Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

Chương 56: Trân Trọng






Hiện trường lúc đó nhìn thấy là có 6 người, không nhìn thấy là 1 người.
Mặc Hoành đang tĩnh tâm tu luyện liền nhận được tâm thoại của Tống Mịch.
"Đến đây, mang theo máy tính bảng của ta"
"Chủ nhân lại sao vậy?"
"Đám người năm đó lại muốn bắt ta"
Tống Mịch lạnh nhạt lên tiếng, giọng điệu không để tâm nhưng câu nói lại khiến Mặc Hoành hoảng hốt, có chút phẫn nộ.
Lập tức dùng tốc độ cao nhất, bay đến bên Tống Mịch.
Nhìn thấy cô an toàn đứng nói chuyện với Ngạo Đường, Mặc Hoành mới thở phào nhẹ nhõm.
Giây phút Tống Mịch nói muốn tự mình đấu với Yumi đã đưa cho Ngạo Đường máy tính bảng Mặc Hoành mang tới, thì thầm vào tai anh.
"Phá vỡ tầng nhiễu sóng, liên lạc với người có tên Lộ Khiết bảo cô ta ngay lập tức tới đây.
Anh cứ làm như bình thường, Mặc Hoành sẽ giúp anh"
Ở bên ngoài không thể định vị được vị trí du thuyền do bị nhiễu sóng, bên trong cũng không thể liên lạc với bên ngoài bằng thiết bị thông thường.

Máy tính bảng của Tống Mịch nhìn qua đúng là không có gì đặc biệt, nhưng nếu có sự giúp đỡ từ Linh lực và trận pháp của Mặc Hoành thì lại là chuyện khác.
Tàu ngầm đi được vài giây, một tiếng nổ chói tai vang lên, du thuyền cứ thế chìm dần xuống biển.
Rất nhanh đã đến đất liền, để 4 người ở lại một hải cảng hoang, đã có xe chờ sẵn, Lộ Khiết phải trở về nếu không sẽ có người nghi ngờ.
Tống Mịch sắc mặt mệt mỏi, được Ngạo Đường bế trong lòng, hai mắt nhắm dưỡng thần, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Mặc Mộ Thần đưa Thuyết Thư về đến nhà rồi mới trở về.
Suốt cả đoạn đường, Tống Mịch buồn ngủ dựa vào ngực Ngạo Đường, bộ váy làm cô cực kì khó chịu nên cựa mình, chỉnh đi chỉnh lại tìm tư thế nằm thoải mái.
Ngạo Đường thấy cô loay hoay mãi trên đùi mình không chịu nằm im liền cứng ngắc lên tiếng.
"Em đừng ngọ nguậy nữa"
Tống Mịch hơi nhíu mày, cất giọng hờn giỗi, có chút giống làm nũng.
"Nhưng em không thoải mái"
Đối với phương thức bán manh này, Ngạo Đường không có sức chống chả, ngả đầu ra sau, đặt tay lên trán thở dài, bộ dạng cực kì khó chịu nhưng kiềm chế.
Tìm được thế ngủ thoái mái, Tống Mịch mỉm cười mãn nguyện, vòng tay ôm lấy eo Ngạo Đường, đầu tựa vào cổ anh.
Bây giờ cô mới nhận thấy có gì đó cứng cứng chạm vào vào đùi mình.
"Ngạo Đường, điện thoại anh chọc vào đùi em"
"......anh biết rồi"
Tống Mịch cực kì thông minh, sự suy luận chặt chẽ và sắc bén trong mọi hoàn cành với điều kiện là cô tỉnh táo và ăn no.
Còn hiện tại, bữa tối trên du thuyền ăn không được nhiều, lại còn phải vận động đánh đấm nhiều như vậy, năng lượng của cô đã tiêu hao gần hết.
Bây giờ cô chỉ thấy đói và muốn đi ngủ, còn những việc khác không có nghĩ đến, sự nhanh nhạy giảm đi một nửa.
Về đến nhà, Tống Mịch ngay lập tức nhảy vào phòng tắm, vứt bộ y phục sang 1 bên, tận hưởng sự sáng khoái khi rửa sạch vết máu bằng nước nóng và xà phòng.
Tắm xong bước xuống bếp đã thấy Ngạo Đường nấu sẵn đồ ăn để ở trên bàn, chỉ loáng cái Tống Mịch đã chén sạch, hạnh phúc dọn bát đĩa vào chậu sáng mai rửa.
Tắm rửa sạch sẽ, ăn no, Tống Mịch liền hết buồn ngủ, ngồi trên giường chơi game chờ Ngạo Đường tắm.
Khi này cô mới nhớ đến, xuân dược của Ngạo Đường còn chưa giải, ngồi ngẫm lại sắc mặt và hành động của anh khi ở trên thuyền rồi về đến nhà, đều là vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ như thường ngày, không cò gì khác thường.
Tống Mịch nghĩ có lẽ do Ngạo Đường ngâm mình trong nước lạnh nên thuốc hết tác dụng, nhưng để cho chắc chắn, sáng mai vẫn là nên đưa Ngạo Đường đến bệnh viện kiểm tra.
Ngạo Đường bước ra, thấy Tống Mịch nằm sấp mải mê chơi game, váy ngủ vì cô lăn quan lăn lại mà cao hơn đầu gối, một bên áo trễ xuống để lộ cặp vai nhỏ nhắn, trắng muốt.
Anh nhẹ nhàng di chuyển tầm nhìn sang hướng khác, đến bên kia giường vừa nằm xuống, đã bị Tống Mịch kéo dậy.
"Anh chưa sấy tóc, làm mốc chăn gối thì sao"
Cô lấy máy sấy trong ngăn kéo, những ngón tay đan vào mái tóc mềm mại của anh nhẹ nhàng giúp anh hong khô tóc.
Ngạo Đường không có ngủ buổi tối nên Tống Mịch muốn thức cùng anh.
Cùng ngồi trên giường xem phim, sẽ không có gì đáng nói nếu như cô không liên tục vén áo Ngạo Đường sờ múi mặc anh phản kháng.
Sau lần trước, Tống Mịch có thêm sở thích kì quặc là chỉ cần có cơ hội liền luồn tay sờ múi bụng Ngạo Đường.
Lần này cũng không ngoại lệ, Tống Mịch rất thản nhiên vén áo anh lên sờ sờ bụng, không để ý gương mặt muốn phản kháng mà bất lực, ngày càng đỏ bừng của anh.
Màn hình TV bỗng vụt tắt, ánh sáng duy nhất trong căn phòng biến mất, xung quanh rơi vào tĩnh lặng cùng màn đêm.
Tống Mịch đang ngồi dựa người vào thành giường ngay tức khắc chân bị một lực lớn kéo xuống, tay anh dù lạnh ngắt nhưng cơ thể lại vô cùng nóng.
Tống Mịch bị dí chặt trên giường, nghe tiếng tim đập dồn dập cùng hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai.
Nhất thời ngớ người nhìn gương mặt tuấn mỹ phóng đại của anh, ánh mắt có chút mê man, ngày càng trống rỗng, cứ nằm như vậy mặc kệ động tác của Ngạo Đường.
Ngạo Đường cúi người cắn nhẹ lên cổ Tống Mịch, tay vân vê bầu ngực cô dần lần xuống dưới.
Lúc ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt không có tiêu cự của Tống Mịch bỗng luống cuống.
Ánh mắt vậy là sao?
Cô ấy không nói tiếng cũng không có hành động gì!
Anh làm cô ghét bỏ rồi!?
"Mịch Nhi? Anh chọc em giận rồi phải không? Anh....."
"Trong lòng anh em là gì?"
Con ngươi Tống Mịch dần tập trung lại, trong đó chỉ có duy nhất hình ảnh Ngạo Đường, giọng nói khàn khàn lên tiếng.
"Em là nguồn sống của anh, là người quan trọng nhất"
Ngạo Đường trả lời không chút chần chừ.
Hắn có thể thờ ơ với mọi việc và tất cả mọi người, kể cả mạng sống của hắn.
Thứ duy nhất khiến hắn trân trọng, khóa chặt trong lòng không muốn đánh mất chỉ có cô.
"Quan trọng nhất...."
Lời nói có chút miên man, nhẹ như tiếng thở.
Tống Mịch vươn người cắn vào vành tai anh rồi liếm nhẹ.
Sợi dây lí trí của Ngạo Đường bị thiêu cháy, con ngươi hiện lên vẻ ôn nhu vô hạn, hô hấp dần nặng nhọc.
Váy ngủ của Tống Mịch bị lột ra từ lúc nào, tay Ngạo Đường lần xuống dưới, nâng đùi cô lên.
Anh thâm nhập từng chút từng chút một, sợ làm cô đau.
Cô biết anh trúng xuân dược toàn thân rất khó chịu, nhưng vẫn đặt cảm xúc của cô lên trước, thái độ vô cùng nâng niu, trân trọng như báu vật vô giá.
Ngoài trời ánh trăng sáng chói, bóng cây yên tĩnh lắc lữ, không một tiếng động.
Trong phòng cảnh xuân vô hạn, bóng người quấn quýt, một mùi ám hương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.