Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

Chương 61: Đế Niệu Cơ






Tống Mịch hơi nhướn mày, ngạc nhiên hỏi lại.
“Anh biết bọn họ?”
Ngạo Đường vân vê tờ giấy trên tay, lục lại một lượt kí ức trong đầu, ánh mắt hơi đen lại.
“Là một tổ chức kinh doanh sát thủ, thi thoảng kiêm luôn mua bán không tin, chỉ cần là người mà bọn họ thuê giết thì không ai là không giết được.
Fehlia là tên quốc tế, là từ ghép giữa Feather nghĩa là lông chim và Dahlia là hoa thược dược.
Trong nước hay được gọi là Đế U Hành.”
Đế vương của u linh ma quỷ, một đường du hành không ai ngăn.
Fehlia hành động quỷ không biết, thần không hay, không ai bắt được họ thậm chí cái bóng còn khó thấy.
Không ai biết thế lực của Fehlia lớn tới đâu cũng không ai dám điều tra.
Điều tra không thành có khi còn mất mạng.
Thứ duy nhất là thể liên lạc và gửi nhiệm vụ cho họ là một trang web, không khó để tìm thấy trang web này nó cũng không phải trang ngầm.
Muốn giao dịch thành công với Đế U Hành, điều quan trọng nhất là phải giữ đúng ước hẹn.

Chỉ cần điền đầy đủ thông tin và gửi đi, có thư phản hổi nghĩa là đơn được chấp nhận.
Số tiền dựa vào địa vị và tầm quan trọng của người bị giết, nên không có cụ thể.
Chính phủ dù biết sự tồn tại của tổ chức nhưng chưa từng có hành động phán kháng hay loại bỏ, vì vậy Fehlia nhanh chóng trở thành truyền thuyết trong giới sát thủ và hắc đạo.
Đế U Hành cực kì kiêu ngạo và ngông cuồng
Mà đáng sợ nhất của Đế U Hành chính là người sáng lập ra nó, cũng là người đứng đầu – Đế Niệu Cơ.
“Đế” trong Đế U Hành cũng chính là họ của cô ta.
Mọi người đều biết đó là người phụ nữ nhưng bao nhiêu tuổi và hình dạng như thế nào, người ngoài từng nhìn thấy đều đã xuống thăm cung điện xa hoa lộng lẫy của Diêm Vương.
Nghe nói cô ta không vừa ý cái gì, dù là một câu nói là đánh người luôn, đánh đến khi người kia không chỗ nào lành lạnh mới dừng tay.
Vũ khí chuyên dụng của Đế Niệu Cơ là một thanh kiếm, nhưng số lần cô rút kiếm đều rất ít, chưa ai thấy thanh kiếm ấy như thế nào.
Cô ta tính tình tàn bạo, ngang ngược, khó hiểu, căn bản không thể nói chuyện cùng.
Những đơn cô ta tiếp nhân chưa bao giờ thất bại, hành tung chưa bao giờ che giấu, nhưng nghe nói 2 năm trước không có một tin tức nào về cô.
Đế U Hành vẫn đó nhưng Đế Niệu Cơ thì mất tăm khỏi giới.
Tin đồn nổi tiếng lan truyền khắp nơi mà ai cũng biết, đó chính là có cậu ấm nhà giàu của một gia tộc nổi tiếng nọ bỏ tiền đi giết đại ca của một băng đảng xã hội đen lớn, nguy hiểm nhất Italya.
Đế Niệu Cơ thật sự mang đầu của đại ca đó đến trước của nhà cậu ấm, kịch tính nhất là bang đảng của đại ca truy sát cô không thành còn bị cô đánh cho tê tua, không lết về được.
Nhưng cậu ấm lại có ý định quỵt tiền, cao trào là Đế Niệu Cơ mang người của bang đảng đại ca kia đến bắt cậu ta.
Cậu ấm chạy trốn trong vòng 2 năm cuối cùng cũng rơi vào tay bọn đàn em đại xa kia, giờ đã có người khác lên cầm đầu, không những thế còn cô ta giúp bang đảng đó chiếm luôn cả gia sản của gia tộc cậu ấm.
Ba mẹ cậu ta biết muốn tìm cô thì chỉ nhận lại 1 câu.
“Trả tiền rồi biến”
Nếu tuân thủ ước định Đế U Hành có khi còn cao hứng tặng cho thêm vài tin tức có giá trị.
Sau lần đó, những ai làm giao dịch với Đế U Hành đều không dám thất hứa.
Còn vi phạm ước định??
Vậy chuẩn bị sẵn quan tài đi là vừa.
Giang hồ lưu truyền câu nói về Đế U Hành, không gì không giết được chỉ là không muốn giết.
Chính vì có bà chủ như thế, tác phòng của Đế U Hành cũng vô cùng kiêu ngạo, kiêu căng.
Giết người còn gửi thiệp thông báo là mình sẽ tới giết, thời gian cụ thể, đề nghị chuẩn bị sẵn quan tài.
Đã nghĩ qua có tổ chức nào ngông nghêch như vậy chưa??
Chưa từng chứ gì!
Bọn họ cũng chưa nghĩ tới nhưng đám người Đế U Hành lù lù bay qua bay lại trước mặt không muốn tin thì cũng là thật.
Tống Mịch im lặng lắng nghe, dường như Ngạo Đường muốn nói gì đó nhưng lại chần chừ.
Mãi lúc sau mới mở miệng.
“Đế U Hành từng tìm đến anh”
Tống Mịch lần này sốc thật sự, tròn mắt nhìn anh, nhịp tim tăng lên đột ngột.
“Khi nào cơ?”
“1 năm trước, bọn họ muốn anh gia nhập nhưng anh từ chối”
“À, ra vậy”
“Sau đó anh liền bị truy sát đến mức phải trốn về nước.
Chỉ là không ngờ bọn họ vẫn bám theo”
Lần này Tống Mịch hối hận thật rồi, tại sao…..tại sao cô không gặp anh sớm hơn? Như vậy anh sẽ không phải chịu khổ, một mình đương đầu với lũ thiểu năng kia.
Ánh mắt cô tràn ngập sự áy náy, Ngạo Đường có chút không hiểu nhưng đầu tiên vẫn là xoa đầu cô an ủi, sự ấm áp xen lẫn bá đạo, cứng rắn, làm trái tim thiếu nữ ai đó muốn bùng nổ.
“Anh tuyệt đối sẽ bảo vệ em chu toàn, dù hy sinh cả tính mệnh”
Cứ nghĩ Tống Mịch vẫn như mọi lần, nhìn anh mỉm cười nhưng lần này cô vừa nghe đã mím chặt môi, bộ dạng cực kì ăn năn, hối lỗi, lập tức quỳ xuống trước mặt anh.
“Lão bà, em sai rồi, em xin lỗi.

Sau này tuyệt đối sẽ dạy dỗ lũ thiểu năng kia cẩn thận, để bọn chúng dập đầu xin lỗi anh.
1 năm qua anh chịu khổ rồi, sau này sẽ không vậy nữa!”
Mặt Ngạo Đường đơ ra, dường như có tiếng quạ kêu trên đầu, anh thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mấy giây trước anh còn ngầu lòi lắm mà, sao sự việc nó lại phát triển thành thế này!!???
Ngạo Đường có chút không tin nổi, hốt hoảng đứng lên đỡ cô dậy, trong lòng rối như đống tơ vò.
“Em quỳ làm gì?”
Tống Mịch không khóc, ánh mắt cực kì đáng thương, hối hận, hướng anh cầu sự tha thứ.
“Mỗi lần ba em làm sai đều tự động quỳ như vậy”
“……” Rốt cuộc em đã học những gì vào đầu vậy??? “Em nói rõ ràng chút?”
“Lão bà, thực xin lỗi.
Fehlia là tổ chức em lập ra.
Em không nghĩ là lũ thiểu năng kia lại nhắm đến anh.”
“…….” Mình rốt cuộc tìm phải cô vợ nhỏ gì đây???



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.