Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 113:




Edited by Hari.
Bầu không khí bỗng trở nên trầm mặc.
Cố Xuân Lăng trừng lớn hai mắt.
Một nén nhang thời gian sau, ba người về tới phủ thành chủ.
Bạch Lang kiên quyết dùng nguyên hình nằm ngốc trong giỏ của đại sư huynh, dọc theo đường đi đại sư huynh muốn nói lại thôi, hết nhìn Bạch Lang, lại nhịn không được quay sang nhìn sư tôn.
Khóe miệng Yến Phất Quang giật giật.
Mãi cho đến khi về tới nơi, mới duỗi tay đem Tiểu Bạch từ trong giỏ lấy ra.
"Sư tôn, ngươi ôn nhu với Bạch sư muội một chút."
Cố Xuân Lăng thấy Tiểu Bạch Long giãy đành đạch, nhịn không được duỗi tay ngăn cản.
Bạch Lang thấy thế đuôi lập tức lại quấn lấy đại sư huynh.
Yến Phất Quang:......
Gân xanh trên trán hắn cũng đã nổi hết cả lên, hít một hơi thật sâu nói: "Nàng là sư nương của ngươi."
"Cái gì?"
Tay Cố Xuân Lăng run lẩy bẩy, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Trên gương mặt ôn nhuận đầu tiên là xuất hiện biểu tình không thể tin nổi.
"Sư tôn ngài đừng nói giỡn."
Tiểu Bạch rõ ràng là tiểu sư muội của hắn, sao có thể đột nhiên biến thành sư nương.
Hắn nhíu nhíu mày, cảm thấy mình lên đường suốt đêm, lộ trình ba ngày rút ngắn lại thành một ngày, thật sự là quá mỏi mệt, lúc này mới nghe lầm lời sư tôn nói.
Ai ngờ lúc này sư tôn lại lặp lại một lần, chỉ vào Tiểu Bạch Long trên cổ tay hắn, mỏi mệt nói: "Ta cùng với Tiểu Bạch ít ngày nữa sẽ kết làm đạo lữ. Ngươi hiện tại gọi sư nương cũng còn kịp."
Lần này Cố Xuân Lăng thật sự kinh ngạc.
Hắn cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, muốn xác nhận với nàng.
Bạch Lang dừng một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Còn không phải vẫn chưa kết thành đạo lữ sao. Hơn nữa sư tôn hắn còn muốn ăn thịt rồng!"
Nàng điên đảo thị phi thập phần trôi chảy, Yến Phất Quang bị chọc tức sắp không nhịn nổi.
Khuôn mặt tuấn mỹ trở nên thâm trầm, thập phần đáng sợ, nhưng Bạch Lang lại không sợ hắn.
Cố Xuân Lăng trong cảnh tượng hỗn loạn này cảm thấy thập phần xấu hổ.
Hắn còn chưa kịp tiếp thu tiểu sư muội đột nhiên biến thành tiểu sư nương, lại còn bị bắt tham dự vào việc nhà của Tiểu Bạch với sư tôn.
Mắt thấy sư tôn lại giật giật khóe miệng.
Hắn chỉ đành mở miệng đánh vỡ bình tĩnh: "Các ngươi...... từ khi nào thì ở bên nhau?"
Ánh mắt Cố Xuân Lăng chăm chú nhìn hai người.
Yến Phất Quang liếc mắt nhìn hắn nói: "Mười ngày trước đi."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Tiểu Bạch Long gật gật đầu.
Cố Xuân Lăng lại hỏi: "Trừ ta ra, còn có ai biết không?" Những lời này của hắn là đang hỏi Bạch Lang.
Bạch Lang nghĩ nghĩ: "Nhị sư huynh, Thánh tăng, còn có...... thành chủ Phong Nguyệt Thành?"
Nàng cứ nói thêm một cái tên, lông mày của Cố Xuân Lăng lại nhăn lại một ít.
Cơ hồ là người chung quanh đều đã biết, cũng chỉ có bọn họ ở Thái Thanh Tông xa xôi mới không biết.
Biết hắn đang nghĩ gì, Yến Phất Quang đột nhiên nói:
"Yên tâm, ngươi không phải người cuối cùng biết. Còn có chưởng môn bọn họ cũng đều không biết."
Cố Xuân Lăng:......
Tiểu Bạch lặng lẽ từ trên cổ tay sư huynh tụt xuống dưới, mới vừa động, liền thấy ánh mắt sư tôn lại dời về phía nàng, cười như không cười: "Ngồi cho cẩn thận."
Thôi được rồi.
Nghĩ đến đại sư huynh lần này tới hẳn là có việc thương lượng, Bạch Lang cuối cùng vẫn biến lại thành hình người.
Chỉ là trong lòng vẫn thời thời khắc khắc đề phòng sư tôn giở trò.
Long giác thiếu nữ bạch y xinh đẹp một lần nữa ngồi trở lại ghế.
Cố Xuân Lăng mím môi, nhìn thấy trên môi Tiểu Bạch hồng hồng, ánh mắt không khỏi tối lại, có chút đau đầu.
Yến Phất Quang lại không cho hắn cơ hội mở miệng, trực tiếp lên tiếng hỏi.
"Lần này tới đây có chuyện gì?"
Bạch Lang cũng tò mò.
Chính sự quan trọng.
Cố Xuân Lăng mặc dù trong lòng không tán đồng, nhưng vẫn đem sự tình chưởng môn giao phó nói một lần.
"Ma Tôn không chỉ có ý đồ xúi giục yêu thú. Còn đồng thời xuống tay đối với những môn phái khác. Theo chúng ta biết, trên tay Ma Tôn có một quyển thiên thư, thiên thư nghe nói có thể biết được bí mật của người khác, thập phần khó đối phó. Ma Tôn mấy ngày gần đây ngầm thu thập những bí mật này, nhằm mục đích áp chế những người khác."
Thiên thư?
Bạch Lang lần đầu tiên nghe thấy thứ đồ này.
Nhưng Yến Phất Quang đã là lần thứ hai.
Thiên thư tử kiếp của Tiểu Bạch trong miệng Già Ly lại lần nữa xuất hiện, hắn hơi hơi nhíu mày.
Bạch Lang không phát hiện thần sắc trên mặt hắn, mở miệng hỏi: "Đại sư huynh, thiên thư này thực sự thần kỳ như vậy sao?"
Nếu là thật sự chỉ cần nhìn thấy một người là biết bí mật của người đó, vậy chẳng phải là lấy được thiên thư là trực tiếp giành thắng lợi sao?
Cố Xuân Lăng lắc lắc đầu: "Ta đối với cái này cũng không quá hiểu biết."
"Thiên thư chỉ là nghe nói, thứ này có lẽ cần phải nhìn xem mới biết được."
Hắn nói xong lại cảm thấy thập phần khó hiểu.
Thiên thư nếu đã là đòn sát thủ của Ma Tôn khẳng định không thể dễ dàng lộ ra như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.