Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 42:




Edited by Hari.
Động tĩnh phía Cừu Vân kia thật sự là quá lớn.
Quỷ vực vốn yên tĩnh, động tĩnh kia thật đúng là người muốn bỏ qua cũng không bỏ qua nổi
Bạch Lang đang nói chuyện với sư tôn và Già Ly thánh tăng, bị tiếng hét thảm này dọa giật nảy, thiếu chút nữa tưởng xảy ra chuyện gì, không khỏi quay đầu nhìn phía trong rừng tìm kiếm.
Chỉ trong khoảnh khắc, sương mù trong rừng quỷ đã bị một tiếng hét thê thảm này dọa lui không ít.
Ly Quỷ:......
Cũng may hắn phản ứng nhanh, khi ý thức được mình vừa bóp phải thứ gì đó, hắn nhanh chóng lui về phía sau vài bước, dùng sương mù dày đặc che dấu đại phương mình vừa ẩn thân, đồng thời đem đồ vật trong tay chuyển đến một vị trí trong huyết nguyệt, lúc này mới miễn cưỡng làm cho mấy người Bạch Lang không xác định được phương hướng của tiếng hét đột ngột khi nãy.
Cừu Vân đột nhiên không kịp phòng ngừa, thuốc trĩ còn chưa kịp bôi lên, đã lại bị hung hăng bóp mông.
Mấu chốt nhất chính là, mẹ nó trên cái móng tay kia còn có độc.
Trước mắt một trận choáng váng, hắn tay đau che không nổi mông, còn chưa kịp phản ứng lại thì lại bị chuyển tới một địa phương khác, chờ đến khi trước mắt rốt cuộc trở nên rõ ràng......
"Mẹ nó lão tử giết ngươi!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, thề hôm nay dù liều chết cũng muốn cùng tên đệ tử Thái Thanh Tông hại mình đồng quy vu tận. Nhưng là hắn không nghĩ tới, vừa quay đầu lại thấy được một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Tầng tầng ảnh sát phía sau lưng Cừu Vân bỗng nhiên cứng đờ.
"Mẹ nó tại sao lại là ngươi?"
Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới xuất hiện ở sau lưng mình cư nhiên là Ly Quỷ.
Sau khi chuyển đến địa phương an toàn, Ly Quỷ cũng đối với kẻ phá hỏng chuyện tốt của hắn, lại còn thét chói tai hại hắn thiếu chút nữa bị phát hiện kia thống hận vô cùng.
Lúc này lợi trảo trên tay đã không tính sẽ lưu tình nữa, ý định trực tiếp đem tên rác rưởi ồn ào này bóp chết, vừa quay đầu lại —— cư nhiên là Ảnh Ma đã lâu không thấy?
Cừu Vân bên này là quang điện, Ly Quỷ bên kia trên tay lập loè độc khí.
Hai người mặt đối mặt mở to hai mắt nhìn đối phương.
"Ngươi mẹ nó ra cửa không mặc quần làm cái gì?"
Qua thật lâu, Ly Quỷ mới cắn răng nói ra những lời này.
Hắn cứng đờ quay đầu đi, nhìn tay mình, sau khi trầm mặc một lát rốt cuộc nhịn không được phun ra, tụa như muốn đem cả mật đều nôn ra ngoài.
Cừu Vân:......
Hắn vốn còn có chút xấu hổ, nhưng vừa thấy cảnh tượng này, lại rốt cuộc nhịn không được.
"Ai biết ngươi biến thái như vậy, cư nhiên sẽ bóp mông người khác."
Hắn nghe tiếng nôn mửa bên tau, mặt liền trở nên dữ tợn.
"Ta còn chưa thèm chặt tay ngươi, ngươi cư nhiên còn dám nôn trước?"
......
Ở phía ngoài sương đen, chim thú tán loạn, quỷ trảo với bóng ma đan chéo ở bên nhau.
Hai người lao vào đánh nhau, thỉnh thoảng còn kèm theo một hai tiếng nôn mửa chán ghét.
"Ta mẹ nó đã nói xin lỗi rồi, ngươi mẹ nó còn muốn thế nào nữa?!"
"Ngươi cho rằng nói xin lỗi có tác dụng sao?"
"Xin lỗi mà có tác dụng thì ta giết nhiều người như thế để làm gì?"
"Ta còn chưa thèm trách ngươi làm ô uế tay của ta, ngươi thế nhưng còn dám ác nhân cáo trạng trước!"
Một nén nhang thời gian sau, truyền âm phù trên người hai người không hẹn mà cùng sáng lên.
Phong chủ Ma giới lúc trước chặt đứt truyền âm phù với Ly Quỷ sau khi bình tĩnh lại cảm thấy mình không nên hành động theo cảm tính như vậy, ở loại thời điểm này vẫn nên lấy đại cục Ma giới làm trọng.
Ly quỷ dùng truyền âm phù hỏi mình hẳn là muốn không bỏ qua chút tin tức nào của Thái Thanh Tông, hoài nghi Ảnh Ma ở bên trong có thẻ xảy ra chuyện gì đó.
Hắn không thể bởi vì cảm xúc của bản thân mà làm ảnh hưởng tới tương lại quật khởi của Ma giới, vì thế sau khi nghĩ lại, đồng thời dùng truyền âm phù liên hệ cả hai người, muốn hỏi một chút hai người hiện tại đang ở đâu, thuận tiện lại hẹn địa điểm lần gặp nhau tiếp theo.
Ai ngời khi truyền âm phù vừa mới được kết nối, không đợi hắn mở miệng, liền nghe thấy hai đạo thanh âm quen thuộc không hẹn mà cùng nói: "Câm miệng!"
Ma Vực phong chủ:......
"Không phải chứ, các ngươi gặp nhau rồi à?"
"Liên quan cái rắm gì đến ngươi."
......
Được lắm, không liên quan cái rắm gì đến hắn. Phong chủ Ma Vực lại lần nữa bị chọc giận, tức giận tắt đi truyền âm phù.
Mãi cho đến khi đã đánh nhau tan tác đến chung quanh đều không còn người nữa rồi, truyền âm phù kia cũng đã tắt từ rất lâu, hai người mới bình tĩnh lại.
Ly Quỷ hít một hơi thật sâu.
"Món nợ của chúng ta đợi trở về lại tính."
"Ngươi mẹ nó mau mặc quần vào, đừng có ảnh hưởng tới ta động thủ."
Theo giọng nói của hắn, Ảnh Ma lúc này mới chú ý tới trời đã sắp sáng rồi.
Uy lực của huyết nguyệt lúc này đã giảm đi rất nhiều.
Trong lúc hai người đánh nhau, Bạch Lang đã cầm phích lịch đạn thử thăm dò rất nhiều lần, nhưng quả nhiên giống như Ly Quỷ nói, Quỷ vực này là chân thân của hắn trải qua thiên chuy bách luyện mà thành, căn bản không nổ ra được.
Bất quá nổ rồi lại nổ, ánh mắt Bạch Lang liền dời về phía cánh rừng bị sương đen bao phủ bên cạnh.
Thật kỳ quái a, nàng lúc ấy rõ ràng là nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu, sao khi đến nơi lại không thấy gì?
Tiểu Bạch Long uể oải đem phích lịch đạn thu lại.
Lúc này buổi đêm yên lặng, Già Ly nhìn nàng một cái, nhịn không được vươn khăn đưa cho nàng.
"Tiểu Bạch thí chủ không cần nản lòng, Quỷ vực này không phải là địa phương tầm thường, vốn đã rất khó phá."
Ở hoàn cảnh âm trầm như vậy, Già Ly thánh tăng giống như là cơn gió mát làm người tâm tình thoải mái.
"Đa tạ thánh tăng, ta đã biết."
Bạch Lang biết đối phương muốn an ủi mình, nhịn không được hướng phía Già Ly thánh tăng nhích lại gần, kết quả mới vừa đi qua đã bị một bàn tay xách cổ áo lên.
"Sư tôn?"
Bạch Lang quay đầu lại liền thấy sư tôn nói: "Người ngươi quá lớn, đứng ở chỗ này không tiện, biến thành nguyên hình đi."
Biến, biến thành nguyên hình?
Lời này làm cho Già Ly nhịn không được ngẩng đầu lên.
Bạch Lang vô tội chớp chớp mắt.
"Sư tôn, nhưng ta không phải còn cần đi hỗ trợ sao?"
Yến Phất Quang liếc nàng một cái, phất kiếm cười nhạo một tiếng.
"Nếu là mọi chuyện đều phải để cho ngươi tới xử lý, chẳng phải có vẻ như vi sư thực vô dụng sao? Vừa rồi chỉ là thử xem ngươi gần đây có học được thứ gì hay không mà thôi."
Bạch Lang:......?
Vậy mà ngươi không nói sớm.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, đầu ngón tay Yến Phất Quang hơi điểm.
Bạch Lang há miệng, nháy mắt liền biến thành một bản nguyên hình thu nhỏ, một con Tiểu Bạch Long đang phơi cái bụng, nằm ở trên tay sư tôn.
Sau đó một bàn tay Yến Phất Quang lại nhẹ nhàng lau vài cái trên móng vuốt nhỏ của nàng, rồi lòng bàn tay hợp lại đem Tiểu Bạch Long che đi.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt cười như không cười: "Thánh tăng, trời sắp sáng rồi."
Già Ly thu hồi ánh mắt, niệm một tiếng phật hiệu, không tránh không né nhìn lại hắn, sau đó đem tràng hạt vung ra.
Xá lợi châu của Vô Đỉnh Tự có thể mở ra hư không, lúc trời sáng chính là thời cơ động thủ tốt nhất.
Theo mặt trời mọc lên, chính dương chi khí chậm rãi tiến vào trong Quỷ vực, ánh sáng Phật châu tức thì đại thịnh.
Già Ly nhắm mắt niệm Ba Nhược Kinh, bỗng nhiên hai mắt chợt mở, nhìn về một phương hướng.
"Cảm nhận được vị trí của Ly Quỷ rồi."
Phía bên kia.
Ly Quỷ cùng Ảnh Ma lúc này đã bình tĩnh lại, chỉ còn một khắc nữa trời sẽ sáng, nếu không động thủ thì sẽ không còn thời gian, sự tình phía sau vẫn là trở về lại tính.
Sương đen trong lúc bất tri bất giác đã phai nhạt đi rất nhiều.
Những quỷ vật thường lui tới vây quanh hắn lúc này như là đang bị một loại uy áp không biết tên dọa đến, rầm một tiếng, run bần bật vùi vào trong đất.
Ly Quỷ không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, sau khi ngưng chiến bầu không khí chung quanh không biết khi nào trở nên có chút vi diệu.
Ngược lại là Ảnh Ma mấy ngày nay đối với nguy hiểm độ nhạy bén đã đạt tới đỉnh cao, trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo, mở to hai mắt, lên tiếng nói:
"Đợi đã, hơi thở này có chút không đúng."
Cảm giác nguy hiểm dường như làm cho toàn thân hắn như muốn phát nổ.
Ly Quỷ phản ứng chậm một phách lại nhíu nhíu mày, khinh thường nhìn lại.
"Ngươi sợ cái gì?"
"Đại kinh tiểu quái, như thế nào mới mấy ngày không thấy, ngươi thế nhưng trở nên nhát gan như thế?"
Hắn hơi động quỷ thủ, ánh mắt âm ngoan: "Hiện tại trời còn chưa sáng hẳn, Yến Phất Quang với Già Ly kia dù có lợi hại cũng không thể phát hiện ra ta được."
"Lại nói, chúng ta cũng chỉ là kém một cảnh giới mà thôi. Có Quỷ vực áp chế tu vi, ngươi hôm nay lại trời xui đất khiến tiến vào đây, chỉ cần chúng ta chăm chỉ luyện tập, còn sợ không lưu nổi ba người bọn hắn về Ma tộc lập công sao?"
Ly Quỷ hiện tại đã bình tĩnh lại, đầu óc hắn nhanh chóng phân tích tình huống trước mắt, cảm thấy sau khi mình đã áp chế Yến Phất Quang và Già Ly một tiểu cảnh giới, hắn cùng Ảnh Ma chắc chắn phải xuất chiến một trận.
Khi hắn nói chuyện, hoàn toàn không có đem Tiểu Bạch Long để vào mắt, thái độ khinh miệt.
Ảnh Ma biết rõ chỗ đáng sợ của Bạch Lang gian nan nhìn hắn một cái, cảm thấy hai người bọn họ đánh không lại ba người kia.
Hắn đang muốn khuyên bảo, bỗng nhiên phía sau lưng phát lạnh, biểu tình khẽ biến.
"Được rồi, ngươi yểm hộ ta, ta trước bắt cái con rồng có tu vi yếu nhất kia. Nhìn dáng vẻ Yến Phất Quang với Già Ly đều thực để ý con tiểu long này, chỉ cần bắt được nàng, liền có thể cho bọn hắn tự loạn đầu trận tuyến. Đến lúc đó, ta đối phó Yến Phất Quang, ngươi đối phó Già Ly là được."
Hắn dứt khoát quyết định.
Vừa mới dứt lời, liền nghe Ảnh Ma hít vào một hơi nói: "Sau, sau lưng ngươi!"
"Sau lưng ta cái gì?" Ly Quỷ không kiên nhẫn nhíu mày, quay đầu lại liền thấy một đạo hàn quang mạnh mẽ phá không lao tới, đem cây cối chung quanh áp cong sát đất.
Theo một luồng sát ý, huyết nguyệt đột nhiên bị nổ tung.
Trời đất quay cuồng, mặt đất một trận vặn vẹo.
Hàn quang kia thẳng hướng bọn hắn mà đến.
Cảm giác nguy hiểm cơ hồ định trụ hắn, làm cho bước chân của Ly Quỷ không thể di động nửa phần.
Ngay sau đó hắn nghe thấy được một đạo thanh âm:
"Là ngươi muốn giết Long Nhi của bản tôn?"
Yến Phất Quang ngữ khí trầm thấp, dưới ánh sáng của huyết nguyệt và thái dương phảng phất làm cho người khác sắc mặt trắng bệch.
Trong đầu Ly Quỷ liều mạng kêu gào chạy trốn, nhưng lại bị sát cơ khóa chặt, muốn động cũng không thể động.
Đang lúc trong mắt hắn lộ tuyệt vọng, Ảnh Ma vẫn luôn ở bên cạnh vây xem đã động.
Ly Quỷ trong mắt bốc cháy lên hy vọng, trong lòng lần đầu tiên không hối hận đã đem Ảnh Ma kéo vào, hai người đối phó với địch so với một người vẫn tốt hơn, nếu không phải Ảnh Ma, mình hôm nay chỉ sợ phải lưu lại tại đây.
Hắn thở sâu, lạnh lùng nói: "Ta không động đậy nổi. Ngươi giờ đi quấy nhiễu hắn, chờ đến khi Quỷ vực bị phá ra một khe hở, ngươi nhìn thấy ta dùng quỷ thủ cuốn lấy bọn hắn, thì lập tức mang ta chạy đi!"
Ý thức được chênh lệch giữa mình và Yến Phất Quang, Ly Quỷ lập tức thay đổi chủ ý, nhanh chóng quyết định phân phó Ảnh Ma.
Chỉ là khi giọng nói của hắn rơi xuống, lại bỗng nhiên cảm giác được mông chợt lạnh, tựa hồ có cái gì không đúng.
Ảnh Ma ngay khi Ly Quỷ nói chuyện đã biết kế hoạch này không thể thực hiện được. Dự cảm nói cho hắn biết nhất định phải mau mau rời khỏi. Nếu không nhanh chóng rời đi nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
Kinh nghiệm như thế làm cho Ảnh Ma tin tưởng không thể nghi ngờ. Bởi vậy khi Ly Quỷ bảo phối hợp với hắn, hắn chỉ là trong mắt ẩn ẩn lộ ra chút do dự áy náy.
Tử ma hữu bất tử bần ma. (Chết mày chứ không chết tao ^^)
Cừu Vân hít một hơi thật sâu. Kề vai chiến đấu là không có khả năng. Mông hắn bị nứt còn chưa khỏi, vẫn là để Ly Quỷ che chắn cho hắn đi. Như vậy ít nhất còn có một con ma có thể chạy thoát. Nếu là hai con đều bị bắt lại, đó mới là tổn thất của Ma giới!
Cừu Vân nghĩ như vậy, trong lòng đã làm ra quyết định.
Ly Quỷ nói nửa ngày, trừ bỏ thấy Ảnh Ma tiến lại gần, cũng không nghe thấy bất luận hồi âm gì, không khỏi cảm thấy có chút không thích hợp.
"Cừu Vân ngươi......"
Hắn nhìn phía đối phương, lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Ảnh Ma thừa dịp hắn không động đậy tới gần hắn nói:
"Cảm ơn ngươi, ta sẽ nhớ kỹ sự hy sinh của ngươi!"
Sau đó liền một phát lột quần lót của hắn ra, lộ ra thần sắc cảm kích, vội vàng mặc lên trên người mình.
......
Khi kiếm khí kia càng ngày càng tơi gần, Cừu Vân lời đều không kịp nói, kéo quần lên rồi cuống quít chạy, chỉ để lại Ly Quỷ một người đang bị kiếm khí khóa chặt đứng tại chỗ.
Ly Quỷ:......
Ta mẹ nó bảo ngươi mang theo ta chạy, chứ không phải bảo ngươi mang theo quần của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.