Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ

Chương 47: Người trong lòng ta.






Thủ tọa Vân Thương chậm rãi ngồi vào ôn tuyền, như cá sấu Lạc Tinh Chiểu tiến vào đầm lầy.


Luyện Chu Huyền sau mấy lần đưa mắt lướt thoáng qua cơ ngực cường tráng dày dặn của Phượng Chương Quân, cuối cùng cũng có thể khống chế được tầm mắt của mình.


Hắn nhẹ giọng hỏi: "Vết thương trên người ngươi, hơi nhiều."


Quả nhiên, Phượng Chương Quân cũng không có ý thẳng thắn, chỉ trầm thấp hỏi lại: "Rất kỳ lạ sao."


"Không kỳ lạ, có lẽ như vậy mới là bình thường." Luyện Chu Huyền tiếp tục thử: "Ta đoán, đằng sau đó nhất định có cố sự đặc biệt."


Phượng Chương Quân chăm chú nhìn hắn: "Ngươi muốn biết?"


"Nếu có thể." Luyện Chu Huyền gật đầu.


Hắn ngỡ rằng tiếp theo Phượng Chương Quân sẽ nhắc tới một ít chuyện liên quan đến quá khữ của bản thân. Nhưng không ngờ rằng, nam nhân lại chậm rãi dựa trên tảng đá, lắc đầu: "Thôi, nói chuyện khác đi."


"......"


Tuy rằng có chút mất mạc nhàn nhạt vì bản thân vẫn không nhận được tín nhiệm, nhưng Luyện Chu Huyền vẫn gật đầu: "Được, ta nghe."


Hơi thở dài, Phượng Chương Quân dựa vào tảng đá bên hồ, đưa mắt nhìn về phía xa xăm.


"Mẫu thân của Bích Dung, thân muội muội của ta, nhỏ hơn ta ba tuổi. Khi còn bé ở trong cung thường có người nói dung mạo huynh muội chúng ta rất giống nhau. Tiểu muội cũng thích kề cận ta, tình cảm của chúng ta rất tốt."


Không biết tại sao, trong đầu của Luyện Chu Huyền hiện lên hình ảnh khuôn mặt nho nhỏ của Trăn Trăn.


Phượng Chương Quân và muội muội hòa hợp, khó trách lúc gặp mấy vị tiểu cô nương Phượng Chương Quân lại nỗ lực muốn bảo vệ các nàng như vậy.


Lại nghe Phượng Chương Quân nói tiếp: "Năm đó khi ta gặp người, triều đình Đại Diễm đang rung chuyển. phụ hoàng trúng Vu Cổ thuật, mẫu phi và nhị đệ bị kẻ gian hãm hại đầy vào lãnh cung Cúc Vực. Tiểu muội trên đường chạy trốn thất lạc với hộ vệ, từ đó biệt tăm tung tích. Mãi đến tận mười năm sau khi ta trở về cung đình, ủy thác cho Pháp Tông tìm kiếm tứ phương, lúc ấy mới có thể tìm được tiểu muội ở nơi hương dã. Nhưng lúc ấy, nàng ...... vậy mà đang mang thai."


"......!" Luyện Chu Huyền hít ngược một ngụm khí lạnh.


Hắn lập tức nhẩm tính trong lòng —— năm đó Phượng Chương Quân bảy tuổi, muội muội chỉ mới bốn tuổi. Mười năm không gặp, khi gặp lại tiểu muội hẳn là chỉ mới mười ba mười bốn, còn chưa tới tuổi cập kê.


Chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Phượng Chương Quân: "Sau khi điều tra, tiểu muội lưu lạc nhân gian, bị kẻ buôn người bắt được bán vào nơi thâm sơn cùng cốc, một hộ địa chủ mua lại làm vợ năm. Người nahf này coi nàng như nô tỳ, hành hạ ngày đêm. Khi Pháp Tông tìm tới cửa, nàng đã gầy đến mức chỉ còn một lớp da bọc xương, chỉ có bụng là lớn kinh người...... Quả thật như quỷ đói trong bãi tha ma."


Con gái trong gia đình bình thường cũng còn được thừa hoan dưới gối, coi như ngọc quý trên tay; vậy mà, đường đường là kim chi ngọc diệp, phượng tử long tôn của hoàng thất Đại Diễm, lại rơi xuống vũng bùn, miệng sói lanh hổ, bị tàn phá đến không thành hình người, làm sao có thể không khiến người đau lòng?!


Dù Luyện Chu Huyền chỉ là người ngoài cũng không khỏi cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.


Nhưng thanh âm Phượng Chương Quân lại rất bình tĩnh. Sự bình tĩnh này lại càng khiến câu chuyện trở nên lạnh lẽo đến thấu xương.


"...... Khi Pháp Tông tới cửa đón tiểu muội, gia đình kia tuy khong biết thân phận của tiểu muội nhưng thấy nàng được Pháp Tông nâng trên nhuyễn kiệu còn muốn cố dính làm thân, tự xưng là nhà chồng của tiểu muội."


Nói tới đây, Phượng Chương Quân hơi ngưng lại, đôi mắt xưa nay bình thản không gợn sóng đột nhiên lộ ra một tia tàn nhẫn.


"Ta ra lệnh giết sạch người trưởng thành trong gia đình kia, cùng với kẻ đã buôn bán tiểu muội. Sau đó giết hết đám người trong kinh đô, đem những cái đầu đó treo đầy cửa thành."


"......"Luyện Chu Huyền yên lặng hít ngược một hơi khí lạnh.


Nếu nói là hoàn toàn không ngạc nhiên thì là không có khả năng —— dù sao mấy ngày qua làm bạn bên cạnh Luyện Chu Huyền là một Phượng Chương Quân bình tĩnh lại trầm ổn, chưa từng lộ ra mặt trái cảm xúc mãnh liệt như thế.


Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu chuyện ấy xảy ra trên người mình, Luyện Chu Huyền rất khó đảm bảo mình sẽ không sử dụng thủ đoạn giống như vậy, hay thậm chí còn tàn nhẫn hơn để đối phó với ác đồ đã cướp đi chí thân.


Giống như những kẻ buôn người năm đó đưa bọn họ đến Nam Chiếu, bạch cốt của bọn chúng đến nay vẫn ở trong hậu viện của tòa miếu nát, hong gió thối rữa, Luyện Chu Huyền chưa bao giờ cảm thấy có chút gì thương xót đối với chúng.


Lúc này nếu Luyện Chu Huyền có gì không đành lòng, thì cũng là không đành lòng đôi tay Phượng Chương Quân bởi tội ác của kẻ khác mà nhiễm huyết ô.


Nghĩ đến đó, hắn muốn mở miệng nói lời động viên gì đó, lại phát hiện tàn nhẫn trên khuôn mặt Phượng Chương Quân đã biến mất, biến thành sự bất lực mơ hồ.


"Nhưng tất cả đều vô nghĩa."


Hắn nặng nề nói ra: "Bới vì quá gầy yếu, thậm chí còn không kịp điều dưỡng tiểu muội đã khó sinh mà ra đi, chỉ để lại một nữ anh, đó là Bích Dung. Phụ hoàng tuy đối với huynh muội ta tâm tồn áy náy, nhưng trong mắt hắn tao ngộ của tiểu muội cuối cùng cũng chỉ là một chuyện gièm pha...... Hắn đưa nữ anh cho trưởng công chúa nuôi nấng nhưng ta không đồng ý."


Nói tới đây Phượng Chương Quân lần nữa ngẩng đầu nhìn Luyện Chu Huyền, ánh mắt đã ảm đạm.


"Tiểu muội của ta, chịu mười năm tra tấn cực khổ, trong đêm mưa bị qua loa hạ táng. Đến lúc chết nàng cũng không được phủ Tông Chính* khôi phục thân phận và danh hào. Mà nữ nhi duy nhất của nàng lại muốn thừa hoan dưới gối kẻ khác, có lẽ cả đời cũng không biết cực khổ mẹ ruột mình đã trải qua...... Việc này có bao nhiêu bất công tàn nhẫn!"


*phủ Tông Chính: Là cơ quan trông nom sổ sách của Hoàng tộc, soạn thảo ngọc phả (hay gia phả), ghi chép ngày sinh và ngày mất cùng sơ yếu lý lịch của mọi thành viên trong hoàng tộc, cộng thêm việc thờ cúng đền miếu trong hoàng tộc.


"Người bị hại không nhận được an ủi bồi thường, còn bởi vì chịu tủi khổ mà mất đi tất cả, đây là đạo lý gì?!" Luyện Chu Huyền hoàn toàn có thể hiểu được cảm thụ của Phượng Chương Quân, càng bởi vậy mà sinh ra một trận khâm phục.


Khi cả thế giới đều cố ý vô tình lựa chọn quên đi, một mình bảo hộ một đoạn ký ức thống khổ —— đây một chuyện cô độc mà lại cao thượng cỡ nào.


Nhưng hắn chợt ý thực được, câu chuyện có chút sai lệch.


"Nhưng rõ ràng quận chúa Bích Dung biết ngươi là cữu cữu của nàng." Hắn hỏi, "Làm sao nàng biết được?"


"Là chính miệng ta nói cho nàng."


Trên mặt Phượng Chương Quân hiện nên một tia biểu tình có lẽ nên gọi là cười khổ: "Năm ấy khi Bích Dung bốn tuổi ta không màng đến sự phản đối của mọi người, nhấy ý cô hành* nói ra thân thế của àng. Bích Dung lúc ấy gào khóc , nói không tin bản thân không phải cốt nhục thân sinh của trưởng công chúa."


*Nhấy ý cô hành: kẻ có suy nghĩ độc lập, đi một mình, làm một mình, ở đây chỉ kẻ làm theo ý mình.


Nói tới đây, hắn nhìn về phía Luyện Chu Huyền: "Ngươi nói ta làm vậy có đúng không?"


"......" Luyện Chu Huyền ngẩn người, thành thật nói, "Rất khó nói. Đối với tiểu muội có lẽ không sai. Nhưng đối với Bích Dung, lại chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất."


Hắn nói rồi lại có chút lo lắng, cảm thấy câu trả lời quá mức thẳng thắn. Nhưng Phượng Chương Quân lại gật gật đầu.


"Ta lúc ấy mang theo tâm lý trả thù nên nói cho Bích Dung. Ta phải nhắc nhở nàng, nhắc nhở những kẻ đã mưu toan xóa bỏ sự tồn tại của tiểu muội, ta muốn bọn họ vĩnh viễn nhớ tới hết thẩy những chuyện đã từng xảy ra bên trong điện Vạn Xuân!"


Không biết vì sao, khi Phượng Chương Quân nói lời này vậy àm lại làm cho Luyện Chu Huyền nhớ đến Lý Thiên Quyền biệt nữu kia.


Đều là tông thân hoàng thất, nói không chừng khi Phượng Chương Quân trẻ tuổi cũng là một kẻ hận đời, một người bất thường không kẻ nào thấu hiểu.


Nếu vào lúc ấy hắn có thể làm bạn bên cạnh y, khai đạo thư giải, không biết mọi chuyện có khác đi không.


Luyện Chu Huyền không nhịn được có chút cảm khái, lại không dám thất thần, vẫn ngóng nhìn Phượng Chương Quân không chớp mắt.


Sau cảm giác khó chịu ngắn ngủi, Phượng Chương Quân lấy lại bình tĩnh.


"......Lúc ấy, ta tưởng ta có lẽ sẽ chán ghét Bích Dung. Bởi vì cha ruột của nàng, hơn nữa nàng ra đời đã cướp đi người thân của ta. Nhưng dù ta vạch trần thân thế của nàng, Bích Dung lại vẫn thân cận với ta như trước. Khi nàng còn nhỏ thấy ai cũng khóc, duy độc chỉ cười với ta. Sau đó khi nàng lớn hơn một chút, cũng thích chạy tới chỗ ta chơi."


"Ta hỏi nàng vì sao luôn quấn lấy ta. Nàng lại nghiêm trang trả lời: 'Bởi vì toàn bộ hoàng cung chỉ có mỗi cữu cữu độc lai độc vãng một mình.' Mà trong cung trừ phụ hoàng, nàng là người có huyết thống thân cận nhất với ta, không thể bỏ mặc ta."


"...... Ngây thơ đáng yêu." Luyện Chu Huyền tưởng tượng ra thần thái của tiểu nữ hài khi nói ra lời này, trong lòng không khỏi ấm áp. Nhưng hắn cũng biết rằng, Bích Dung càng thiên chân lương thiện, Phượng Chương Quân sẽ càng cảm thấy áy náy tự trách.


Quả nhiên, Phượng Chương Quân thở dài một hơi: "Đến tận khi đó, ta mới đột nhiên nhận ra, tuy rằng ta quả thật đã bị Bích Dung cướp đi người thân, nhưng ta làm sao lại không cướp đi người thân của nàng? Tuy đám người đó không thể nào xứng với nàng, nhưng một phần khác vốn nên là của nàng*."


(*một phần khác ở đây ý chỉ thân phận con gái của trưởng công chúa.)


Nói tới đây, hắn đột nhiên tự giễu cười một tiếng: "Không đúng, một phần khác cũng không xứng với nàng. Bao gồm cả ta, toàn bộ đều là kẻ khốn kiếp."


Nhớ tới cảnh ngộ bây giờ của Bích Dung, Luyện Chu Huyền ràng rõ một câu tự giễu này của Phượng Chương Quân là đau xót và tự trách.


Nhưng đứng ở lập trường của Phượng Chương Quân lúc đó, một người mới chỉ gần hai mươi tuổi xuất đầu, chính bản thân còn bị cô độc và chuyện xưa làm cho bối rối, làm sao có đủ trí tuệ và dũng khí đi phụ trách nhân sinh cho một người khác?


Đang lúc Luyện Chu Huyền còn ngũ vị tạp trần, lại nghe Phượng Chương Quân nói tiếp: "Cũng từ lúc đó, ta nhận người không hợp với cung đình kỳ thật là ta. Nếu ngay từ đầu không có kẻ gây mất hững như ta tồn tại, có lẽ Bích Dung sẽ được trưởng công chúa coi như con ruột thật sự, có lẽ những bi kịch sau này sẽ không tồn tại."


Hắn một hơi nói xong rất nhiều điều, sau đó lại trở nên trầm tĩnh, lại trở về một nam nhân như giếng cổ không gợn sóng.


Nhưng mà Luyện Chu Huyền còn đang vì hắn thẳng thắn mà trấn động tinh thần.


Tuy rằng ở Tây Tiên Nguyên, Phượng Chương Quân đã thuật qua lại tao ngộ của Bích Dung, nhưng những lời vừa càng lộ ra nội tâm y, thậm chí có thể coi là mở lòng.


Mà phần mở lòng này hiển nhiên cần phải dùng chân tâm đáp lại.


Luyện Chu Huyền đột nhiên cảm giác thấy miệng khô lưỡi khô.


Hắn nhìn nam nhân đang ở trần lộ ra đầy rẫy vết sẹo trước mặt, tựa như nhìn thấy một con dã thú dũng mãnh, đang an tĩnh chờ đợi hắn trấn an.


"Ta rất đồng cảm với thân thế và tao ngộ của quận chúa Bích Dung, nhưng ta tuyệt đối không cho rằng đây là lỗi của ngươi."


Hắn thẳng thắn nói ra cảm nhận của mình: "Nếu không có ngươi, tiểu muội sẽ phải lưu lại trong nhà địa chủ mặc người khi dễ, vẫn sẽ mất vì khó sinh, vẫn không thể lưu lại một cái tên họ. Bích Dung lại càng không thể trở thành quận chúa, được nuôi lớn trong hoàng gia. Còn tình cảm của nàng và Vũ Chân Cung...... Thứ cho ta dùng thân phận của một người Nam Chiếu nói, Đại Diễm coi chúng ta như dị tộc cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, nếu trưởng công chúa thật sự coi Bích Dung như con đẻ, có lẽ Vũ Chân Cung sẽ bị giết càng sớm hơn —— nếu như không có ngươi, những chuyện này thật sự sẽ trở nên tốt đẹp hơn sao?"


Phượng Chương Quân mấp máy môi, tựa như muốn nói. Nhưng Luyện Chu Huyền cũng không có cho y có cơ hội tự coi nhẹ mình.


Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Phượng Chương Quân, như muốn đem chân tâm của mình móc ra, bày trước mặt Phượng Chương Quân.


"Có thể dù cho không phải ngươi sai, nhưng ta hiểu được tại sao ngươi lại tự trách. Bởi vì ngươi đã từng là hoàng tử, giờ đây là thủ tọa, là Phượng Chương Quân vạn người chú mục. Ngươi cảm thấy bản thân có thể vạn vô nhất thất, có thể để ý đến mọi mặt, ngươi không thể cô phụ bất kỳ người nào...... Nhưng ngươi lại quên mất, ngươi đầu tiên chỉ là một thân thể máu thịt, là một người bình thường."


"......"


Phượng Chương Quân vì câu nói cuối cùng này mà ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn về phía Luyện Chu Huyền mơ hồ trở nên ôn nhuận.


Luyện Chu Huyền đáp lại hắn bằng một nụ cười ôn hòa đẹp đẽ.


"Kỳ thật ta cũng nghĩ tới, nếu năm đó chúng ta không một người ở lại Ngũ Tiên Cốc, một người trở về Liễu Tuyền thành, mà cùng nhau lớn lên, trở thành sư huynh đệ, quang cảnh ấy sẽ như thế nào. Nếu chúng ta chưa từng tách ra, ít nhất ngươi sẽ không cô đơn như vậy. Xảy ra chuyện có người chiều ứng, tâm tình không tốt có người giải sầu, không cần phải chuyện gì cũng gánh trên vai......"


Nói tới đây, Luyện Chu Huyền đột nhiên chậm rãi nghiêng người về phía Phượng Chương Quân.


Mái tóc dài phía sau hắn ẩm ướt xõa xuống, thân thể vì nhiệt độ ôn tuyền mà phiếm màu hồng nhạt như anh đào.


Nhưng càng hồng hơn là khuôn mặt tuấn tiếu mỹ lệ kia của hắn, giống như say rượu, ngay cả đôi con ngươi xanh biếc cũng trở nên long lanh.


Phượng Chương Quân tâm thần đã có mấy phần kinh ngạc, lại vẫn bất động thanh sắc, đoan chính nhìn tuyệt sắc như thế tiến đến trước mặt mình.


Sau đó, hắn liền thấy Luyện Chu Huyền đỏ mặt, nhỏ giọng ngập ngừng bên tai hắn ——


"Nhưng ta hy vọng, từ nay về sau ngươi...... sẽ không cô đơn."


"Ngươi ——"


Bày tỏ như vậy, dù cho Phượng Chương Quân là tượng phật bằng đá cũng khó có thể thờ ơ.


Nhưng đang lúc hắn vươn tay ra muốn ôm lấy tuyệt sắc chỉ thuộc về mình này, lại thấy Luyện Chu Huyền ánh mắt tan rã, môi khẽ nhếch, đột nhiên chảy ra một dòng máu mũi, ngay sau đó hai mắt đảo một cái, đầu chìm vào trong nước ấm.


Ôn tuyền Đông Tiên Nguyên đáng chết này......


Tác giả có lời muốn nói:


Luyện Chu Huyền (yên lặng lau máu mũi): Ta không phải ngắm cơ ngực đến hôn mê đâu!!


Phượng Chương Quân: Mau lấy máy bơm nước tới đây, ta muốn rút cạn cái hồ nước nóng đáng giận này!!!


——


Chúc mừng Phượng Chương Quân lần đầu tiên mở rộng cửa lòng, tuy rằng chỉ mở có một chút, nhưng rất đáng cổ vũ!!


Lúc viết chương này thật sự cảm thấy trên thế giới có lẽ chỉ có Luyện Chu Huyền coi Phượng Chương Quân như "người bình thường". Có thể cứu vớt Phượng Chương Quân chỉ có Luyện Chu Huyền, mà có thể bảo hộ Luyện Chu Huyền, chỉ sợ cũng chỉ có Phượng Chương Quân mà thôi.


Trên người Bích Dung còn có một bí mật rất "ngọa tòa", mấy chương nữa sẽ nhắc tới!!


(*ngọa tào: đồng âm với "ta thao". Thao là cái gì? Chị em nào không biết ib riêng tui giải đáp)


Editor kêu khổ:


...


Vì thời gian dịch chương quá bất ổn, nên tui định dịch hết toàn bộ r đăng sau. Cho mấy má đọc được liền mạch. Mấy mà thấy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.