta chém chết hắn, người chết ở dưới đao của ta ngay cả hồn phách đều không còn, để cho hắn hồn phi phách tán!"
Tiểu Ái: "... Được, đủ nghĩa khí! Lát nữa tỷ tỷ mời ngươi ăn thịt."
Dạ Thất Thất: "..." Sao nàng nhận biết đều là cái kỳ ba gì vậy? Làm sao tất cả đều là đồ tham ăn? Còn có thể lại hố (hãm hại) hơn nữa sao?