Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 149: Viện tử của Bao Cốc




Ngọc Mật ngồi trong viện khoảng hai canh giờ liền nghe được Yêu Thánh truyền âm bảo nàng vào trong.
Bao Cốc nằm trên giường sắc mặt đã khôi phục hồng nhuận, khí tức vững vàng ổn định, đôi mắt đóng chặt như đang ngủ say.
Ngọc Mật ngồi xuống bên giường nàng đối với y thuật của Yêu Thánh đương nhiên là tin tưởng, biết thương tích trên người Bao Cốc đã chữa xong nhưng vẫn muốn đích thân xác nhận mới yêu tâm. Nàng nâng ngón tay thăm dò uyển mạch của Bao Cốc kiểm tra thương thế trên người Bao Cốc, kinh mạch phủ tạng trước đó bị thương tổn đều đã khỏi hẳn tìm cảm ơn nửa điểm vết tích từng bị trọng thương. Ngọc Mật nhìn Yêu Thánh, nói: "Ngọc Mật tạ ơn Thánh Di."
Yêu Thánh nói: "Việc trong nhà, không cần nói tạ ơn. Ta hiện tại thi châm kích thích huyệt vị của nàng, nàng nếu nàng không tỉnh thì ngươi phải dùng thần niệm tham nhập linh hải đánh thức linh thức của nàng. Linh hải của nàng không chỉ bị Tử Thiên Quân kết cấm chế, còn có kiếm hồn của Huyền Thiên Kiếm trấn thủ, nếu tiến nhập linh hải của nàng, có chút sai lầm sẽ bị kiếm hồn của Huyền Thiên Kiếm làm tổn thương thần thức, nếu không phải dạng bấtđắc dĩ cũng sẽ không cần mạo hiểm."
Ngọc Mật gật đầu, nói: "Thánh Di, ngươi thi châm đi!" Nàng cầm tay Bao Cốc, nhẹ giọng gọi: "Bao Cốc, ta đã trở về ngươi có nghe ta nói không?"
Yêu Thánh nhìn Ngọc Mật, bắt đầu châm. Nàng thi châm vào bách vị, ấn đường, đây là những huyệt vị trong yếu trên thân thể, xuống châm nhẹ không hiệu quả, xuống châm trọng cứu người liền thành sát nhân.
Ngọc Mật nhìn thấy Yêu Thánh thi châm, khẩn trương đến ngay cả đại khí cũng không dám suyễn cố sức nắm lấy tay Bao Cốc.
Theo ngân châm trong tay Yêu Thánh chậm rãi đâm vào, hàng mi gắt gao nhíu khép lại của Bao Cốc hơi rung động, ngón tay bị Ngọc Mật nắm lấy cũng khẽ cử động.
Yêu Thánh nhẹ nhàng mà rút châm ra.
Một tiếng yếu ớt từ giữa môi Bao Cốc tràn ra: "Sư Tỷ."
Ngọc Mật vui vẻ, hô lên: "Bao Cốc."." Lại thấy Bao Cốc dường như đang trong mộng, cũng không mở mắt ra.
Yêu Thánh thu ngân châm, đứng lên nói: "Nàng bị thương thần hồn, cần tĩnh dưỡng củng cố thần hồn, mấy ngày nay tốt nhất không nên bị kích động, nàng tạm thời ở chỗ ta, mấy ngày nữa ngươi hãy trở lại gặp nàng." Nàng lại gọi một tiếng: "Thù Nhi." Quay đầu nhìn về phía Tử Vân Thù đang tựa vào cửa, nói: "Biệt viện của Bao Cốc bày đầy cấm chế pháp trận, ngươi dẫn Ngọc Mật đến đó đi."
Ngọc Mật lần thứ hai nói lời cảm tạ với Yêu Thánh, đi theo Tử Vân Thù ra khỏi biệt viện.
Tử Vân Thù cười như không cười liếc xéo Ngọc Mật, hỏi: "Cùng Bao Cốc gặp lại có cảm tưởng gì?"
Ngọc Mật ảm đạm cảm khái, nói: "Tưởng như cách một thế hệ. Ta thế nào không nghĩ tới năm năm thời gian lại có biến hóa lớn như vậy."
Tử Vân Thù dẫn Ngọc Mật đi đến trước cửa biệt viện của Bao Cốc: "Bao Cốc mấy năm nay tu tập trận pháp đều dùng nơi ở của mình để luyện tập, khiến cho biệt viện này trận pháp trùng trùng, so với long đàm hổ huyệt còn kinh khủng hơn. Nếu không hiểu kỳ pháp, một khi bước vào viện này sẽ lạc trong pháp trận. Ta hiện tại đem pháp trận cấm chế trong viện nhất nhất nói cho ngươi biết, để tránh ngươi lạc trong pháp trận." Đang nói chuyện, trước kết ấn, giải cấm chế, lại dạy Ngọc Mật bí quyết kết ấn, lúc này mới dẫn Ngọc Mật bước vào trong viện, nhất nhất hướng Ngọc Mật giảng giải pháp trận bố trí trong viện cùng phương pháp điều khiển.
Ngọc Mật đối với trận pháp cũng có nghiên cứu, hôm nay bước vào viện này lại dường như xông vào một thế giới quỷ dị biến ảo, nếu không có Tử Vân Thù dẫn đường, nàng chỉ sợ ngay cả một bước cũng chưa đi thì đã rơi vào nguy hiểm. Nàng từng nghe Tử Vân Thù nói trên phương diện trận pháp Bao Cốc tạo nghệ thâm sâu, hôm nay chính mắt nhìn thấy những trận pháp Bao Cốc bố trí mới sâu sức nhận thức tiểu nha đầu đối với pháp trận tỉnh tỉnh mê mê năm nào nay đã trở thành cao nhân. Bao Cốc không cần dựa vào gì khác, chỉ dựa vào bản lĩnh trận pháp cũng đủ để khiến bất luận tu tiên môn phái nào phải nể sợ, tranh nhau mượn hơi.
Tử Vân Thù nói đến miệng khô lưỡi khô mới đem trận pháp trong viện giảng giải đại khái. Lúc này nàng có chút oán giận Bao Cốc, không có việc gì lại bố trí nhiều cấm chế trong viện làm gì! Miệng nàng nói thầm nhưng cũng biết viện này của Bao Cốc bày bố trùng trùng phòng ngự cấm chế là cần thiết – bởi vì quá đáng giá! Trong Huyền Thiên Môn những thứ quý giá nhất đều ở trong này, bỏ qua một bên Bao Cốc không nói đến, chỉ nói linh trân bảo dược Bao Cốc tích góp trong mấy năm nay không nói chuyện khiến bất luận người tu tiên nào phát rồ! Nàng nói: "Được rồi, ta nên trở về đây . Chính ngươi giải mê trận, hảo hảo nhìn Bao Cốc mấy năm nay làm sao tu chỉnh biệt viện ngươi lưu lại cho nàng, xem nàng để lại cho ngươi những gì." Nói xong liền trực tiếp rời khỏi.
Ngọc Mật tìm được mắt trận của mê trận liền đóng mê trận đang bao phủ biệt viện.
Mê trận bao phủ ngăn chặn thần niệm của người khác dò xét nhất thờibiến mất, lộ ra diện mạo thực sự của đình viện.
Cảnh tượng trong viện khiến Ngọc Mật trong nháy mắt khiếp sợ, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Năm năm trước lúc nàng rời đi, biệt viện này có thể dùng vườn không nhà trống để hình dung.
Lúc này, trong viện linh qua lượn lờ bảo quang dày đặc bốn phía, tùy tiện hít một hơi cũng là nồng đậm thiên địa linh khí cùng hương thơm của kỳ trân bảo dược, khiến kẻ khác tự tại như thân ở quỳnh đài tiên cảnh.
Linh trân bảo dược chỉ có trong truyền thuyết trồng đầy trong viện. Linh dược quý hiếm dùng luyện chế Hóa Thần đan, Nguyên Anh đan gàn như tuyệt tích ở tu tiên giới nơi đây đều có.
Hóa Thần Kỳ là một ải khó vượt qua trong tu tiên giới, người tu luyện đến Nguyên Anh Mạt Kỳ chỗ nào cũng có nhưng có thể bước qua cánh cửa đó có thể nói là phượng mao lân giác. Lúc này, chí tôn Hầu Nhi Tửu là một hy vọng, còn có một hy vọng khác chính là nguyên liệu để luyện Hóa Thần Đan trong truyền thuyết, luyện chế Hóa Thần Đan đột phá cảnh giới. Muốn luyện chế Hóa Thần đan cần gần nghìn loại linh dược, trong đó gần trăm loại chủ dược gần như đã tuyệt tích, cho dù ngẫu nhiên có xuất hiện cũng là gặp không thể cầu, nhưng lúc này, nàng tùy ý đảo qua trong viện liền có thể thấy đủ loại chủ dược luyện chế Hóa Thần Đan, nàng lại bắt đầu điếm, phát hiện phần lớn chủ dược luyện chế Hóa Thần Đan trong viện đều có, một phần nhỏ còn thiếu cũng đã có loại linh dược khác thay thế. Có nằm mơ cũng không dám mơ có được Hóa Thần Đan, nhưng chỉ cần nàng muốn, hiện tại có thể nhổ linh dược trong viện mang đến chỗ Yêu Thánh luyện chế!
Điều này làm cho Ngọc Mật vô cùng chấn động! Chấn động đến không thể chấn động hơn!
Nàng đã từng thấy qua dược điền Bao Cốc vơ vét được từ chỗ giao long đại yêu, đối với bảo dược của Bao Cốc cũng có một chút hiểu biết, biết giao long đại yêu lưu lại dược điền chỉ sợ cũng không tìm đủ chủ dược luyện Hóa Thần Đan, nói vậy dược liệu trong viện này đều là mấy năm nay Bao Cốc từ bên ngoài thu về. Trong viện này không chỉ có nguyên liệu luyện chế Nguyên Anh Đan, Hóa Thần Đan, mà còn rất nhiều linh quả, kỳ hoa dị thảo, tùy tiện nhổ một cây đem ra bên ngoài cũng đủ để khiến người đỏ mắt phát cuồng.
Bao Cốc ở chỗ giao long lấy được một phần tài phú nên rất không thiếu chính là linh trân bảo dược. Nếu chỉ là linh trân kỳ quả hiếm thấy cũng không nói, nhưng Bao Cốc dĩ nhiền còn dùng nước suối tinh khiết thông thấu dẫn qua hồ tạc bằng hàn băng, dùng linh thạch thuộc tính nước hóa thành nước tưới linh trân! Vạn năm huyền băng có thể chế tạo thành pháp bảo thuộc tính nước, muốn dùng khai thác khổ hàn đại cực, phiêu lưu rất lớn, trong tu tiên giới, một khối huyền băng lớn bằng nắm tay cũng có thể bán trên trăm viên cực phẩm linh thạch, Bao Cốc dĩ nhiên dùng một khối thật lớn vạn năm huyền băng tạc thành hồ nước trồng hoa! Được rồi, loại này là vạn năm cửu phẩm hàn liên, là thân thích với Thánh Di! Có thể xứng đáng được đối đãi như vậy! Dùng vạn năm huyền băng chế tạo hồ nước bên trong còn nuôi cá? Ngọc Mật nhìn kỹ, thứ đó giống như cá nhưng cả người tinh thấu, cốt cách nội tạng đều có thể thấy được rõ ràng, giống như được khắc ra từ băng, trên đầu có mọt cái sừng dài nhỏ, còn có hai sợi râu thật dài, giống như cá lại giống như rồng, rất giống ngư long, nhưng chỉ dài hơn một thước. Ngọc Mật nhận ra, con cá nhỏ này là họ hàng gần của ngư long, gọi băng ngư long, cũng là sinh trưởng ở cực bắc lạnh khủng khiếp nơi linh tuyền hàn đàm, so với huyền băng vạn năm còn khó tìm hơn. Có người nói loại băng ngư long này chảy là long huyết, trong máu có chứa thần tính, trời sinh bảo vật, ăn vào có thể tăng cường tu luyện mặc kệ là tu tiên hay là tu long ăn nó đều rất có lợi. Trong truyền thuyết, nhìn thấy một con đều rất khó, nhưng Bao Cốc dĩ nhiên nuôi đủ bảy con, tuy nói kích cỡ không đồng đều trong đó còn có một con không đủ một thước nhưng đây chính là băng long ngư a!
Ngọc Mật lại đảo qua vài chỗ khác trong viện, tùy tiện nhìn một vật trang trí không đáng chú ý hoặc là vật gì đó cũng không phải tứ tầm thường. Thậm chí ngay cả ngọc bàn trong viện cũng là loại ngọc tốt nhất.
Ngọc Mật cảm thấy khiếp sợ không gì sánh được. Bao Cốc từ nơi nào tạo ra nhiều thiên tài địa bảo như vậy? Nàng biết Bao Cốc rất có khiếu làm ăn buôn bán, cũng mở việc kinh doanh khiến Huyền Thiên Môn có thể nhanh chóng phát triển, nguồn thu lớn nhất của Huyền Thiên Môn chính là ba phần lợi nhuận Bao Cốc dâng lên, nhưng trong năm năm Bao Cốc lại không ra khỏi cửa, ngay cả Vân Hải Mật Lâm cũng không bước ra, nàng rốt cuộc làm thế nào tích lũy của cải? Thế nào làm ra những thứ này?
Ngọc Mật lòng tràn đầy nghi hoặc bước vào gian nhà. Vừa nhìn gian nhà bày trí đơn giản, rất có phong phạm của nhân sĩ thanh tu nếu nhìn kỹ, thì chỉ có thể dùng rực rỡ muôn màu đến hình dung. Đầy gian nhà đều là dùng tiền tài tạo ra, pháp bảo thượng giai! Thảm bàn ghế, bình phong, sa liêm, mỗi một thứ đều là bảo vật được luyện chế tinh mỹ, không ít thứ còn từ tay Tiểu Sư Thúc mà ra.
Nhìn thấy nhiều pháp bảo bảo vật rồi, Ngọc Mật cũng bình tĩnh.
Nàng đi qua khách đường chuyển đến phòng ngủ, vốn dĩ cảm thấy đi vào không thích hợp nhưng lại muốn nhìn xem tẩm cư của Bao Cốc thế nào, do dự một chút, vẫn là mở cửa bước vào.
Tẩm cư của Bao Cốc bài trí đơn giản, bất quá những thứ sử dụng vẫn là quý giá nhất, tốt nhất. Ngọc Mật tinh mắt phát hiện tẩm cư của Bao Cốc không ít vật dụng đều chuẩn chị hai phần, tỷ như y trù để đặt y phục, tỷ như hai tấm gương đặt song song trên bàn trang điểm, hai phần đều là loại phẩm chất tốt nhất, từ những thứ thừa ra cho thấy tựa như trong phòng còn có một người sinh hoạt cùng Bao Cốc, chí ít, Bao Cốc đã chuẩn bị tất cả vật dụng hằng ngày cho người đó. Ngọc Mật không cần xem kỹ cũng biết là Bao Cốc vì nàng mà chuẩn bị. Nàng không ở đây, Bao Cốc lại chuẩn bị tất cả những thứ nàng cần, bất cứ lúc nào nàng trở về cũng có thể lấy dùng. Bao Cốc vẫn luôn đợi nàng trở về.
Ngọc Mật không dám ở lại tẩm cư của Bao Cốc lâu, gần như chạy trốn mà chạy khỏi tẩm cư của Bao Cốc.
Bất tri bất giác nàng chạy đến bên ngoài phòng sách.
Những thứ quý giá thông thường người tu tiên đều sẽ tùy thân mang theo trong trữ vật pháp bảo.
Ngọc Mật vốn tưởng rằng thư phòng của Bao Cốc hẳn là chỉ có một cái bàn cùng một ít vật trang trí, nhưng nàng ở ngoài cửa sổ lại nhìn thấy thư phòng của Bao Cốc đặt vài giá sách, trên giá sách cư nhiên để đầy ngọc giản. Trên giá sách chia làm "Pháp trận", "Thần thông", "Kiếm thức", "Công thức" khắc lên mỗi giá. Nàng có chút kinh ngạc, bước vào thư phòng đến trước giá sách có khắc chữ "Pháp trận", tiện tay rút ra một quyển ngọc giản, mở ra đột nhiên phát hiện mặt trên đúng là ghi chép về một pháp trận mà Bao Cốc bố trí trong viện. Ngọc giản ghi chép rất chi tiết, làm sao bày trận, phá trận, nguyên lý trận pháp, phương thức vận dụng tất cả đều ghi lại chi tiết trên đó. Tiêu đề ngọc giản viết "Bao Cốc lập trận đầu thu năm thứ ba.". Ngọc Mật đem ngọc giản thả lại, lại đổi một ngọc giản khác, mặt trên cũng ghi chép về một pháp trận, pháp trận này Bao Cốc cũng không bố trí trong viện, tiêu đề viết "Bao Cốc lập trận đầu xuân năm thứ tư.". Ngọc Mật mở hơn hai ba quyển ngọc giản tất cả đều là pháp trận do Bao Cốc sáng tạo, sát trận, khốn trận, phong trận các loại pháp trận đều có. Tạo nghệ trận pháp của nàng cũng không cao nhưng đọc xong những ngọc giản này có được rất nhiều lĩnh ngộ, sau này lúc đối địch muốn bày trận, dễ dàng theo phương pháp Bao Cốc ghi chép trên ngọc giản thì có thể dễ dàng bày được một pháp trận cao minh. Ở tầng dưới cùng của giá sách pháp trận nàng phát hiện có một số hộp ngọc có phong ấn linh phù, mặt trên viết là tên của những trận pháp trước đó nàng xem qua.
Ngọc Mật cảm thấy kỳ quái, nhưng pháp trận này đã ghi chép trên ngọc giản, thế nào còn chuẩn bị một phần phong trong hộp ngọc? Nàng thử mở một hộp ngọc ra, phát hiện bên trong chính là trận kỳ đã chế luyện xong! Cầm những trận kỳ này cắm trên các phương vị của pháp trận là được! Ngọc Mật đếm thử, tổng cộng mười hai hộp, sát trận, phong trận, khốn trận, mê trận, ảo trận các loại trận kỳ đều có một bộ.
Cầm mười hai hộp trận kỳ này ra ngoài, sau này ở tu tiên giới cho dù tung hoành ngang dọc cùng không cần lo lắng! Lúc gặp kẻ địch tay áo phất một cái, trận kỳ cắm xuất trận pháp trận, trói buộc kẻ địch trong trận, đúng là như hổ thêm cánh!
Ngọc Mật cho rằng bản thân nhìn thấy đầy viện trân bảo đã đủ kích động rồi, cho dù sau đó có nhìn thấy cái gì cũng không kinh hãi, nhưng lúc này nàng thật sự không có cách nào trấn định. Những thứ này Bao Cốc vốn dĩ nên tùy thân mang theo, để chỗ này rất nguy hiểm, nhưng Bao Cốc lại đem để ở đây, là có dụng ý gì? Mặc kệ là ai, chỉ cần đến đây xem qua những ngọc giản này, lấy đi những hộp ngọc chứa trận kỳ thì pháp trận vô duyên vô cớ có được mười hai pháp trận lợi hại có thể vận dụng bất cứ lúc nào, cùng học được hơn ba mươi loại trận pháp... Đây là Bao Cốc cố ý lưu lại cho nàng?
Ngọc Mật hít sâu, ổn định tâm tình, lại hướng giá sách "kiếm thức" mà bước đến. Trên giác sách ước có mười quyển ngọc giản. Đúng là tùy ý rút ra một quyển dùng thần niệm đọc, phát hiện bên trong ghi chép chính là một bộ kiếm pháp tinh diệu, kiếm pháp này nàng còn có chút quen thuộc, cùng vài thức trong Huyền Thiên Kiếm Pháp trước kia Bao Cốc đã dạy nàng dường như có phần tương tự. Tiêu đề ngọc giản "Bao Cốc lĩnh ngộ hoàng hôn đầu hạ năm thứ năm.". Quả thật là kiếm pháp Bao Cốc ngộ ra từ Huyền Thiên Kiếm.
Ngọc Mật lại đi đến giá sách có ghi chữ "thần thông", mặt trên đặt một quyển ngọc giản. Trên đó viết "Súc địa thành thốn", nàng mở ra ngọc giản chỉ thấy mặt trên viết " Bao Cốc lĩnh ngộ sau giờ ngọ đầu hạ năm thứ hai.", nàng lại chuyển đến trước giá sách có viết "công thức", trên giá sách bày đầy ngọc giản, đủ loại công thức đều có. Tiêu đề viết " Bao Cốc sao lục sau giờ ngọ rét đậm năm thứ nhất", nàng lại mở một quyển khác,là một quyển cổ thức, mặt trên viết chính là "Bao Cốc sưu tầm vào sau đêm rét đậm", nàng liên tục mở hơn hai mươi quyển, tiêu đề phần lớn là "sao lục", chỉ có hai quyển viết là "soạn", hiển nhiên là Bao Cốc tự nghĩ ra công thức. Nàng phát hiện tất cả tiêu đề Bao Cốc đều không ghi chính xác này giờ, đều là dùng năm, tiết cũng là sáng sớm, buổi trưa, buổi tốt hoàng hôn, đêm vân vân, tựa hồ nàng không biết thời gian cụ thể, chỉ biết từ thời tiết , sắc rời phán đoán thời gian.
Trong nháy mắt, tâm tình Ngọc Mật ngũ vị trần. Chấn động, đau lòng, khó hiểu đều có.
Bao Cốc hoàn toàn không làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn cùng bất khả tư nghị như ngày trước, nhưng vẫn trước sau như một khiến người ta nhìn không thấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.