Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 170: So thua




Vốn dĩ trong đại sảnh chỉ có Ngọc Tu La cùng Bao Cốc hai người, Ngọc Tu La chạy mất cũng chỉ còn lại một mình Bao Cốc.
Bao Cốc đợi hồi lâu cũng không thấy người đến bắt chuyện, chắc là vừa rồi Ngọc Tu La cho lui xuống, không có lệnh của Ngọc Tu La người của Truy Hồn Các không dám tiến đến.
Nàng biết Ngọc Tu La có thể là chạy đi mời Truy Hồn Các Chủ, chiếu theo vài lần buôn bán cùng Truy Hồn Các đều dùng đại vui mừng làm kết cục, Truy Hồn Các Chủ sẽ không làm khó nàng, phỏng chừng là có việc nên trì hoãn, nàng liền lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn chằm chằm chính sảnh Truy Hồn Các xuất thần suy nghĩ sự tình.
Tị thế tu luyện chín năm sớm khiến Bao Cốc dưỡng thành tính nhẫn nại có thể nói nhẫn đến nhập cảnh, nàng chịu được chờ đợi cũng chịu được yên lặng, cho dù là tại đây bố trí đến u ám, không nửa điểm âm thanh giống như Diêm La điện cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Bỗng nhiên, Bao Cốc cảm thấy một tia linh lực yếu ớt chuyển động từ phía sau vọt tới, hình như có ai đang từ ngoài cửa bước đến. Trong lòng của nàng có cảm giác vô cùng kinh ngạc, nói thầm trong lòng: "Ngọc Tu La không phải để người của Truy Hồn Các đều lui ra rồi sao? Thế nào còn có người dám vào?" Nàng quay đầu hướng phía sau nhìn lại liền thấy đại môn không có một bóng người, ánh mắt của nàng di chuyển, đột nhiên thấy một vật nhỏ lớn bằng bàn tay thả người nhảy vào tấm thảm giữa khách đường. Bao Cốc nhìn thấy vật nhỏ, ánh mắt của nàng xẹt qua một tia kinh ngạc, khóe miệng kìm không được mà co rút. Thứ này lớn lên giống như một củ khoai tây, trên đỉnh đầu méo mó dựng lên một bông hoa hồng nhạt, đôi mắt lớn bằng hạt đậu đen như mực quay tròn, tràn ngập linh tính, cái miệng nho nhỏ hừ hừ ngâm nga từ khúc. Khoai tây này còn mọc ra hai tay hai chân, nó vừa ngâm xướng vừa nhảy về phía trước, đôi cánh giống như cánh hoa vỗ trái vỗ phải bay đến. Bao Cốc ngưng thần vừa nghe, lại nghe thấy khoai tây đang hát: "Một cái Hoàng Hà lãng a lãng, khom khom lách lách nước thao thao, nước thao thao a hà thủy lãng, lãng a lãng a lãng...." Trong miệng nó đang xướng "lãng a lãng", thủ ca lãng như sóng nước.
Khoai tây làm như không thấy Bao Cốc chỉ vừa hát vừa nhảy hướng phía thông với hậu viện vừa rồi Ngọc Tu La biến mất mà đi. Nó từ bên cạnh Bao Cốc lướt qua, ngay cả nhìn cũng không có nhìn một cái, chờ sau khi nhảy ra cửa, tựa hồ cảm thấy được Bao Cốc không chuyển mắt nhìn chăm chú nó, có chút lạnh nhạt quay đầu lại, cộc lốc lại thêm vài phần tức giận nói: "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua đệ nhất mỹ yêu của Huyền Nguyệt Cổ Thành sao? Di? Ngươi từ chỗ nào chui ra?"
Bao Cốc buồn cười, khóe miệng nhếch lên, liều mạng co quắp. Ngươi như vậy còn xưng Huyền Nguyệt Cổ Thành đệ nhất mỹ yêu? Huyền Nguyệt Cổ Thành không còn ai là yêu nữa sao?Ngươi trước tiên hãy kéo dài chiều cao cái đã!
Khoai tây bay lên, bay đến trước mặt Bao Cốc vòng quanh đầu Bao Cốc chuyển động một vòng, đột nhiên kêu to một tiếng: "A Quai tỷ tỷ không tốt rồi, đến một nữ nhân xinh đẹp hơn cả ngươi! Ngươi mau trốn đi a -" nó xoay người hướng phía Ngọc Tu La rời đi mà chạy, tốc độ nhanh đến Bao Cốc chỉ nhìn thấy một đạo bạch quang xẹt qua, Tiểu Đậu Đinh kia đã không thân ảnh nữa.
Bao Cốc mân chặt môi, nhịn cười đến vai run rẩy, cũng không nén xuống được. Thật đúng là chủ tử loại nào nuôi yêu thú loại đó!
Một lát sau, Tiểu Đậu Đinh lại dẫn một đám tiểu yêu thú bay trở về. Đàn tiểu yêu thú nhẹ nhàng bay trên không trung, lòng đầy căm phẫn vung tiểu cánh tay, tiểu móng vuốt, dùng một loại nhãn thần tự nhận đằng đằng sát khí trừng Bao Cốc!
Bao Cốc giương mắt nhìn một vòng, đếm, mười hai con. Một tá tiểu yêu thú của Ngọc Tu La toàn bộ đầy đủ rồi! Nàng hỏi: "Các ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì?"
Tiểu Đậu Đinh nói: "Chúng ta phải dùng ánh mắt đánh bại ngươi! Cho ngươi tự ti mặc cảm!"
Mười một con tiểu yêu thú khác đồng thời gật đầu, cùng trả lời: "Đúng vậy!"
Bao Cốc mặt băng bó, nghiêm trang nói: "Ta lớn lên xấu xí như vậy, các ngươi không cần trừng mắt nhìn ta nữa! Ta sợ!"
Tiểu Đậu Đinh nói: "Xấu xí thì không cần ra ngoài gặp người, biết không? Phải trốn đi! Lớn lên xấu xí không phải lỗi của ngươi, nhưng lớn lên xấu xí còn ra ngoài dọa người chính là lỗi của ngươi."
Khóe miệng Bao Cốc lại bắt đầu co rút. Nàng nói thầm trong lòng: "Ngươi một cái đậu đinh lùn miệng còn đê tiện như vậy!" Nàng có thể cùng tiểu yêu thú nhất gian lớn bằng nắm tay cãi nhau sao? Nàng mất không nổi mặt mũi này! Bao Cốc chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng nhìn Tiểu Đậu Đinh.
Tiểu Đậu Đinh lại vô cùng nghiêm túc nói: "Biết bản thân xấu là được rồi, ngươi mau về nhà đi! Lớn lên xấu xí như vậy còn ra ngoài dọa người, dọa người khác là không tốt, làm hoa hoa thảo thảo sợ hãi càng không tốt, ngươi xem những đệ đệ muội muội này của ta đều bị ngươi làm sợ hãi."
Một loạt tiểu yêu thú lại vô cùng cố sức gật đầu: "Ân." một tiếng, cũng không biết là quá ăn ý hay là bình thường vẫn luôn như vậy.
Bao Cốc nhìn đàn tiểu yêu thú, nghẹn cười đến mức ruột đều thắt lại.
Tiểu yêu thú nhìn thấy Tiểu Đậu Đinh cư nhiên không lập tức đuổi Bao Cốc đi, nhất thời thiếu kiên nhẫn, ném cho Tiểu Đậu Đinh một cái bạch nhãn, đều tiến lên vây quanh Bao Cốc, giọng nói kiều mị liên tiếp vang lên, chính là "khuyên" Bao Cốc kẻ quái dị này lập tức đem khuôn mặt che lại, không nên hù dọa người khác, khuyên Bao Cốc mau rời khỏi còn có một đóa hoa nhược nhược hỏi một câu: "Thế nào mới có thể lớn lên xinh đẹp như vậy a.", lập tức chiêu đến một chúng tiểu yêu thú nhìn chằm chằm.
"Phải nói nàng xấu, biết không?"
" Không thể nói nàng xinh đẹp, tuy rằng ta cũng rất muốn biết vì sao có thể lớn xinh đẹp như vậy, nhưng vì A Quai tỷ tỷ, phải chỉ hưu bảo ngựa, hiểu hay không?"
" Cái gì gọi là chỉ hươu bảo ngựa a?"
"... Ta.... Ta làm sao biết...."
"Ngu ngốc, chỉ hươu bảo ngựa cũng không biết, chỉ hươu bảo ngựa chính là muốn chỉ vào con hưu nói đó là con ngựa!"
" Ở đây không có hưu a!"
"Ngu ngốc, ngu ngốc, hưu đều ở trong thú uyển! Lát nữa ca ca dẫn ngươi đi xem hưu, a, không đúng, là xem ngựa!"
Bao Cốc rất không nói nên lời mà nhìn đàn yêu thú đã loạn thành một đoàn, hoàn toàn đem nàng quên mất, rất muốn nhắc nhở chúng một câu: "Các ngươi lạc đề rồi!" Nhưng lập tức nàng liền nghe được có tiểu yêu kéo đề tài trở về: "Nhưng... Vạn nhất... Nếu như nàng thực sự cảm thấy bản thân lớn lên lớn lên quá xấu xí thương tâm không dám gặp người nữa thì làm sao? Như vậy có phải chúng ta rất xấu hay không?" Cái này...vẫn không đúng trọng tâm! Ách, được rồi, các ngươi trước hảo hảo thảo luận, ta nghe. Bao Cốc cảm thấy nghẹn cười đến mức hảo khổ cực, trên mặt của nàng đều nhanh kéo căng không được nữa. Nhưng nàng không dám cười a, nàng sợ bị một đám tiểu yêu thú vây mà đánh a!
" Dường như có chút một chút xấu đi! Vạn nhất khiến A Quai tỷ tỷ biết được , nàng có chỉnh chúng ta hay không?"
" Sẽ không, chúng ta là đang giúp A Quai tỷ tỷ!"
" A Quai tỷ tỷ mới không cần chúng ta giúp."
" A Quai tỷ tỷ cần chúng ta giúp."
" A Quai tỷ tỷ không cần chúng ta giúp...."
" A Quai tỷ tỷ không cần chúng ta giúp thì các ngươi liền không giúp sao?"
Bao Cốc nói thầm trong lòng: "Ách, các ngươi lại lạc đề."
Đột nhiên, chúng tiểu yêu thú toàn bộ đều im tiếng, trái lại đứng nghiêm túc, bàn tay chắp sau lưng, đứng ngay ngắn, giọng nói mềm nhẹ nhất tề vang lên: "Dĩ Nhu di di hảo, A Quai tỷ tỷ hảo."
Bao Cốc cảm thấy phía sau có động tĩnh quay đầu lại liền nhìn thấy Truy Hồn Các Chủ khoác trường bào phiêu nhiên mà đến. Nàng đi lại nhẹ nhàng, bước chân đạp trên mặt đất phảng phất như từng bước điểm nước mà đến. Trong nhu uyển lại mang theo vô tận quyến rũ , dáng người rồi lại mơ hồ lộ ra một cổ cảm giác quyền vị vô tận uy nghiêm, trọng bảo hoa trang nghiêm, kẻ khác không dám có nửa phần mạo phạm, bất kính. Trông thấy Truy Hồn Các Chủ bộ dáng này, trong đầu Bao Cốc chỉ có tám chữ: "Phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song.". Nàng không tự giác mà đem Truy Hồn Các Chủ cùng Thánh Di so sánh với nhau, phát hiện phát hiện căn bản không thể nào so sánh. Hai người các nàng một người đều đứng bên ngoài hậu thế, rời xa Hồng Trần hỗn loạn, một người khuynh quốc khuynh thành, một người ngạo thị thiên hạ thương sinh.
Ngọc Tu La mân chặt môi, mặt không biểu tình theo sát bên cạnh Truy Hồn Các Chủ, tầm mắt rơi vào trên mặt Bao Cốc, lại chuyển qua một tá tiểu yêu thú của nàng. Lòng đang rơi lệ, đang kêu rên: mặt mũi của ta a, hôm nay đều mất hết rồi!
Tầm mắt của Truy Hồn Các Chủ rơi vào trên mặt Bao Cốc, trong đôi mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nàng không khỏi quan sát Bao Cốc nhiều một chút, lại giống như lơ đãng quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngọc Tu La đang che giấu tâm tình. Chỉ là đồ đệ nhà nàng thì nàng biết rõ, mặc kệ Ngọc Tu La đem tâm tư che giất tốt đến đâu thì trong mắt nàng đều nhìn thấu.
Truy Hồn Các Chủ đi đến chính sảnh, nhưng không ngồi xuống mà chỉ đến trước mặt Bao Cốc.
Bao Cốc lập tức ôm quyền hành lễ: "Bao Cốc tham kiến Các chủ."
Khóe miệng Truy Hồn Các Chủ khẽ cong, tinh tế đánh giá Bao Cốc, nói: "Đều nói nữ lớn mười tám biến, không ngờ tới mười năm không gặp đã trở thành dáng vẻ này. Từ sau khi cùng Nam Sơn tiền bối từ biệt không có tin tức của Huyền Thiên Môn nữa, không biết Huyền Thiên Môn hiện nay vẫn tốt chứ?"
Bao Cốc đáp: "Huyền Thiên Môn hoàn hảo, đã có khởi sắc."
Truy Hồn Các Chủ nói: "Vậy là được rồi. Huyền Thiên Môn có ngươi chắc là sẽ không kém." Nàng chỉ chiếc ghế bên cạnh, nói: "Ngồi đi." Lại quay đầu nhìn về phía Ngọc Tu La, ngữ mang tức giận: "Thế nào còn không cho người dâng trà?"
Ngọc Tu La cười hỏi: "Có người nói nàng từ đầu đến chân từ trong ra ngoài đều không thể gặp người, nên để người lui xuống, làm sao còn có người dâng trà?" Đang nói chuyện, đem chúng tiểu yêu thú của mình kéo vào trong ngực, thấp giọng nói: "Đều đi nơi khác chơi đi." Lại nói: "Chúng ta có chuyện quan trọng trao đổi, các ngươi không được nghe trộm."
Một chúng tiểu yêu thú hơi sợ hãi nhìn Truy Hồn Các Chủ, toàn bộ quay đầu lại chạy mất.
Bao Cốc quan sát Ngọc Tu La, nói thầm trong lòng: "Dám ở trước mặt nhất phái chí tôn không kiêng nể gì cả, Ngọc Tu La ngươi cũng xem như độc nhất vô vị rồi." Bởi vậy có thể thấy được Ngọc Tu La ở trước mặt sư phụ nàng so với đồn đãi còn muốn được sủng ái hơn.
Truy Hồn Các Chủ lệnh cho người dâng trà, mời Bao Cốc dùng trà. Với cảnh giới Động Huyền Kỳ, hôm nay cùng Bao Cốc đối mặt dĩ nhiên liền đem Bao Cốc nhìn thấu triệt. Không nói cái khác, chỉ từ khí tức trên người Bao Cốc liền không khó kết luận mấy năm nay Bao Cốc chỉ sợ là ngâm mình trong linh đan bảo dược đi, đây không phải người tu tiên a, đây rõ ràng là nhân hình bảo dược. Nàng mơ hồ ngửi được trên người Bao Cốc có một cổ kiếm khí như có như không, cổ hơi thở này cực đạm nhạt lại bao phủ toàn thân mà ngay cả sợi tóc đều mang theo kiếm ý, trên cảnh giới tu luyện của Bao Cốc tuy rằng thấp nhưng trên phương diện kiếm đạo cùng tu luyện đều có kỳ ngộ. Tiền đồ vô lượng.
Truy Hồn Các Chủ không phải người thích vòng vo, nói thẳng: "Ta nghe Ngọc Tu La nói ngươi chuyến này đến đây là có việc muốn thương lượng, không biết là chuyện gì?"
Bao Cốc suy nghĩ một chút, nói: "Thực không dám đấu diếm, ta lần này xuất sơn là bởi vì tu luyện gặp bình cảnh, ra ngoài trải nghiệm cũng tiện thể trở về chốn cũ, bái phỏng cố hữu ôn chuyện xưa. Nhưng mà trước đó không lâu khi trở về lại gặp người của Thái Âm Môn, thù cũ chưa tan lại thêm hận mới, vì vậy muốn thỉnh cầu Các chủ xuất thủ."
Truy Hồn Các Chủ suy nghĩ một chút, nói: "Ta nghĩ với thực lực của Huyền Thiên Môn hiện nay đối phó một Thái Âm Môn cũng dư dả đi."
Bao Cốc nói: "Ta là một mình trở về. Huyền Thiên Môn ở xa, không tiện nhờ sư môn xuất thủ."
Ngọc Tu La nhẹ xích một tiếng, hô lên: "Ngươi đang nói chuyện phiếm đi! Chính ngươi một mình trở về? Vậy mấy người theo sao ngươi không phải là người? Nhìn dung mạo của ngươi, lại nhìn người một thân trọng bảo cùng cảnh giới tu luyện, nếu ta là Tử Thiên Quân ta cũng tuyệt không để ngươi một mình xuất môn."
Bao Cốc giật mình sửng sốt. Nàng nhớ đến từ bên ngoài Huyện Thanh Sơn cùng trên đường đến Truy Hồn Các cảm thấy có người theo dõi , hơn nữa Ngọc Tu La vô cùng để ý, nàng chỉ cảm thấy đầu óc ông một tiếng. Nếu như Sư Công phái người theo sau nàng, nàng không cần nghĩ cũng biết đó sẽ là ai!
Truy Hồn Các Chủ nhìn thấy Bao Cốc thất thần, liền nâng chung trà lên chậm rãi uống, chậm rãi chờ Bao Cốc thất thần hoàn hồn lại. Khóe miệng của nàng cong ngậm lấy nhàn nhạt tiếu ý, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
Ngọc Tu La lại không tốt tính như Truy Hồn Các Chủ, quơ tay trước mặt Bao Cốc, hô lên: "Hoàn hồn rồi! Phát ngốc cái gì đây?" Ánh mắt tinh sáng của nàng nhìn chằm chằm Bao Cốc, mừng rỡ hỏi: "Có phải Ngọc Mật Sư Tỷ của ngươi theo đến không? Nhất định là nàng! Trong Huyền Thiên Môn chỉ có nàng có thể tránh thoát thần niệm của ta, tìm không được phương vị chính xác của nàng."
Bao Cốc nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Hẳn là nàng." Sư Tỷ theo đến đây, là chuyện hợp tình lý, nhưng lại khiến lòng nàng có chút loạn. Nàng rất không muốn đối mặt chính là Sư Tỷ.
Ngọc Tu La mắt sắc nhìn thấy Bao Cốc mất hồn mất vía, cười nói: "Yêu, không phải là cùng Ngọc Mật cãi nhau chứ?"
Bao Cốc lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không phải như ngươi nghĩ." Nàng lại nhìn Truy Hồn Các Chủ, đã thấy nhãn thần của Truy Hồn Các Chủ cũng có chút kỳ lạ. Trong ánh mắt nhược nhược miểu miểu tựa hồ cất giấu gì đó. Bao Cốc tinh tế suy nghĩ, hiểu được – Truy Hồn Các Chủ đây là đang âm thầm nghẹn cười. Trong nháy mắt, Bao Cốc chỉ cảm thấy Truy Hồn Các Chủ thì ra là cùng một loại với Thánh Di, trong nháy mắt hình tượng Truy Hồn Các Chủ thanh cao không gì sánh được liền rơi xuống bùn. Những người này a, đều đen tận tâm can. Giọng nói đạm nhạt của nàng vang lên: "Các chủ, muốn cười thì cứ cười đi, hà tất phải nghẹn lấy?"
Truy Hồn Các Chủ thoáng ngẩn ra, nói thầm trong lòng: "Biết ta đang vụng trộm cười thầm ngươi còn cố ý vạch trần! Quá không chấp nhận được rồi!" Rất ngoài ý muốn chính là tiểu nha đầu này hôm nay trưởng thành càng trở nên lợi hại, nhãn lực này, rất tốt. Tất cả mọi người đều hiểu nhau, nàng cũng không quanh có, nói thẳng: "Ngươi là muốn mượn sức mạnh Truy Hồn Các tiêu diệt Thái Âm Môn?"
Bao Cốc "ân" một tiếng, nói: "Tiêu diệt, không chừa một ai, giữ lại chướng mắt chướng tâm." Vân đạm khinh phong, giọng nói cử trọng nhược khinh, dường như nói không phải là tiêu diệt một tu tiên môn phái mà chỉ là nhổ mấy cọng cỏ dại sau nhà.
Ngọc Tu La lần thứ hai nhìn Bao Cốc bằng cặp mắt khác, đem Bao Cốc nhìn đi nhìn lại
Truy Hồn Các Chủ suy nghĩ một lát, nói: "Thái Âm Môn người tu tiên Nguyên Anh Cảnh không ít, tính giá theo cảnh giới, liệt kê một phần danh sách cho môn hạ sát thủ từ Nguyên Anh Cảnh đến Kim Đan kỳ gặp ai giết người đó. Long Khiếu Thiên Tôn, Trường Sinh thiên tôn, Diệt Ma thiên tôn đều là nhân vật Hóa Thần Kỳ, còn có hộ sơn pháp trận, cùng nhiều trấn phái pháp bảo, cấm khí, cũng không dễ dàng tiêu diệt. Huống hồ dùng tiền thuê giết người thì có rất nhiều, nhưng dùng tiền thuê người tiêu diệt truyền thừa cửu viễn tu tiên môn phái lại rất hiếm. Dùng tiền thuê Truy Hồn Các diệt Thái Âm Môn, trả nổi giá này, làm ra việc này, Bao Cốc ngươi là sợ người khác không biết ngươi trở về? Ta biết ngươi trả nổi, bất quá, nên suy nghĩ kỹ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.