Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật nhìn nhau cười, cố ý không nói cho Bao Cốc biết.
Rất nhanh, thịt báo tuyết ướp linh dược được nướng chín, ba người một khỉ ăn đến nhiễu nước bọt, sau khi Đa Bảo Linh Hầu ăn mất một cái chân báo thì hào phóng xuất ra cho mỗi người một hồ lô Hầu Nhi Tửu.
Ngọc Mật mở nút hồ lô ra ngửi thử, phát hiện là chí tôn Hầu Nhi Tửu không lẫn chút tạp chất. Nàng trong lòng mắng thầm: "Hầu tử Xấu xa, một hồi thì nói không còn Hầu Nhi Tửu nữa, bây giờ sao lại biến ra ba bình?" Đồng thời nàng cùng âm thầm kinh hãi, muốn ủ ra nhiều chí tôn Hầu Nhi Tửu như vậy thì phải cần rất nhiều thiên địa linh quả, Đa Bảo Linh Hầu làm sao có nhiều đến thế? Nàng nghĩ đến Đa Bảo Linh Hầu là kẻ trộm, lập tức hiểu được vì sao lại có nhiều linh quả như vậy! Trộm rồi!
Bao Cốc biết bản thân tu vi quá yếu uống không được chí tôn Hầu Nhi Tửu, nên thành thật cất Hầu Nhi Tửu Đa Bảo Linh Hầu cho nàng, chỉ uống linh tửu Ngọc Mật cho nàng, sau khi vài ngụm linh tửu xuống bụng, lại ngửi thấy mùi Hầu Nhi Tửu của Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù bay ra, Bao Cốc chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng choáng váng, mơ mơ màng màng nàng nhìn thấy một nam tử mặc tử sắc trường bào phiêu dật ngồi bên đống lửa, tiếp nhận chí tôn Hầu Nhi Tửu trong tay Sư Tỷ nàng ngửa đầu uống một ngụm, sau đó liền thu lấy hồ lô rượu của Sư Tỷ nàng.
Bao Cốc dùng tay chỉ vào mặt nam tử tử sắc trường bào, nói: "Không được cướp rượu của Sư Tỷ ta!" Thân thể nghiêng đi, ngã trên mặt đất, nhưng vẫn liếc nhìn nam tử kia, không chống đỡ được liền ngủ thiếp đi.
Nàng mở mắt ra phát hiện bản thân vẫn nằm bên cạnh đống lửa, lúc này sắc trời đã tối, trời còn rơi đại tuyết.
Con báo tuyết đã bị ăn chỉ còn lại bộ xương, Đa Bảo Linh Hầu không biết từ nơi nào lấy ra một cái búa nhỏ đạp vỡ xương ống. Bao Cốc lúc này mới ý thức được hầu tử không phải đều ăn trái cây linh dược sao? Lúc nào lại bắt đầu ăn thịt? Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử ngồi đối diện bản thân, hỏi: "Ngươi là ai a?" Người này thoạt nhìn cũng hơn ba mươi tuổi, khí chất ổn trọng chỉ là hành động cướp rượu của Ngọc Mật khiến người khác tức giận.
Ngọc Mật quát lên: "Bao Cốc không được vô lễ, còn không lập tức bái kiến sư công."
" Sư công? Trẻ tuổi như vậy?" Bao Cốc ý thức được bản thân vừa rồi thất lễ, lập tức bổ sung một câu: "Anh tuấn như vậy?" Vuốt mông ngựa.
Tử Thiên Quân mỉm cười, hỏi: "Bao Cốc, ngươi đối với tương lai có ý kiến gì không cùng dự định gì?"
Bao Cốc nhìn thần sắc của Tử Thiên Quân, tuy rằng trên mặt mang cười, nhưng thần sắc lộ ra nghiêm khắc, nàng đoán là sư công đối với nàng có cân nhắc gì đó. Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Sư công, Bao Cốc cho rằng, nhà vẫn là nhà, dù cho hiện tại Huyền Thiên Môn hai bàn tay trắng, chúng ta cũng không nên buông tha."
Tử Thiên Quân hỏi: "Nếu như không giữ được, sẽ rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, ngươi nguyện ý bỏ nhà tránh họa hay là ở lại trong nhà cùng người liều mạng lưỡng bại câu thương?"
Bao Cốc do dự một chút, nói: "Bỏ nhà tránh họa, nếu đối phương đồi ép quá mức, cũng không có nơi nào có thể nương thân. Thái Âm Môn khi dễ tới cửa, chúng ta cứ như vậy trốn tránh, bọn họ sẽ cho là chúng ta sợ, sẽ càng truy sát chúng ta. Nếu đã đánh mất cơ nghiệp Huyền Thiên Môn, chính là đã đánh mất nơi chốn cư ngự của hậu thế sau này, Huyền Thiên Môn có nghèo nàn hơn nữa vẫn là nhà của chúng ta, nhà không có, phải trú thân ở đâu?"
Tử Thiên Quân đáp: "Khó có được ngươi lại suy nghĩ như vậy. Bất quá ta là hỏi ngươi dự định đối với tương lai, không phải hỏi ngươi có tính toán gì đối với Huyền Thiên Môn?"
Bao Cốc đỏ mặt, quẫn bách. Nàng mím môi, đáp: "Ta hiện tại tu vi yếu kém, việc cấp bách là tu luyện, nhưng đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được, hơn nữa ta tu luyện cần lượng lớn linh thạch! Lúc này Huyền Thiên Môn rơi vào nguy nan, cũng là do ta, ta thực lực thấp kém, nhưng không thể vì vậy mà trốn đi, như vậy ta sống cũng không yên. Bán đi một ít chí tôn Hầu Nhi Tửu của Đa Bảo Linh Hầu, đổi lấy linh đan linh dược, linh thạch, luyện tài, dùng để đề thăng thực lực đệ tử trong phái. Môn hạ của chúng ta không phải có rất nhiều trưởng lão Nguyên Anh Mạt Kỳ sao? Cách Hóa Thần Kỳ cũng không còn xa, ta cùng Đa Bảo Linh Hầu thương lượng, bảo nó xuất ra một chút kỳ trân nâng cao thực lực của mọi người!" Nàng quay đầu nói với Đa Bảo Linh Hầu: "Tiểu hầu tử, ta cũng không muốn lấy đồ của ngươi, nhưng đây là lúc nguy nan trước mắt, chúng ta cùng đồng khí tương liên, vượt qua ải này tương lai Huyền Thiên Môn sẽ lớn mạnh, ngươi muốn cái gì thì có cái đó?"
Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng, trông mong nhìn Bao Cốc, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Bao Cốc sờ đầu Đa Bảo Linh Hầu, nói: "Nghe lời, ta cam đoan không lâu sau sẽ trả lại những thứ ngươi đã xuất ra." Nàng suy nghĩ, lại nhìn Tử Thiên Quân, nói: "Sư công, đồ vật của tiểu hầu tử chúng ta cũng không thể lấy không, nếu như chỉ trông cậy vào vài thứ trong bụng tiểu hầu tử, chúng ta chính là miệng ăn núi lở."
Tử Thiên Quân mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Đa Bảo Linh Hầu, nói: "Đa Bảo, ta cùng với ngươi làm trao đổi, đồng giá trao đổi, thế nào?" Huyền Thiên Môn túng thiếu, trong phái có rất nhiều người đều kẹt trong bình cảnh không cách nào đột phá, nếu có linh đan bảo dược hỗ trợ đột phá bình cảnh, thực lực của Huyền Thiên Môn sẽ mạnh thêm mấy lần thậm chí gắp mười gắp trăm lần. Người kẹt ở Trúc Cơ Mạt Kỳ có thể dùng kim đan trùng kích vào Kim Đan kỳ, Kim Đan Mạt Kỳ có thể mượn Nguyên Anh đan tiến vào Nguyên Anh Cảnh, Nguyên Anh Mạt Kỳ có thể bằng vào chí tôn Hầu Nhi Tửu đột phá Hóa Thần Kỳ. Kim đan dễ tìm, chỉ là thiếu một chút chủ dược, nhưng cũng không khó tìm. Rất nhiều dược liệu luyện chế Nguyên Anh Đan đã tuyệt tích, rất nhiều năm chưa từng nhìn thấy có người luyện ra Nguyên Anh Đan, hôm nay có Đa Bảo Linh Hầu, luyện chế Nguyên Anh Đan lại có hy vọng Về phần chí tôn Hầu Nhi Tửu, lại càng là trọng bảo, hắn chính là bằng vào nửa bình Hầu Nhi tửu Phong Dịch đưa đến đột phá Nguyên Anh Mạt Kỳ bước vào Hóa Thần Kỳ. Huyền Thiên Môn nếu có thể nhiều thêm hai hai cao thủ Hóa Thần Kỳ, sao còn phải sợ Thái Âm Môn? Ba cao thủ Hóa Thần Kỳ chỉ cần đứng ở đó, không cần động thủ cũng đã là một loại uy hiếp vô hình!
Lúc này là lúc cần linh đan trọng bảo!
Tử Vân Thù mang hồ lô chí tôn Hầu Nhi Tửu của nàng đưa cho Tử Thiên Quân.
Tử Thiên Quân đưa một túi trữ vật cho Đa Bảo Linh Hầu, nói: "Ngươi xem trong này có những gì?"
Đa Bảo Linh Hầu tiếp nhận túi trữ vật dò xét, hướng Tử Thiên Quân chi chi vài tiếng, có vẻ vô cùng hài lòng.
Tử Thiên Quân một hơi nói ra tên hơn mười loại linh dược: "Ta dùng nhưng linh dược linh quả trong túi trữ vật cùng ngươi trao đổi hơn mười loại linh dược kia, được không? Những thứ linh dược linh thảo đó ngươi có bao nhiêu ta đổi bao nhiêu."
Đa Bảo Linh Hầu xem xét Tử Thiên Quân, đếm đếm đếm, dường như đang tính toán có lời hay không, nó tính một hồi thì vò đầu, tựa hồ tính toán không rõ, cầu cứu nhìn về phía Bao Cốc.
Bao Cốc thấy thế cười nói: "Ta giúp ngươi tính toán!" Nàng từ túi trữ vật lấy ra bàn tính gia truyền của mình lắc lắc, xoạt xoạt bài trí lại bàn tính, nói: "Sư công, những linh dược này đều có thể tìm được trong thành hoặc sư môn sẵn có, cũng không phải tuyệt tích. Muốn tìm Đa Bảo Linh Hầu đổi vật hiếm lạ đã tuyệt tích, vật hiếm mới quý. Sư công, xem xét chúng ta là người cùng một môn phái, ta giảm giá cho ngươi, trọng dược cùng cấp một cây đổi năm! Dược liệu chỉ đổi cùng cấp, tầng ba đổi tầng ba, tầng thứ tư đổi tầng thứ tư, nếu như sư công ngài muốn đổi cửu giai, cũng xin ngài dùng thánh thảo cửu giai đến đổi."
Đa Bảo Linh Hầu nghe được một gốc cây đổi năm cây, mắt to sáng ngời, vội vàng gật đầu không ngừng chi chi, vui mừng nhảy lên vai ôm cổ Bao Cốc, vẻ mặt giống như " ta yêu ngươi chết mất".
Tử Thiên Quân gật đầu đồng ý, dùng năm cây linh dược có thể mua được trong thành đổi một cây linh dược đã tuyệt tích, buôn bán này tương đương có lời.
Bao Cốc còn nói thêm: "Mỗi loại đan được về sư môn luyện được, ngài phải thêm vào một ít đan dược tương ứng cho ta. Ta biết đan dược một lò luyện ra ít thì năm ba viên, nhiều thì mười hai mươi viên, giống như luyện khí đan một lò chí ít hơn trăm viên. Ta không cần nhiều, lấy một phần mười."
Tử Thiên Quân thật sâu nhìn Bao Cốc vài lần, gật đầu. Hắn thế nào có ảo giác, tiểu nha đầu này không giống một người tu tiên ngược lại giống như một thương gia trời sinh!
Bao Cốc nói: "Như vậy thành giao, hiện tại bắt đầu trao đổi!" Nàng bảo Đa Bảo Linh Hầu đưa túi trữ vật cho nàng, trước hết nàng phân loại linh dược trong túi trữ vật của sư công theo cấp bậc, sau đó kiểm kê số lượng mỗi loại, lại bảo Đa Bảo Linh Hầu lấy ra các loại linh dược thánh thảo sư công cần kiểm kê phân loại. Tên, tổng số dược liệu sư công cần nàng dựa theo tỷ lệ một đổi năm để tính toán.
Toàn bộ quá trình đều tiến hành dưới mí mắt của Đa Bảo Linh Hầu cùng sư công.
Đa Bảo Linh Hầu thấy một cây đổi năm cây, hài lòng đến híp mắt.
Tử Thiên Quân thấy dùng linh dược thông thường giá rẻ tiền như vậy đổi lấy lượng lớn linh dược hiếm thấy cũng cười đến hai mắt nheo lại.
Một người một khỉ vui vẻ nhận lấy số linh dược linh thảo bản thân nên được.
Bao Cốc nhìn thấy giao dịch hoàn thành, nói: "Sư công, ta biết ngài muốn luyện Nguyên Anh đan, lúc này ta không dùng được Nguyên Anh đan, môn hạ lại có đồng môn cần Nguyên Anh đan, ngài đem Nguyên Anh đan dựa theo giá bán ở chợ dùng linh thạch tương đương đưa cho ta đi. Ta biết Huyền Thiên Môn linh thạch khan hiếm, nếu thiếu linh thạch, có thể dùng linh đan bảo dược, luyện tài pháp bảo thay thế." Nàng dựa theo nguyên liệu vừa rồi Tử Thiên Quân đổi để luyện Nguyên Anh suy tính, Tử Thiên Quân có thể luyện năm lô Nguyên Anh đan, nếu tính số ít là một lò ba viên, đã trừ số luyện thất bại thì chí ít nàng có thể được một viên Nguyên Anh đan. Tiếp nàng tính toán số kim đan cùng trúc cơ hoàn, sau đó trông mong nhìn Tử Thiên Quân, muốn Tử Thiên Quân "trả tiền".
Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù nghe được choáng váng.
Tử Thiên Quân kinh sợ một lúc, lúc này mới yên lặng cho Bao Cốc một túi trữ vật, nói: "Ta không còn gì nữa! Ngươi cầm đi!" Hắn nhìn thấy Bao Cốc há mồm muốn nói, lập tức trừng Bao Cốc một cái, nói: "Sau này ta còn có thể bạc đãi ngươi sao?" Ống tay áo phất một cái, đi rồi! Hắn rốt cuộc nhìn thấu rồi, Bao Cốc này làm người trung gian đứng giữa liền kiếm được một viên Nguyên Anh đan, năm viên kim đan, mười bình trúc cơ đan! Không vốn mà được bấy nhiêu đó, thật là buôn bán có lời!
Bao Cốc lập tức mở ra túi trữ vật Tử Thiên Quân cho nàng nhìn vào bên trong, ngay cả cực phẩm linh thạch cũng không có, chỉ có hơn một trăm thượng phẩm linh thạch cùng mấy trăm trung phẩm linh thạch, một đống hạ phẩm linh thạch cùng một đống pháp bảo nàng nhìn không biết. Nàng chu môi, ủy khuất nói thầm: "Sư công khi dễ người! Quỵt nợ!"
Tử Thiên Quân bay đến trên cao chợt sững lại, khuôn mặt già nua đỏ lên, thầm mắng một tiếng: "Cút!" Nhẹ nhàng bay xa như một cơn gió.
Ngọc Mật dương tay đoạt túi trữ vật trong tay Bao Cốc nhìn vào trong, miệng trong nháy mắt trương đến tròn vo, nàng từ trong túi trữ vật kéo ra một cái nội khố nhìn Tiểu Sư Thúc, nói: "Tiểu Sư Thúc, đây là nội khố của cha ngươi đi?"
Tử Vân Thù: "........." Khuôn mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng, đứng lên muốn bóp chết Bao Cốc. Tay nàng vửa vương đến trước mặt Bao Cốc liền đổi hướng đoạt được túi trữ vật cùng nội khố trong tay Ngọc Mật, lập tức thu lấy mấy bộ y phục trong túi trữ vật, lại kiểm tra xem còn vật gì không thể để người thấy hay không, lúc này mới ném túi trữ vật trả lại Bao Cốc, hung ác trừng Bao Cốc, khuôn mặt đỏ đến có thể xuất huyết, căm giận trừng thẳng Ngọc Mật đang cười đến không đứng thẳng được, nhảy đến bóp cổ Ngọc Mật tàn bạo uy hiếp: "Nuốt vào trong bụng, nếu không bóp chết ngươi."
Bao Cốc yên lặng nhận lấy túi trữ vật, lén lút chuồn vào trong phòng. Nàng mới vừa đi vài bước liền thấy Ngọc Mật bỗng nhiên xoay người đem Tiểu Sư Thúc đặt dưới thân, cưỡi trên bụng Tiểu Sư Thúc, còn nâng cằm Tiểu Sư Thúc, cười nói ha hả: "Tiểu Sư Thúc, mặt của ngươi thế nào đỏ như vậy a? Cũng không phải đem nội khố của ngươi đi bán, ngươi đỏ mặt cái gì?"
Tử Vân Thù tức giận đến đôi mắt phun lửa, ngực phập phồng.
Ngọc Mật nhìn đến mắt sáng như sắc lang, nhìn chằm chằm bộ ngực cao vót, trong lòng nàng nói thầm: "Tiểu Sư Thúc thật sự là cợt nhã a, hóa thành hình người còn muốn chỉnh ra bộ ngực lớn như vậy!" Nàng đưa tay nắm thử, phát hiện cư nhiên không phải giả.
Bao Cốc cúi đầu nhìn xuống bộ ngực không lớn không nhỏ của mình, mếu máo, hổn hển quay đầu lại xông vào giữa hai nữ nhân đang lăn qua lăn lại trên tuyết, quát to: "Đều là người trưởng thành rồi còn lăn trên tuyết." Ngực lớn quá nên không ngồi dậy nổi a!