Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân sóng vai đứng ở phía nam sườn Tuyết sơn, bỗng nhiên có âm thanh nhạc khúc mờ ảo truyền đến.
Bọn người xoay người nhìn lại —— dưới chân núi là khe vực địa hình hẹp dài của Ngũ Tiên cốc, giống như một miếng ngọc phỉ thúy xanh biếc; con sông tuyết trắng chảy từ đỉnh núi xuống, phản chiếu màu trời xanh, biến thành một mảnh ruy băng mềm mại buộc trên viên phỉ thúy kia.
Mà cách đó không xa, một hàng ngũ cuồn cuộn dọc theo con đường uốn lượn hướng lên đỉnh núi. Mấy trăm người trang phục Ngũ Tiên Giáo, thổi sênh* đánh trống, nâng hương tung hoa, vây quanh giáo chủ Nặc Tạc Mã của bọn họ, cờ xí màu tím xanh phần phật tung bay trong gió núi.
(sênh: một loại nhạc cụ như sáo, có 13 ống)
"Đây hẳn là nghi thức đăng tiên."
Lần này người lên tiếng lại là Phượng Chương Quân: "Tuy rằng hình thức không giống ở Trung Nguyên lắm, nhưng cơ bản vẫn là đưa người được đăng tiên tiễn đến phúc địa tiếp dẫn, rồi từ phúc địa* thăng lên tiên giới.
(*phúc địa: mảnh đất được thần linh chúc phúc.)
Khi nói chuyện, đội ngũ đưa tiên đã đi qua trước mặt họ. Luyện Chu Huyền để ý quan sát, nhanh chóng nhìn thấy Tằng Thiện, nhưng trước sau không thấy Cổ Vương.
Cũng khó trách, trong mắt người khác là thịnh thế chưa từng có, đối với hắn lại chỉ là sinh ly tử biệt, chẳng bằng không thấy.
Bốn phía đã trắng xóa như tuyết, may rắng đoạn đường lên núi chỉ còn một đoạn dễ đi. Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân đi theo đội ngũ diễu hành.
Khoảng chơngf một chén trà sau, đội ngũ mới dần chậm rãi dừng lại.
"Đây là..."
Luyện Chu Huyền ngẩng đầu phóng mắt nhìn, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Bốn phía rõ ràng là băng tuyết, thế nhưng trước mắt khoảng mười trượng, bên sườn núi lại xuất hiện một mảnh rừng đảo đỏ rực.
Khác với những cây đào thấp bé mảnh mai sinh trưởng bên hồ hay trong vườn, cây hoa trước mắt cổ kính mà cao tráng, có cây thân thô to đến mức không biết bao nhiêu người mời có thể ôm hết, cây nào cũng mạnh mẽ sinh sôi, nở hoa dày đặc.
Đi vào một chút Luyện Chu Huyền phát hiện cành hoa không phải hoàn toàn vươn cành về phía trên, có rất nhiều cành rủ xuống giống như cành liễu. Vì thế từng tấm màn hoa vây kín trời đất chen nhau bện thành một bức tường hoa, dường như muốn ngăn trở con đường lên núi phía trước.
"Đây là đào hoa chướng."
Phượng Chương Quân nhắc đến cảnh tượng mình cũng từng gặp qua.
Những cây hoa này tựa đào mà không phải đào, bốn mùa đều khai hoa, nhìn thì vui tai vui mắt, kì thật chỉ có nhân tài đạt được tiên tịch mới có thể băng qua rừng. Những kẻ khác nếu chẳng may lạc vào trong rừng, nhẹ thì mấy ngày không biết tung tích, kí ức mất sạch; nặng thì cứ như vậy biến mất khỏi nhân gian, chết không thấy xác.
Lúc này, đội ngũ đưa tiên dừng bước bên ngoài đào hoa chướng cuồn cuộn. Nặc Tạc Mã chậm rãi tiến lên, xoay người nhìn lại mọi người.
Ngoại trừ âm thanh tinh kỳ phấp phới, xung quanh không còn bất cứ tạp âm gì. Người trong giáo tự động vây quanh giáo chủ cách nửa bước chân, tất cả ánh mắt đều tập trung ở một chỗ, bầu không khí cũng theo đó mà trầm xuống.
Ly biệt cao quý đến đâu thì cũng là mất đi, mà món rượu ngon tên vinh quanh và tự hào, cũng có lúc không làm người say.
Trong cảnh tượng im lặng không lỡ, Nặc Tạc Mã vẫn ý cười dịu dàng. Cáo biệt, giao phó và mong muốn đã sớm nói hết, hắn quát mắt nhìn lần cuối từng khuôn mặt ở đây, ánh mắt nội liễm ôn nhu, không nhìn ra có bất kỳ không muốn hoặc tiếc nuối nào.
"Chư vị, bảo trọng."
Không nhiều lời hơn, hắn giơ tay nhẹ vung lên. Tư thế ấy, so với nói lời từ biệt, càng giống như đưa tay cắt đứt thứ ràng buộc không thể nhìn thấy.
Sau đó, hắn không quay đầu lại, đi vào trong đào hoa chướng.
Thật kì lạ —— hắn rõ ràng chỉ đi hai ba bước, hoa ảnh tầng tầng hai bên lại đem thân ảnh hắn che lấp hơn nửa.
"Nghĩa phụ! Đừng đi! !"
Trong đám người gian đột nhiên lao ra một nam đồng ước chừng bảy, tám tuổi, cao giọng khóc lớn, liều mạng muốn lao vào trong rừng đào đuổi theo.
Mọi người một tràng thảnh thốt, còn chưa kịp phản ứng, trái lại Nặc Tạc Mã nhanh chóng quay đầu, tại lề rừng đào miễn cưỡng đè đứa bé lại.
"... Nghĩa phụ! !"
Hài tử da ngăm đã khóc thành lệ nhân, "Con không muốn nghĩa phụ đi, nghĩa phụ phải vĩnh viễn cùng phụ thân ở bên nhau!"
Nặc Tạc Mã lau nước mắt cho hài tử, cười vừa xoa gò má hắn: "Không phải đã hứa rồi sao? Ngươi không khóc không nháo, nghĩa phụ mới đồng ý cho ngươi lên núi. Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nói không giữ lời."
"Nhưng con thật sự không nhịn được." Đứa bé kia không ngừng khóc thút thit.
Nặc Tạc Mã kéo hắn vào lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về: "Huyền Đồng, ngươi còn nhỏ, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Con đường của nghĩa phụ không phải con đường của ngươi, khi nào ngươi lớn sẽ biết được mình muốn đi nơi nào."
"Đứa trẻ này... là trưởng môn sư huynh?" Xưa và nay so sánh, Luyện Chu Huyền không khỏi ngạc nhiên.
Ở trước mắt, Nặc Tạc Mã nói nhỏ với Huyền Đồng khi còn nhỏ vài câu, rồi nắm tay hắn dẫn về phía đoàn người. Trùng hợp gần đó chỉ có một cô gái là Tằng Thiện, Nặc Tạc Mã liền dẫn Huyền Đồng tới trước mạt nàng.
"Làm phiền ngươi, hỗ trợ coi sóc đứa trẻ này." Nặc Tạc Mã hướng nàng gật đầu cảm ơn, "Ngươi là người trung gian, chuyện ngày sau của giáo và Trung Nguyên cũng phải phiền ngươi quan tâm nhiều hơn."
"... Được."
Tằng Thiện ôm hài tử vào trong ngực động viên, một bên cũng đỏ mắt dùng sức gật đầu, đôi môi khẽ run.
Tiểu Huyền Đồng còn đang thút thít nghẹn ngào khóc nấc, mà ánh mắt không nỡ của Nặc Tạc Mã đã rời khỏi người hắn, chuyển tới nơi càng xa hơn.
Nơi đó rõ ràng không một bóng người, chỉ có tuyết trắng mênh mang, nhưng Nặc Tạc Mã lại phảng phất như thấy người nào, lộ ra ánh mắt cực kỳ ôn nhu lưu luyến, lại vừa bất đắc dĩ đau thương.
Nhưng hắn cũng không vì không nhìn thấy người đưa tiễn mà dừng lại, mà lập tức xoay người, một lần nữa bước vào một mảnh đào hoa chướng quần quận không ngừng.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, vô số ánh mắt không muốn đều bị Nặc Tạc Mã bỏ lại phía sau. Mà thời điểm bóng dáng hắn lần nữa bị tầng hoa che lấp, lại không biết từ đâu bay tới một tiếng ca trầm thấp.
"Hùng trĩ vu phi, dị dị kì vũ. Ngã chi hoài hĩ, tự di y trở..."
(Đây là chương thơ Hùng trĩ 1. Trích trong bài thơ Hùng trĩ thuộc Kinh thi – tập thơ đầu tiên của Trung Quốc cổ đại. Bài thơ kể về nỗi nhớ của người vợ khi chồng đi tòng quân xa, từ đó lên án kẻ cầm quyền, người cai trị không có đức hạnh, thời thế loạn lạc chiến tranh.
Dịch nghĩa:
"Chim trĩ trống lướt bay,
Cánh bay chậm chạp đường hoàng tự đắc.
Việc mà ta nhớ nghĩ,
Là chàng (đi làm ở ngoài xa) đã để lại cho ta niềm cách trở xa xôi."
Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Con chim trĩ trống lướt bay,
Uy nghi đôi cánh khoai thai đường hoàng.
Ta lo tưởng nhớ đến chàng,
Để niềm cách trở dặm đàng xa xôi.
Bài ca Hùng trĩ cổ vương hát, tui để clip ngay đầu trang, mọi ngươi mở mạng để nghe)
Trên tuyết sơn bỗng nổi lên một trận gió lớn, khiến tuyết mịn mềm xốp hòa với cánh hoa đào tung bay đầy trời.
Đợi khi gió lớn ngừng lại, đào hoa và băng tuyết tất cả đều như trước, trên mặt mọi người nước mắt chưa khô.
Chỉ còn Nặc Tạc Mã, đã không biết đi đâu.
——
Nặc Tác Mã đã rời đi. Những người còn lại dù cho muôn vàn không muốn, cũng chỉ có thể thất vọng mà về.
Đồng cảm với tình cảnh này, Luyện Chu Huyền lúc này trong lòng bị lấp đầy bởi cảm xúc rối loạn, không nhịn được hỏi Phượng Chương Quân: "Nếu có một ngày đến lượt ngươi, ngươi sẽ làm thế nào."
Phượng Chương Quân dứt khoát lắc đầu: "Sẽ không, ta không có dự định này."
Chuyện này khiến Luyện Chu Huyền kinh hãi: "Ngươi, Vân Thương thủ tọa, vậy mà lại không muốn thành tiên?"
"Rất kì lạ sao?" Phượng Chương Quân ngược lại nhìn sâu vào hắn: "Thủ tọa thì sao, dù đứng đầu Vân Thương, ngươi lựa chọn sống thọ chết tại nhà cũng không ít. Xét đến cùng, sinh tử của chính mình vẫn nên do chính mình nắm giữ."
Luyện Chu Huyền thật ra cũng đồng ý quan điểm của hắn, chỉ là đồng ý rồi, lại ẩn ẩn sinh ra một cỗ ghen tỵ vi diệu.
"Cũng đúng, Hiển hách như Vân Thương, căn bản không cần hi sinh mong muốn của bản thân để thiếp vàng cho toàn bộ môn phái. Khó trách có người nói, người tu chân một đời phải đầu thai hai lần, một lần lúc sinh ra, lần thứ hai là lúc nhập môn. Vào Vân Thương phái, trời sinh liền may mắn hơn người khác."
Phượng Chương Quân hiển nhiên là nghe được răng nanh nhọn trong lời hắn, cũng không trực tiếp phản bác, chỉ hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy Tằng Thiện cũng rất may mắn?"
"..." Luyện Chu Huyền nhìn một chút Tằng Thiện đang ôm tiểu Huyền Đồng, không nói gì.
Cảnh tượng tạm thời không thay đổi, hai người đi theo đội ngũ xuống núi. Luyện Chu Huyền vẫn còn chìm trong cảm xúc, rầu rĩ không vui.
Phượng Chương Quân ngược lại mở miệng: "Chẳng lẽ, ngươi cũng muốn thành tiên?"
Luyện Chu Huyền bước chân hơi dừng lại, ánh mắt thẳng thắn: "Phàm là người tu chân, nào có ai không nghĩ đến chuyện này."
Phượng Chương Quân lại hỏi: "Dù hôm nay thấy được câu chuyện của Nặc Tạc Mã ngươi cũng không thay đổi?"
"Thay đổi hay không thay đổi, cũng đâu phải chỉ cần ta nói là xong." Luyện Chu Huyền cười rộ lên, thế nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười: "Nếu quả thật có một ngày như vậy, trên trán ta cũng xuất hiện ấn vàng. Có lẽ ta cũng sẽ lựa chọn giống như Nặc Tạc Mã."
Lần này đến phiên Phượng Chương Quân bước chân ngưng trệ.
"... Sẽ có cách khác."
Hắn hiếm khi ôn hòa mà nói, "Ngươi không cần phải quyết định làm bất cứ thứ gì trái lương tâm."
————
Cảnh sắc núi tuyết cuối cùng nhòe đi. Như mặt trời lặn chiều tây, ánh sáng dần dần ảm đạm, cùng lúc bịt một lớp mờ nhạt —— là ánh sáng của đèn.
Cảnh tượng thay đổi thành bên trong Túy Tiên lâu ở thành Thái Hòa, vẫn là sương phòng lầu hai, hương rượu nhàn nhạt tràn ngập xung quanh.
Người uống rượu là Tằng Thiện, sắc mặt nàng ửng đỏ, thoạt nhìn vẫn rầu rĩ không vui. Đối lập hoàn toàn với Hoài Viễn phía đối diện trên bàn vuông, luôn thao thao bất tuyệt truyền lại tin tức từ Vân Thương phong.
Đúng như dư liệu, việc Nặc Tạc Mã đăng tiên đã giúp Ngũ Tiên Giáo lọt vào tầm mắt của Tu chân giới Trung Nguyên. Ngắn ngủi có mấy ngày đã có không ít môn phái cử sứ giả đến Ngũ Tiên cốc lấy lòng. Vân Thương tất nhiên sẽ không cam lòng để người khác dành trước giành mất danh tiếng, nghe đâu mấy ngày sắp tới sẽ có hành động.
Nhưng đối với Hoài Viễn tất cả những thứ này đều không quan trọng. Quan trọng là... dưới cái nhìn của hắn, nếu Vân Thương và Ngũ Tiên Giáo giao hảo thì không cần Tằng Thiện phải đi làm nội gián nữa; lui một vạn bước nữa mà nói, sau này trên danh nghĩa "giao lưu, đi lại", cũng có thể thường xuyên trở lại Trung Nguyên, không cần phải ở lại Nam Chiếu mà trong mắt hắn là nơi mông muội chỉ có "độc trùng, dã thú và man di".
Nhưng trong muôn vàn giả thiết tưởng tượng của hắn, Tằng Thiện lại một tiếng đánh gãy.
"Ta sẽ không trở về Trung Nguyên."
Nàng nâng lên hai má đỏ bừng, ánh mắt lại vô cùng sáng tỏ và bình tĩnh.
"Ta quyết định ở lại Ngũ Tiên Giáo, nơi này cần ta hơn Vân Thương."
Tác giả có lời muốn nói:
Nặc Tạc Mã: Chư vị học tra* sau này còn gặp lại, ta phi thăng trước đây.
(*học tra: aka học sinh dốt)
Cổ Vương: Hai ngươi song tu, vậy mà không thể mang theo người nhà, ta hận
Phượng Chương Quân: A Diên ngươi không được phi thăng.
Luyện Chu Huyền: Căn cứ vào chuyện xưa thì rõ ràng khả năng ngươi phi thăng cao hơn!
Tằng Thiện: Rõ ràng người cần phi thăng nhất là ta! ! ! Để ta tránh xa Hoài Viễn ! ! !
A Tình: Chương này có chưởng môn sư huynh lúc nhỏ?! Oa, còn là một túi khóc!!
(*túi khóc là từ miêu tả mấy đứa bé hay khóc nhè)
Huyền Đồng: Sao lại nói đến ta rồi !!
Nặc Tạc Mã: Nhi tử, nghĩa phụ nhớ ngươi oa...... (ôm chặt)
Cổ Vương: Đến mức này sao, chúng ta bây giờ không phải đang trên cùng một cái diễn đàn à?
Tên diễn đàn: 【 Ngũ Tiên Cốc: Người một nhà tương thân tương ái 】
Editor mua vui cho mọi người:
Có bài viết về phân biệt học bá – học tra của nhà Chủ Công Các, dẫn ra đây cho mọi người xem:
Link:
学神 : học thần // không học mà điểm vẫn cao
学霸 : học bá // chăm chỉ học cho nên điểm cao
学仙 : học tiên // học tàn tàn, học đại lại điểm cao
学糕 : học cao // lên lớp ngủ, tan học quậy phá, điểm cao
学屌 : học điểu // học tàn tàn, trung bình
学弱 : học nhược // chăm chỉ nỗ lực học vẫn điểm thấp
学渣 : học tra // học cho có, điểm thấp
学废 : học phế // không học luôn, đồ bỏ
=========================
CÁCH NHẬN DẠNG, PHÂN BIỆT
1
Học tra – Gặp một câu hỏi khó, trực tiếp lật đáp án ra coi
Học bá – Gặp một câu hỏi khó, lật sách thì thấy vượt xa khả năng của mình nên bỏ qua.
Học thần – Gặp một câu hỏi khó, nói rằng: tuy rằng tui không biết làm nhưng tính ra đáp án đúng là không thành vấn đề.
2
Học tra – Đi thi giải ra một câu khó, chỉ muốn thông báo cho toàn thế giới biết.
Học bá – Đi thi giải ra một câu khó, về nhà đăng status, câu đầu tiên nhất định là: Đề