Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ

Chương 17: Thanh Mai Thanh Mai 9





Thẩm Dạ Lam đi học trễ.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, cô chưa từng đi học trễ lần nào, bởi vì cô lúc nào cũng bị người thân ghét bỏ cho nên cô bắt buộc phải trưởng thành, phải tự lực cánh sinh để kết thúc cuộc sống ăn nhờ ở đậu này.
Không phải là cô chưa từng tìm cách rời đi——
Nhưng luôn bị họ hàng tìm trở về.
Mỗi lần báo cảnh sát được tìm về, cô sẽ bị hàng xóm lẫn những người xem náo nhiệt khiển trách, bọn họ cứ thì thầm bàn tán với nhau và cứ tưởng rằng cô không nghe thấy.
"Đúng là toàn gây chuyện không, người thân của nó thấy nó không cha không mẹ, tốt bụng nuôi dưỡng nó, vậy mà nó còn gây phiền phức cho người ta, quá không hiểu chuyện, chứ nếu đây là con tôi, tôi đã tát cho một phát rồi."
"Đúng vậy, chắc chắn là do họ tốt với nó quá, chứ cục cảnh sát bận rộn như vậy, chỉ vì mấy đứa nhóc này xem mấy tập phim trên TV rồi bắt chước theo, cái gì mà bỏ nhà đi bụi, quả nhiên là có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy mà?"
"Theo tôi thì nên đánh là vừa, đánh nó hai trận là thành thật ngoan ngoãn liền."
Khi nhỏ, cô còn quá ngây thơ, cho rằng những người đó nghĩ vậy là bởi bị bộ mặt hiền lành giả tạo của họ hàng cô lừa, cho nên cô chỉ gào lên:
"Mới không phải!"
"Bọn họ cướp đồ của ba mẹ tôi! Bọn họ là những tên trộm! Tôi không muốn ở chung với bọn họ!"
Thanh âm bàn tán dừng lại, cũng không biết trưởng bối nào đã đi tới tát cô một cái.
Cô bị đánh đến ngây người, ngay cả khóc cũng không phản ứng kịp, cô nghe thấy người mặc quân phục tới khuyên can:

"Từ từ nào, chuyện gì cũng nên bình tĩnh nói chuyện, không nên đánh trẻ con chứ."
"Ngại quá, làm phiền các chú rồi, bây giờ chúng tôi mang nó về nhà, trẻ nhỏ không hiểu chuyện nên nói lung tung thôi, đều không phải sự thật cả, chú xem chúng tôi không có không cho nó quần áo, cũng không ngược đãi nó, chẳng qua nó quá không hiểu chuyện thôi." Mợ đi tới, miệng cười dối trá, gật đầu với cảnh sát.
Dù sao làm quan khó can thiệp việc nhà.
Nó lại còn nhỏ.
Không ai có thể giúp nó hết.
Huống hồ......
Những người xem náo nhiệt, có ai thực sự để tâm chân tướng là gì sao?
Sau khi đám người giải tán, ngày hôm sau, lúc Thẩm Dạ Lam mang balo đi xuống lầu, không biết đi tới lầu mấy, đúng lúc thấy được qua cổng sắt, người hàng xóm lớn tiếng đang chỉnh balo cho con.
"Con nhớ tránh xa nó ra, cũng không biết nó học ai, tuổi còn nhỏ mà đã một bụng ý xấu, con đừng chơi với nó đấy, không thì đắc tội nó khi nào không hay."
Thẩm Dạ Lam nho nhỏ đứng ở đó, đối mắt với người phụ nữ kia qua cổng sắt, ánh mắt cô vừa mờ mịt vừa khó hiểu.
Cô nghĩ, chẳng lẽ cô nên quên hết những chuyện họ hàng cô đã làm sao?
Rõ ràng không phải cô sai nhưng tại sao những người này vẫn chán ghét cô?
Cô đã suy nghĩ rất lâu.
Sau đấy, cô không nghĩ tiếp nữa, bởi vì cô đã quen với điều đó rồi.
......
"Trời ạ, người mới bị chủ nhiệm lớp bắt phạt là Thẩm Dạ Lam sao? Không phải cậu ấy trước đó là học sinh ban nhất sao? Tớ nghe bảo ban nhất 5 giờ 50 sáng là đã tự giác đến lớp rồi, ban của mình thì 6 giờ 20 mới bắt đầu, vậy mà cậu ấy đến muộn luôn á?"
"Người ta là học bá được chưa? Sao lại đem so sánh với chúng ta chứ? Có khi cậu ấy tìm chỗ nào ngồi học rồi quên nhìn giờ nên đến trễ thì sao."
"Ừ, cũng đúng."
Tiếng nói chuyện đánh thức Hứa Kiều, tối qua sau khi nàng bổ túc đống bài tập thê thảm của Tô Hi xong, liền bị người nào đó than vãn học tập lâu mệt mỏi, lôi kéo nàng hát cả đêm, cho nên sáng nay nàng mới ngủ bù.
Hiện tại bị tiếng nhẩm bài của ban 7 đánh thức, Hứa Kiều chậm rãi ngáp một cái, trong mắt hơi ngập nước, nàng khẽ nhìn ra hành lang qua cửa sổ, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thẩm Dạ Lam?
Nàng giơ tay chọc vai bạn đeo kính bàn trên.
"Đại tỷ, tỷ có việc gì sao?" Mắt kính-kun (trong truyện là để mỗi đặc điểm nhận dạng nên tui đổi vậy luôn) từ khi uống trà sữa cô bao thì thái độ cực kì ân cần, giống như chỉ cần Hứa Kiều mở miệng là dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ chối.
Hứa Kiều hơi hất cằm, ý bảo nhìn ra cửa sổ, thuận miệng nói: "Sao cậu ta lại đứng ngoài kia?"
Mắt kính-kun giơ sách ngữ văn lên che, đẩy mắt kính, nhỏ giọng trả lời: "Cậu ấy đến trễ nên bị lão sư phạt đứng hết tiết này."
"Ai, lão ta đúng là đáng ghét, người gì đâu mà quá cứng nhắc, rập khuôn.
Hồi trước thi xếp hạng lớp trưởng, nghe bảo ban nhất mà đạt được giải nhất là có thể tự do xin nghỉ học, cậu ấy cũng xin lão sư, kết quả bị lão ta mắng quá trời."
"Trước kia bọn em còn nghĩ rằng lão ta công tư phân minh, tỷ đoán được kết quả như nào không?"
"Lần trước con gái hiệu trưởng thi không tốt, rớt xuống ban 7, lão ta trực tiếp phân nàng ngồi cạnh lớp trưởng, nói lớp trưởng và nàng cũng hỗ trợ nhau.
Ha, nói trắng ra là muốn để lớp trưởng kéo nàng lên chứ sao, nịnh nọt như này, em cũng thấy buồn nôn......"
Mấy lời sau thì Hứa Kiều lười nghe tiếp, nàng chỉ híp mắt nhìn hành lang, sau đó chụp vai mắt kính-kun:
"Biết rồi, cậu xoay lên đi —— lão sư nhìn cậu nãy giờ đấy."
Thanh âm Mắt kính-kun đột nhiên dừng lại, ngoan ngoãn xoay người lại, bắt đầu ngồi học bài.
Còn Hứa Kiều thì nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thẩm Dạ Lam, chậm rãi nheo mắt.
Nàng nhớ lại ngày hôm qua bị trừ 20 độ hảo cảm.
......
Tiết tự học chớp mắt liền kết thúc.
Giờ giải lao, Thẩm Dạ Lam trầm mặc đi vào từ cửa sau, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Đột nhiên ——
Bên cạnh bỗng có một bàn tay duỗi tới, đẩy bánh mì qua chỗ rãnh ghép hai bàn, đẩy tới trên bàn cô.
Thẩm Dạ Lam kinh ngạc nhìn sang nhưng chỉ đối diện với ánh mắt buồn ngủ cùng mệt mỏi của Hứa Kiều.

Cố tình đối phương vẫn là bộ dạng chưa tỉnh ngủ, nói chuyện cũng rất chậm rãi:
"Ăn sáng chưa?"
"Chưa ăn thì cái này cho cậu."
Thẩm Dạ Lam hơi thụ sủng nhược kinh nhìn bánh mì nhân đậu đỏ trên bàn, cô đang định từ chối thì bụng lại không nghe lời phát ra vài tiếng "Ọc...!Ọc..."
Cô vội vàng cúi thấp đầu, ngập ngừng nói: "Cảm, cảm ơn."
Nhưng mà......
Tại sao Hứa Kiều lại tốt với cô như vậy?
Trong lúc đó.
Hứa Kiều lại nằm bò lên bàn, nàng nghe thấy hệ thống khó hiểu hỏi.
Hả? Sao kí chủ lại đối xử tốt với nữ chủ đến vậy? 】
Hứa Kiều nhẹ nhàng ngáp một cái, nàng lấy tay che miệng, lông mi che đậy đôi mắt nàng, chỉ thấy trong đôi mắt bình tĩnh đấy bỗng nổi lên một chút gợn sóng:
"Ta đối xử tốt với nàng, độ hảo cảm của nàng với ta liền giảm ——"
"Đổi lại là mi, mi không tò mò sao?"
"Dù sao trong giả thiết, nàng là người đã trải qua rất nhiều khổ cực nhưng sâu bên trong, nàng vẫn là một người tốt, phân biệt được đâu là thiện, đâu là ác, bằng không thì về sau nàng cũng sẽ không bị tổng tài bá đạo kia một chút liền đả động tới, rồi cùng hắn ta ngược luyến tình thâm mấy chục chương truyện."
"Hiện tại ta rất muốn biết, nếu độ hảo cảm của nàng với ta tới 100, thì sẽ có chuyện gì xảy ra.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.