Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 91: Nam Y tử




Lúc Bao Cốc trở lại đạo động phát hiện vết tích tranh đấu lưu lại trước đó toàn bộ biến mất, thi cốt thịt vun trên mặt đất cùng máu của người chết, y phục cũng không còn sót lại chút gì, ngay cả dấu tích lưu lại trên nham bích lúc bọn họ tranh đấu cũng đều biến mất, duy nhất có thể chứng minh các nàng đã từng đến đây chính là những xương sườn bị Ngọc Mật chém gãy. Nàng giả sử Thi Sơn này là sống, có thể những vết chém kia cũng giống người sau khi bị thương sẽ khép lại? Thi Sơn hút đi thịt nát thịt vụn , nhưng không làm hại nàng, Ngọc Mật, Linh Nhi chút nào, có phải là bởi vì các nàng là sống? Thi Sơn này chỉ hấp thu tử thi? Nàng lại hồi tưởng một chút Đại Bạch Xà đã gặp phải, nếu như không phải Đại Bạch Xà, các nàng không có khả năng phát hiện nơi này, vì sao sau khi tiến vào lại không thấy tung tích Đại Bạch Xà?
Ngọc Mật nhìn quanh bốn phía cũng không nhìn ra khác thường gì, hỏi: "Bao Cốc, Linh Nhi các ngươi nhìn ra cái gì không?"
Tiểu Thiên Hồ lắc đầu, lại đem ánh mắt dời đến trên người Bao Cốc.
Bao Cốc dùng chân đo đạc khoảng cách giữa hai bên xương sườn của Giao Long, lại tỉ mỉ kiểm tra một vòng sơn động: "Sư Tỷ, ngươi nhìn thấy xương xương cột sống của Giao Long sao?"
Ngọc Mật lắc đầu: "Nếu như ta nhìn thấy cột sống của Giao Long còn có thể buông tha sao? Ta dám chắc trong cột sống nhất định có long tủy."
Bao Cốc nói: "Sư Tỷ, ta có loại dự cảm, nếu như chúng ta có thể từ nơi này bình an đi ra ngoài, vậy nhất định sẽ ra ngoài sơn lâm. Bằng không chính là bị nhốt tại đây."
Ngọc Mật nói: "Ngươi thấy cái gì mà khẳng định như vậy."
Bao Cốc nói: "Trước không vội, chúng ta phải tìm xem đầu cùng với đuôi của Giao Long ở đâu, đó là những nơi có khả năng xuất hiện lối thông ra bên ngoài." Nói xong, khống chế phi kiếm phi về phía trước.
Ngọc Mật nhíu mày, theo sát phía sau Bao Cốc, lại nói với Tiểu Thiên Hồ: "Ngươi tìm đường."
Tiểu Thiên Hồ vọt tới phía trước Bao Cốc nhanh chóng dẫn đầu, rất nhanh liền bay xa vài chục trượng, nàng chỉ vào phía trước cửa động chỗ phiếm lấy nhàn nhạt sương mù : "Lối ra!" Đồng thời thả chậm bước chân.
Ngọc Mật nắm Ly Hỏa kiếm trong tay, một tay lôi kéo Bao Cốc phóng đến cửa động tràn ngập thi vụ. Các nàng đi vào tầng sương mù mênh mông, xuất hiện một đạo động, đạo động này nhìn vô cùng quen mắt, đặc biệt trên xương sườn bị chém gãy vẫn còn lưu lại linh tinh của Ly Hỏa kiếm. Ngọc Mật hô lên: "Chúng ta thế nào lại trở về khởi điểm?"
Bao Cốc nói: "Sơn hóa thành Thi Sơn, thân Giao Long hóa thành khang tràng (mê cung), đầu đuôi tương liên...." Nàng chỉ dưới chân, nói: "Nơi này là dạ dày!"
Ngọc Mật vặn chặt mi tâm, có chút đăm chiêu nói: "Thi Sơn này cố ý dẫn chúng ta đến đây?"
Bao Cốc nói: "Vừa rồi chúng ta đến động này có thể từ rộng rãi biến thành chật hẹp, chứng tỏ nó là sống. Nó có thể phong kín con đường phía trước của chúng ta trói buộc chúng ta đến chết trong sơn động này, nhưng nó lại không làm vậy, mà chỉ để chúng ta quay lại chỗ này!"
Ngọc Mật nắm chặt Ly Hỏa kiếm trong tay, nói: "Nếu không chúng ta mạnh mẽ quật một cái thông đạo đi ra ngoài?" Ngữ khí của nàng rất không nắm chắc, tâm tình vô cùng trầm trọng. Ở trong giới tự nhiên có rất nhiều sinh vật đều sẽ hình thành cạm bẫy dẫn dụ con mồi tự chui đầu vào lưới. Tỷ như Trư Lung Thảo bắt ruồi, tỷ như Dong thụ, cây Dong trưởng thành bao trùm một mảnh rừng rậm, che thiên tế nhật, người và động vật đi vào sẽ bị lạc đường bị nhốt đến chết ở trong rừng sau khi hư thối hóa thành chất dinh dưỡng cho cây. Một ít yêu thụ tâm trí sơ mở cũng là như vậy. Thi Sơn này tựa hồ cũng là như vậy.
Bao Cốc cười đáp một tiếng: "Tốt lắm!" Nàng chậm rãi cân nhắc cự ly giữa các xương sườn, mỗi khoảng cách đều dùng chân đo đạc một lần, sau đó đến chỗ một đôi xương sườn ở trung tâm đạo động, bước đi thong thả, nói: "Sư Tỷ từ nơi này mà đào."
Ngọc Mật nhướng mi: "Ngươi không đùa ta chứ?"
Bao Cốc nghiêm túc nói: "Đào đi! Đây là lối ra duy nhất."
Ngọc Mật vặn chặt mi tâm có chút đăm chiêu suy nghĩ một chút, nàng cúi người kiểm tra mặt đất kiên cố như huyền thiết, hồ nghi nhìn Bao Cốc, nói: "Ngươi xác định?"
Bao Cốc nói: "Ly Hỏa kiếm của nàng được dung nhập những tài nguyên tốt nhất tu tiên giới, lại thuộc chí dương chí cương chuyên khắc âm tà. Sư Tỷ nếu như là sợ hư hao bảo kiếm có thể dùng thử hỏa diễm dương cương trước,dùng linh phù có thể đốt cháy âm tà sát khí đốt mặt đất trước sau đó mới đào, như vậy sẽ dễ dàng hơn một chút."
Ngọc Mật thật sâu nhìn Bao Cốc, trong lòng thầm cảm thán, : "Nếu có thể đi ra ngoài, thật sự phải đưa Bao Cốc đi truyền công điện nghe truyền pháp!" Tu tiên giới có rất nhiều linh phù chuyên khắc chế âm tà, chia làm rất nhiều loại, mỗi loại đều có tên, Bao Cốc lại muốn dùng loại có chứa dương cương hỏa diễm, có thể đốt cháy âm tà sát khí. Nàng dám khẳng định Bao Cốc đừng nói là họa đồ của linh phù, ngay cả bảo nàng tùy ý nói ra tên của một loại phù mang thuộc tính này cũng chưa chắc nói được. Lúc này nàng cũng bất chấp cùng Bao Cốc dây dưa nhiều việc! Nàng tu luyện công pháp hệ hỏa đối với âm tà quỷ sát chi vật trời sinh có tính khắc chế, loại linh phù Bao Cốc nói đối với nàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Lúc này nàng dùng ngón tay lăng không vẽ bùa, đem một đạo Hóa Thi Phần Sát Phù chụp trên mặt đất. Phù ấn cháy trên mặt đất, một lũ khói xanh mang theo mùi thi thể thối rửa tanh tưởi tan ra, huân đến nàng thiếu chút nữa muốn nôn. Nàng lập tức trấn trụ một đạo Tịnh Thân Phù xua tan mùi tanh tưởi phiêu tán.
Tiểu Thiên Hồ cũng lập tức chen đến bên cạnh Ngọc Mật cọ cọ vào Tịnh Thân Phù muốn xui mùi thối, đồng thời giương mắt nhìn đạo linh phù bị đốt cháy, sau đó kinh ngạc nhìn Bao Cốc.
Ngọc Mật cũng chú ý đến đám bọt khí cuồn cuồn tuôn ra khi bị Hóa Thi Phần Sát Phù thiêu cháy, mặt đất giống như nhựa đường sủi bọt. Khác biệt so với lúc nấu nhựa đường chính là nơi này toát ra tất cả đều là mùi thi cốt hôi thối, nồng đậm cuồn cuộn. Trong lòng Ngọc Mật nhất thời một trận ác hàn, nói: "Bao Cốc, nếu như ta một kiếm chém vào trong địa thi, Ly Hỏa kiếm của ta sẽ phá hủy!" Nàng có chút do dự thi triển thần thông Bàn Sơn Di Hải của Đa Bảo Linh Hầu đem địa thi bị thiêu đốt dời sang thông đạo bên cạnh. Những địa thi này bị Hóa Thi Phần Sát Phù đốt cháy lập tức ngưng kết, đã mất đi độ bóng của kim loại. Ngọc Mật thử thăm dò oanh xuống một lôi chưởng, chỗ bị trúng chưởng bị phá vỡ, hiển nhiên là thiếu đi thứ gì đó nên đã mất đi tính kiên cố trước kia.
Một đạo phù ấn rất nhanh đã cháy xong, Ngọc Mật chỉ đào được một hố nhỏ rộng hai xích. Nàng lại viết một đạo phù ấn, tiếp tục đốt cháy sau đó tiếp tục đào.
Không bao lâu, thông đạo bị mùi tanh huân đến khói trắng bao phủ.
Bao Cốc ngừng thở cũng không đỡ không được mùi tanh này, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Nàng hô lên: "Sư Tỷ, phù ấn của ngươi được chưa a, thiêu đốt cũng không sạch sẽ, thế nào có nhiều khói tanh bay ra khói đặc như vậy?"
Tiểu Thiên Hồ dùng móng vuốt che mũi, nói: "Đây là thi độc!" Oạch một tiếng, nó thoáng chốc độn vào huyết thệ lệnh bài.
Ngọc Mật cho Bao Cốc ăn một viên khu độc đan, nói: "Ngươi không phát hiện càng đốt sâu thi độc càng dày đặc sao?" Lời vừa nói, nàng cảnh giác nghiêng tai lắng nghe, nhỏ giọng hô một câu: "Có người vào được!" Đang chuẩn bị đem đạo phù ấn mới vừa đánh xuống mặt đất kích hỏa lại phát hiện nó đã bị địa thi hòa tan. Nàng kéo Bao Cốc chạy theo hướng ngực lại, sau khi giấu đi đống chất thải đào lên, hướng Bao Cốc ra hiệu đừng lên tiếng.
Không bao lâu, liền nhìn thấy một người trẻ tuổi toàn thân đầy máu lảo đảo cầm mang theo một bảo kiếm Hóa Thần Kỳ đúc bằng xích kim che mũi từ thông đạo khác đi đến.
Ngọc Mật cùng Bao Cốc đưa mắt nhìn nhau. Hiện tại trong mắt đối phương chỉ thấy hai chữ: "Nam Y!"
"Khụ khụ!" Một tiếng ho yếu ớt vang lên.
Nam Y sợ đến trong nháy mắt lui vào trong góc, trường kiếm trong tay chỉ vào phương hướng vang lên động tĩnh, hô lên: "Ngọc Tu La!"
Một đạo ngọc ảnh từ trong hư không xuất hiện, che mũi liên tục ho khan, đôi mắt sương mù mông lung phiếm hơi nước, nàng nhìn Nam Y, lập tức quan sát bốn phía, ngọc nhan trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giọng căm hận hô lên: "Nam Y, ngươi đây là chạy trốn hay là muốn chết! Ngươi —"
Sắc mặt Nam Y hoàn toàn không còn chút huyết sắc, sau khi hút thi vụ sắc mặt càng xanh, hắn lạnh giọng hô lên: "Ngọc Tu La, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ta cùng với ngươi xưa nay không ân không oán, ngươi vì sao phải bức ta đến đường cùng?"
Ngọc Tu La hừ lạnh một tiếng: "Đã nói là có người dùng tiền mua mạng của ngươi."
Nam Y trầm giọng nói: "Ta không phải đã cho ngươi linh thạch rồi sao?"
Ngọc Tu La hừ lạnh cười một tiếng, nói: "Đã có người mua đầu người của ngươi, ta há có thể thu tiền của ngươi rồi buông tha ngươi? Hơn nữa, ngươi có Hầu Nhi Tửu sao? Ngươi có nguyên thần quả trong truyền thuyết sao? Dùng đầu của ngươi thì có thể đổi được!" Nàng nói đến cây ngay không sợ chết đứng, mặt không đỏ khí không suyễn, chính là bị thi độc ở đây đến mặt chuyển xanh.
Nam Y tức giận đến thở dốc. Hắn hừ lạnh hai tiếng, lại nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào một cái hố khoảng sáu xích ở giữa động, nghi hoặc nhìn xung quanh.
Ngọc Tu La cũng chú ý đến cso hố này, hô lên: "Người nào? Lăn ra đây!" Giọng nói của nàng vừa dứt, người liền biến mất tại chỗ.
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, từ chỗ ẩn thân nhảy ra, hừ lạnh, cười nói: "Nam Y, thật trùng hợp a!" Tay cầm Ly Hỏa kiếm, âm thầm vận sức chờ phát động, chỉ sợ Ngọc Tu La tập giết bản thân.
Bao Cốc từ trong đống chất thải đứng lên, nói: "Ngọc Tu La, là ta."
Ngọc Tu La từ trong không khí trước mặt Bao Cốc hiện thân, nói: "Thì ra là các ngươi!"
Sắc mặt Nam Y trầm trọng, thần sắc một mảnh âm trầm. Hắn lại nhìn quét một vòng, lập tức cười ha ha, nói: "Cho dù ba người các ngươi liên thủ giết ta thì đã sao? Các ngươi cũng không sống được! Nhìn xem đây là chỗ gì! Luyện thi trúc tường, đây là thi thành! Đây là Thi Thành Táng Địa ở thái cổ di tích! Ta sống không được, các ngươi cũng đừng hòng sống đi ra ngoài! Ha ha ha ha!"
Bao Cốc liếc nhìn Nam Y tựa hồ phát điên, mắng thầm một tiếng: "Ngu ngốc." Nàng nhìn thấy sắc mặt Ngọc Tu La cực kỳ không tốt, nhất thời biết cái gì mà Thi Thành Táng Địa ở Huyền Nguyệt Cổ Thành hẳn là cũng rất nổi danh đi, hơn nữa còn là đại hung. Lúc Lữ Các Chủ Thanh Phong Các giới thiệu cho nàng về thái cổ di tích thế nào lại không nhắc đến một chỗ như vậy!
Ngọc Mật mắt lạnh nhìn Nam Y, nói: "Ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói, nói không chừng còn có thể giữ lại cái mạng, chờ quay về Huyền Thiên Môn tự mình giao phó với Trần Sư Bá!"
Nam Y lạnh giọng cười nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể trở ra?" Hắn chỉ vào cái hố trên mặt đất, hô lên: "Ngươi cho rằng ngươi đào thông được nơi này? Ha ha ha ha! Sư muội, ta cùng đường, ngươi cũng giống ta!"
Bao Cốc nói: "Nam Y, thật ra ngươi còn đường để đi. Đầu hàng, ta cam đoan ngươi sẽ không chết."
Nam Y liên thanh cười nhạt, hoàn toàn không tin Bao Cốc.
Bao Cốc nói: "Mạng của ngươi vẫn còn rất đáng giá, ta tin tưởng phụ thân ngươi nhất định nguyện ý chi số tiền lớn chuộc ngươi."
Ánh mắt Ngọc Mật trầm xuống, quay đầu nhìn Bao Cốc, nói: "Ngươi muốn đem hắn giao cho Thái Âm Môn?"
Ngọc Tu La nói: "Ta thấy không còn kịp rồi! Hắn thương thế quá nặng, thân thể suy yếu chống đỡ không được thi độc ở đây, sẽ nhanh chóng chết thôi!" Nàng chậm rãi nói: "Tương truyền sinh linh chết ở chỗ này cuối cùng sẽ trở thành quỷ khôi lỗi, vĩnh viễn không được siêu sinh." Đôi mắt rất không hảo ý nhìn Nam Y, bộ dạng muốn xem trò hay, tựa hồ đang chờ Nam Y lựa chọn như thế nào.
Ánh mắt Nam Y phát lạnh, hắn cắn răng cúi đầu nhìn xích kim kiếm trong tay mình, sau đó mạnh mẽ một kiếm kéo qua cổ mình. Vết thương trên cổ hắn máu chảy không ngừng, lại không chảy ra xung quanh mà chỉ kết tụ vào đại la xích kim kiếm trong tay.
Ngọc Tu La nắm một thanh loan đao dài hơn một xích bên hông, lăng không nháy mắt xuất hiện cạnh Nam Y, giương đao bổ vào thanh đại la xích kim kiếm!
Ly Hỏa kiếm trong tay Ngọc Mật đãng ra một con hỏa long quấn lấy thân thể Nam Y.
Nam Y vẫn chưa tắt thở, nhìn thấy Ngọc Tu La cùng Ngọc Mật đồng loạt ra tay, vô thức huy kiếm phản kích, cùng Ngọc Tu La cường ngạnh giao tranh, liền bị đánh bật lên tường, kiếm trong tay cũng văng ra, bị Ngọc Tu La chụp lấy. Nam Y bị đánh bật ra, lại đúng lúc tránh được hỏa long của Ngọc Mật phóng ra. Hắn tê liệt tựa trên nham bích, nhìn Ngọc Tu La, cười thảm: "Ngọc Tu La, nếu ta bị thương bị thương, ngươi....chưa hẳn là đối thủ của ta!" Hắn lại nhìn về phía Ngọc Mật, nói: "Sư muội, ta..... thất bại duy nhất chính là.....không....không có đại cơ duyên đạt được truyền thừa của huyền thiên tổ sư gia... Ha ha.... Ha ha con mẹ nó ta là bị các ngươi dùng tiền đè chết! Ha ha, cáp —" nụ cười tắt lịm, người đã chết.
Ngọc Mật lần thứ hai giương kiếm đánh ra một đạo hỏa cầu vây lấy Nam Y.
Nam Y trong nháy mắt bị đốt thành hỏa nhân, không bao lâu ngay cả một chút tro cốt cũng không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.