Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

Chương 20: Tưởng Thuyết Thư






"Tôi không muốn về nhà với cô, thả tôi xuống"
Ngạo Đường nhìn khung cảnh xung quanh, cất giọng trầm ổn với Tống Mịch.
Cô mỉm cười đáp lại, mắt vẫn tập trung vào phía trước.
"Không thể"
Ngạo Đường liếc nhìn Tống Mịch, tay mở cửa xe khi xe vẫn đang chạy trên đường, anh còn chưa kịp lao xuống đã có một lực lớn kéo Ngạo Đường giật ngược lại, cửa xe đóng sầm 1 cái.
Ngạo Đường nhìn bàn tay trắng nõn của Tống Mịch kéo mình mà nhíu mày, ngồi ngay ngắn lại, quay mặt đi.
Tống Mịch nhìn Ngạo Đường ngồi thu mình một chỗ, khí đen dần bao bọc lấy toàn thân hắn.
Mặc Hoành ngồi ghế sau liền trườn lên phía trước.
"Là hắc hóa"
Trong mỗi con người đều tích tụ rồi bốc lên một loại khí, gọi dễ hiểu là Nhân Khí.
Tùy theo nghề nghiệp, tính cách, tâm trạng màu sắc khí sẽ khác nhau.
Khi đen xen lẫn đỏ mà đỏ nồi bật hơn thì có thể là người chứng kiến nhiều cái chết, như cảnh sát,...Khí màu xám thì là ăn ở không tốt như trộm cướp.
Màu sắc đậm nhạt của Nhân Khí tùy thuộc vào mỗi con người.
Tuy nhiên chỉ có người tu luyện hay pháp sư mới có thể thấy Nhân Khí.
Tống Mịch thở dài, lấy điện thoại gọi cho Lộ Khiết
"Mua cho chị căn hộ 106 ở XX"
"Để làm gì, nhà chị ngay bên cạnh rồi mà"
"Mua cho vợ"
Không để Lộ Khiết trả lời, Tống Mịch đã cúp máy.
Đúng 3 phút sau giấy tờ mua nhà được gửi vào điện thoại Tống Mịch.
Cô lướt nhìn rồi đưa cho Ngạo Đường hắc khí bốc ngùn ngụt bên cạnh.
"........" Vì chuyện này mà hắc hóa có đáng không!!!??
Ngạo Đường nhìn kĩ màn hình điện thoại, không nói gì, ném ra ghế sau.
Mặc Hoành theo phản xạ đỡ lấy mà không để ý Ngạo Đường từ gương chiếu hậu ánh mắt kinh ngạc nhìn điện thoại dừng lại giữa không trung.
Tống Mịch nhìn biểu cảm của Ngạo Đường cũng nhìn vào gương chiếu hậu, Mặc Hoành đang nhẹ nhàng đặt điện thoại của cô xuống ghế mà cạn lời.
Giải thích với lão bà thế nào đây!?
Là cô có nuôi một con ma bên cạnh!?
Lão bà có tưởng cô bị điên mà bỏ rơi cô không?
Ngạo Đường chớp mắt, tâm trạng nhanh chóng chấn định lại, chống tay vào cằm nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoáng lại liếc mắt về phía ghế sau.
"Là Mặc Hoành"
Tống Mịch nhìn bộ dạng cảnh giác, nhấp nhổm của lão bà khẽ cười, đành phải lên tiếng giải thích.
"Quỷ à?"
Một làn khí lạnh bay thẳng mặt Ngạo Đường dù cửa xe đóng kín, anh lập tức quay ra nhìn vào một góc ghế sau.
"Cô ta đang định làm gì?"
Vừa dứt lời, tay Ngạo Đường đã bị Tống Mịch nắm lấy, một cảm giác mát lạnh tràn vào từ cổ tay, rất dễ chịu.
Tống Mịch vẫn chăm chú lái xe, nhếch mép gật đầu.
"Được rồi, anh nhìn thấy cô ấy rồi"
Ngạo Đường đảo mắt, một thiếu nữ xinh đẹp kiểu kiên cường, mặt lạnh, toàn thân phát sáng.
Nàng ta mặc áo phông với váy đen dài thêu những bông hoa thược dược rực rỡ ,ngồi ngay sau Tống Mịch nhìn anh chằm chằm.
Mặc Hoành cất tiếng.
"Tôi là Hộ Giả, không phải quỷ"
Ngạo Đường lúc sau mới đáp lại, quay mặt đi.
"Ồ"
"......" Ồ là ý gì.
Đợi chút, sao cái này quen quen thế nhỉ!?
Tống Mịch dừng xe, có một người đàn ông trung niên đến đưa chìa khóa cho cô rồi đi mất.
Ngạo Đường vừa bước vào đã đuổi cô ra ngoài.
Nhìn lão bà nhà mình lệ khí ngút trời ngồi một chỗ mà cô đành nhượng bộ.
Nhà có lão bà thích hắc hóa phải làm sao đây?
Không lẽ cô bạch hóa!?
Tống Mịch vừa về nhà đã ăn rồi lăn ra ngủ.
Hôm sau đến trường, Y Hân thấy cô liền lẩn tránh.

Đang ngồi nghe giáo sư " gây mê" thì có chuông điện thoại, là Trình Minh, hôm qua bọn họ đã trao đổi số điện thoại để cô dễ tìm lão bà nhà mình.
Tống Mịch ra ngoài nghe điện thoại, một giọng nói hớn hở vang lên từ đầu bên kia.
"Chị dâu à, rảnh không?"
"Không, đang học"
"Không ngờ chị dâu lại là chăm chỉ như vậy, rất con gái nhà lành"
"Có gì sủa nhanh lên"
"Bọn em đang tụ tập ở quán bar Dật Hải, chị đến được không?"
"Không đượ....."
"Lão đại cũng đến đó!"
"Đi"
Tống Mịch vứt cặp sách ở trên lớp, lấy moto phi thẳng đến địa chỉ Trình Minh gửi.
Vừa bước vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã làm cô nhíu mày, len qua đám người điên cuồng nhảy múa đi lên lầu.
Mở cửa thấy Trình Minh đứng dậy giới thiệu Tống Mịch với mọi người, bên trong có 3 trai 4 gái, nhìn đồ hiệu trên người bọn họ đều biết ai cũng không tầm thường.
"Mọi người, đây là Tống Mịch, chắc mọi người ai cũng biết rồi.
Là nữ ma đầu thống trị trường học Bắc Hoa đó"
Trình Minh tìm cho Tống Mịch một ghế riêng, đối diện với bọn họ, cô lướt quanh phát hiện Ngạo Đường ngồi một góc, ngục đầu xuống ngủ.
Làn da trắng xứ cùng mái tóc đen huyền bí đó đến khi ngủ cũng hút mắt người khác.
Tống Mịch đi lại ngồi bên cạnh anh, vừa ngồi xuống Ngạo Đường đã mở mắt nhìn cô chằm chằm.
Đôi mắt đen như biển sâu, nhìn thấu tâm can người khác, khiến người ta chỉ muốn bỏ chạy.
Ngạo Đường không nói gì, lại gục đầu xuống ngủ.
Tống Mịch không nghĩ nhiều rút điện thoại ra chơi, với lấy gói snack bên cạnh chậm rãi vừa chơi vừa ăn.
Lại có một người nữa đến, Tống Mịch không bận tâm chỉ khi nào cô ta phát hiện cô ngồi một góc mới trợn mắt, cao giọng.
"Là cô"
Nhìn biểu cảm kinh ngạc rồi giận dữ của cô ta, Trình Minh khó hiểu lên tiếng.
"Thuyết Thư, em quen cô ấy à?"
"Cô ta lần trước bỏ em một mình trên núi"
"À, là lần đó"
Không để ý đến Trình Minh, Thuyết Thư đi lại phía Tống Mịch, ngồi trước mặt cô, cất giọng.
"Cô tên gì vậy?"
"Tống Mịch"
"Sao lúc đó cô bỏ tôi lại?"
"Nhìn cô ngứa mắt"
"Tôi không đẹp sao?"
"Ngứa mắt"
"Hóa ra là do tôi chưa đủ đẹp.
Hôm đấy là tôi để mặt mộc thôi, chứ trang điểm lên tôi đẹp lắm mà.
Cô nhìn xem, hôm nay tôi mới đẹp"
"......." Đấy không phải trọng điểm?
Lại thêm con hàng thiểu năng dính lấy ta.
Thuyết Thư có vẻ không tức giận chuyện lần trước, cả buổi luôn bắt chuyện hỏi han đủ thứ với Tống Mịch.
Hơn tiếng sau thì bọn họ ai về nhà nấy, Trình Minh định đưa Ngạo Đường đang lơ mơ, chưa tỉnh ngủ về thì Tống Mịch đã kéo anh về phía mình, đưa tay bế anh kiểu công chúa đặt vào trong xe vừa nhờ người mang đến.
Đi mất trước sự trợn mắt há mồm của đám người còn đó.
Chuyện này đến mãi sau đó họ cũng không thể tin lão đại được bế kiểu công chúa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.