Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 127: Ai mới là hoàng tước (5)




"Nam gia?" Mặt mũi Thủy Thanh Ngạo đầy mỉa mai nhìn Nam Đình, cười lạnh nói: "Không thể tưởng được Nam Đình ngươi vậy mà thật ngây thơ! Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không nhìn ra ta muốn làm cái gì sao? Xem ra danh tiếng bên ngoài của ngươi bất quá cũng chỉ là hư danh nói chơi mà thôi."
Mặt Nam Đình liền biến sắc, trong ánh mắt mang theo vài phần không thể tin nhìn hắn: "Thủy Thanh Ngạo, ngươi thật muốn đối địch cùng người Nam gia ta sao? Đừng quên, Nam gia ta và Mộc thị bộ tộc có quan hệ, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Xích Hỏa đại lục, có năm đại gia tộc danh tiếng vang dội nhất, theo thứ tự là, Kim thị bộ tộc, Mộc thị bộ tộc, Thủy thị bộ tộc, Hỏa thị bộ tộc, Thổ thị bộ tộc, kim mộc thủy hỏa thổ năm đại gia tộc. Thủy Thanh Ngạo là thiếu gia Thủy thị bộ tộc, Nam gia hắn và Mộc thị bộ tộc cũng là quan hệ thông gia, Nam Đình không tin Thủy Thanh Ngạo sẽ vì lợi nhỏ trước mắt mà làm ra chuyện không sáng suốt đến như thế.
Nhưng mà, hết sức đáng tiếc!
Hiển nhiên Nam Đình chưa hiểu rõ Thủy Thanh Ngạo, đối với Thủy Thanh Ngạo mà nói, tôn nghiêm mặt mũi của hắn thắng hơn hết thảy. Lúc còn nhỏ Nam Đình từng khi dễ qua hắn, lại ở mọi phương diện cũng không yếu, nếu như cứ tiếp tục thế mãi nhất định sẽ trở thành kình địch của hắn. Thay vì đợi đến sau này Nam Đình đủ lông đủ cánh, hắn tình nguyện hiện tại liền bóp chết nguy cơ kia ở chỗ này.
Bí cảnh khảo hạch, sinh tử khó liệu!
Đây là lúc tiến vào bí cảnh Xích Hỏa học viện chính miệng đạo sư đã nói, Nam Đình chết ở chỗ này, có thể nói là thần không biết quỷ không hay, không có bằng chứng ai có thể chứng minh người là do hắn giết?
Ý niệm mượn cơ hội này diệt trừ Nam Đình, từ lúc biết được Nam Đình cũng sẽ tham gia lần khảo hạch này thì đã xuất hiện ở trong đầu Thủy Thanh Ngạo. Nhưng mà vận khí của hắn phá lệ thật tốt, không chỉ vào thời khắc này gặp gỡ đám người Nam Đình, hắn chỉ thực hiện một kế nhỏ đã làm cho toàn bộ đám phế vật ngu ngốc này bị thương, lại không có lực phản kháng.
Âm thầm chọc giận Thanh Lân Giao, lợi dụng Thanh Lân Giao hung tàn làm cho đám người Nam Đình bị thương, uy hiếp Thủy Thanh Khuynh, để cho nàng ta cùng người của mình nội ứng ngoại hợp một lần hành động đã diệt trừ được hai cái đinh trong mắt, hơn nữa quá trình so với trong dự liệu hắn còn muốn tốt hơn rất nhiều.
"Nam gia tính cái gì chứ? Cũng chỉ là con chó Mộc thị bộ tộc nuôi dưỡng mà thôi. Nam Đình ngươi sẽ không ngây thơ đến nỗi cho rằng Mộc thị bộ tộc sẽ vì Nam gia mà trở mặt cùng Thủy thị bộ tộc ta sao? Ngươi không khỏi cũng quá để ý mình rồi. Cũng không sợ nói cho ngươi biết, giết ngươi, là quyết định ta đã sớm có, chỉ là Nam gia thôi bản thiếu vẫn thật là không để vào mắt!"
Trong nội tâm Thủy Thanh Ngạo đã phán quyết tử hình cho đám người Nam Đình, ở trong mắt hắn đám người Nam Đình chính là từng khối thi thể, tự nhiên hắn cũng không cần tiếp tục giấu giếm, dứt khoát rộng lượng nói ra, để cho bọn họ làm tên quỷ có hiểu biết.
"... Ngươi điên rồi!" Sắc mặt Nam Đình tái nhợt trầm mặc một hồi lâu, trong mắt tràn đầy sự tự giễu nhìn Thủy Thanh Ngạo nói.
Nam Đình tuyệt đối không nghĩ tới, xưa nay tự cho rằng mình thông minh, thiên phú thật tốt, sau này tiền đồ không có ranh giới, lại vào lúc này sẽ chết ở trên tay tiểu nhân lòng hẹp hòi có thù tất báo Thủy Thanh Ngạo này.
Hắn thật sự thật không cam lòng mà!
...
"Ba ba ba - - diễn xuất thật đúng là đặc sắc nha! Thủy Thanh Ngạo, cầm đồ đạc của ta lâu như vậy, cũng là thời điểm nên trả lại cho ta đi?" Giọng nói trong trẻo của một cô gái đột nhiên vang lên, giọng nói êm tai giống như nước suối tinh khiết phảng phất giống như có chứa ma lực vậy, mọi người đang giao chiến thế nhưng tất cả đều dừng đánh nhau lại.
Đến ngay cả tâm tình Thanh Lân Giao đang canh giữ ở bên cạnh Băng Phách Ngọc Liên cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Lúc trước bởi vì Băng Phách Ngọc Liên sắp thành thục, cho nên đó là lý do Thanh Lân Giao chưa từng rời khỏi Băng Phách Ngọc Liên, chỉ cần bọn họ không chủ động đến gần Băng Phách Ngọc Liên sắp thành thục, Thanh Lân Giao cũng không sẽ chủ động xuất kích.
"Là ngươi! Ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, nhanh tiến lên bắt yêu nữ này lại cho ta - -" Sau khi Thủy Thanh Ngạo thấy rõ tướng mạo người đến, mang trên mặt có vài phần kinh ngạc, lập tức lui về phía sau hai bước, lạnh lùng quát.
"Yêu quái em gái ngươi, mặt ngươi dài quá như một cái giầy xỏ vào còn có mặt mũi mắng người khác là yêu nữ, ánh mắt ngươi dài tới lỗ mũi đi? Trừng cái gì mà trừng? Ngươi lại trừng nữa cô nãi nãi cũng như cũ không lạ gì ngươi, lần đầu tiên gặp mặt không có giết chết ngươi là do mạng ngươi lớn, lần thứ hai gặp mặt ngươi cũng dám đoạt đồ từ trong tay lão nương. Có phải ngươi cảm thấy mặt lão nương dễ khi dễ hay không? Ngươi tin lão nương chỉ vài phút liền chơi đùa chết ngươi hay không..."
Dạ Thất Thất càng nói càng hăng hái, càng nói càng có loại cảm giác mình bị bắt nạt cực kỳ bi thảm, nhìn lại sắc mặt tự phụ cao ngạo kia của Thủy Thanh Ngạo, nhướng mày, thuận tay mò qua tiểu phá hài đang quấn ở bên người nàng hướng hắn đập tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.