Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 51: Lại Là Cậu Ta!





Vẻ mặt Đinh Thanh Trúc thờ ơ, không hề có ý định cụng ly với Lý Dã Phong.
Tuy nhiên Lý Dã Phong vẫn tươi cười, cầm ly rượu cưỡng ép chạm vào ly của Đinh Thanh Trúc đang đặt trên bàn, sau đó nhấp một ngụm.
“Người đẹp, rượu cũng đã uống rồi, chúng ta trò chuyện chút đi.” Lý Dã Phong nói xong thì bắt đầu dựa sát đến ngồi cạnh Đinh Thanh Trúc.
“Cút.” Đinh Thanh Trúc lạnh lùng nói.
“Con điếm dơ bẩn! Mẹ nó đúng là không biết xấu hổ!” Một gã đàn ông cao to đứng phía sau Lý Dã Phong tức giận chửi bới, còn muốn lao về phía trước.
“Này, đừng có thô lỗ như vậy chứ.” Lý Dã Phong dùng cử chỉ ngăn cản người kia lại, nhưng nụ cười của anh ta cũng dần biến mất.
Những vị khách xung quanh khi nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu ngán ngẩm.
Tiếc quá, lại thêm một đóa hoa khác bị Lý Dã Phong làm hại.
Lý Dã Phong là ai chứ? Anh ta là đứa con trai duy nhất của ông trùm thế giới ngầm Lý Hòa Phúc ở thành phố Giang Hải này!
Lý Hòa Phúc vô cùng yêu thương đứa con trai này, cho nên về cơ bản Lý Dã Phong có thể tung hoành khắp thành phố Giang Hải, hắc đạo bạch đạo đều phải nể mặt anh ta, nếu không thì sẽ đắc tội với Lý Hòa Phúc!
Lý Dã Phong là khách quen của quán bar Cách Lan, không đếm xuể anh ta đã gieo họa cho bao nhiêu cô gái ở đây.
Chỉ cần anh ta có hứng thú thì không ai có thể chạy thoát được.
Lý Dã Phong nhìn Đinh Thanh Trúc, lại nhìn sang Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp đang ngồi cùng bàn với Đinh Thanh Trúc.
“Hai người chúng mày cút ra chỗ khác để anh đây trò chuyện vui vẻ với người đẹp xem nào.” Lý Dã Phong lạnh lùng nói.
Trước giờ Lưu mập mạp chưa từng uống rượu, tửu lượng rất kém, uống xong một ly Long Island Iced Tea đã bắt đầu ngà ngà say, đầu óc nóng lên, cậu ta vỗ bàn.
“Anh nghĩ anh là ai? Cô Đinh đã nói không muốn uống rượu với các anh, các anh có biết tôn trọng người khác không vậy…” Lưu mập mạp còn chưa nói hết, gã đàn ông cao to sau lưng Lý Dã Phong đã đi về phía cậu ta.
“Đừng động, đi lấy cho tôi một chai rượu.” Lý Dã Phong nói với người đàn ông.
Người đàn ông cao lớn lập tức xoay người lấy nửa chai rượu Whisky tới đặt vào tay Lý Dã Phong.
“Cậu học sinh kia tiêu đời rồi, sao cậu ta lại dám chống đối với Lý Dã Phong? Đây có khác gì tự tìm cái chết đâu?”
Ánh mắt của tất cả những người khách xung quanh đều lộ vẻ thương hại.

“Sao không nói nữa? Nói tiếp đi, không phải vừa nãy rất lớn tiếng sao?” Lý Dã Phong cười lạnh một tiếng, cầm chai rượu trong tay.
“Tôi, tôi…” Lưu mập mạp đã tỉnh táo lại một chút, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Dừng lại!” Đinh Thanh Trúc tái mặt hét lên.
“Ồ? Người đẹp, cô có gì muốn nói à?” Lý Dã Phong cười hỏi.
“Cậu nhóc chỉ là một học sinh thôi! Anh không thể…” Đinh Thanh Trúc sốt ruột nói.
“Thứ tôi ghét nhất chính là loại học sinh không có đầu óc như thế này.” Không đợi Đinh Thanh Trúc nói hết thì Lý Dã Phong đã cầm chai rượu đập vào đầu Lưu mập mạp.
Sắc mặt Đinh Thanh Trúc thay đổi, cô ấy thét chói tai.
Nhưng đến một giây kế tiếp vẫn không nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ.
Chẳng biết Phương Vỹ Huyền đã đứng dậy từ lúc nào, bắt lấy tay đang cầm chai rượu của Lý Dã Phong.
Lý Dã Phong cắn răng, cố hết sức để đập chai rượu xuống, song lại không thể nhúc nhích được.
Hai tay Phương Vỹ Huyền hệt như chiếc kẹp sắt siết lấy tay của Lý Dã Phong.
“Thằng nhóc này, tao đếm đến ba mày lập tức buông tay tao ra, nếu không tao sẽ cho mày hối hận suốt đời!” Lý Dã Phong trợn mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, tức giận nói.
“Không cần đếm ba tiếng, bây giờ tôi sẽ thả anh ra.” Phương Vỹ Huyền vừa nói vừa thả tay ra.
Tuy nhiên Lý Dã Phong cảm thấy cổ tay đau nhức, vốn không thể cầm được chai rượu nữa.
“Loảng xoảng!”
Chai rượu rơi xuống đất, thủy tinh vỡ tan tành.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Anh họ của Lưu mập mạp là La Đình Khiêm vội vã chạy tới, khi nhìn thấy Lý Dã Phong thì sắc mặt của anh ta lập tức trở nên tái nhợt.
“Cậu, cậu Phong!” La Đình Khiêm cung kính cúi người trước Lý Dã Phong.

Biểu cảm Lý Dã Phong trông rất khó coi, anh ta che cổ tay phải lại.
La Đình Khiêm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu mập mạp và Phương Vỹ Huyền ở đây thì mặt mày xanh mét.
Hai đứa chết tiệt này chọc gì Lý Dã Phong rồi?
“Anh họ, là bọn họ…” Lưu mập mạp đang định nói.
“Em im ngay!” La Đình Khiêm lập tức cắt ngang lời của Lưu mập mạp.
“Anh họ? Tên béo chết bầm này là em họ của cậu?” Lý Dã Phong hơi nheo mắt nhìn La Đình Khiêm.
Mồ hôi tuôn trên trán La Đình Khiêm, anh ta nói: “Cậu Phong, mặc dù nó là em họ của tôi, nhưng nếu như nó có làm ra bất kì việc gì khiến cho cậu Phong đây không hài lòng thì anh có thể mặc sức dạy dỗ, tôi sẽ không bao giờ thiên vị đâu.”
“Hai đứa mau xin lỗi cậu Phong đi!” La Đình Khiêm hét vào mặt Lưu mập mạp.
“Xin lỗi? Cậu cho rằng xin lỗi thì xong chuyện à?” Lý Dã Phong lạnh lùng nói.
“Cậu, cậu Phong, vậy thì nó phải làm gì anh mới…” La Đình Khiêm cúi đầu cung kính hỏi.
“Tôi muốn đập chai rượu vào đầu bọn nó.” Ánh mắt Lý Dã Phong lóe lên vẻ thâm độc nói.
“Được, được rồi! Cậu Phong muốn như thế nào thì làm như thế ấy!” La Đình Khiêm nói.
Sau đó La Đình Khiêm nhanh chóng kéo Lưu mập mạp tới, nói: “Lưu Minh Thời, lại đây!”
Lưu mập mạp không ngờ rằng người anh họ La Đình Khiêm của mình không những không bênh vực mà còn đứng về phía Lý Dã Phong dạy dỗ cậu ta.
“Em…” Sắc mặt Lưu mập mạp tái nhợt, muốn nói gì đó.
“Đừng nói nhảm nữa! Để cho cậu Phong đập một chai là được rồi!” La Đình Khiêm hô lên.
Lý Dã Phong là khách quý của quán bar Cách Lan, nhất định không thể đắc tội, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Khó khăn lắm anh ta mới ngồi lên được vị trí quản lí, tuyệt đối không thể vì chuyện này mà đánh mất nó được.1
Lý Dã Phong lại cầm một chai rượu lên.
Lưu mập mạp đứng tại chỗ, cả người run rẩy.

“Tên béo chết bầm, mày đừng sợ, tao sẽ đập vỡ đầu thằng nhóc này trước!” Lý Dã Phong cười tàn nhẫn, chợt nâng chai rượu lên chuyển hướng sang nện vào đầu Phương Vỹ Huyền.
“Choang!”
Phương Vỹ Huyền đánh vỡ chai rượu chỉ bằng một cú đấm.
Rượu đỏ bên trong văng ra, bắn tung tóe đầy mặt Lý Dã Phong.
Xung quanh vang lên một loạt những câu từ cảm thán.
Con mẹ nó, thằng nhóc đó dám làm vậy luôn?
Chán sống rồi à?
Lý Dã Phong sờ sờ rượu trên mặt, ánh mắt cực kì lạnh lùng.
“Chặt đứt tay chân nó cho tao!”
Vừa ra lệnh, mấy tên cao lớn sau lưng Lý Dã Phong lập tức xông lên, khí thế hung hăng muốn ra tay với Phương Vỹ Huyền!
Tuy nhiên vẻ mặt Phương Vỹ Huyền vẫn thờ ơ, đứng im liên tiếp tung ra vài cú đấm.
“Bốp, ầm, bịch…”
Mấy tên có vóc người cường tráng vạm vỡ lần lượt bị Phương Vỹ Huyền đánh văng ra.
ngã xuống ở nhiều vị trí trong quán bar, gào thét thảm thiết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người khách xung quanh không khỏi sửng sốt.
Cậu nhóc mặc đồng phục học sinh trung học này sao có thể đánh được như thế! Chỉ trong hai ba đòn đã giải quyết xong đám đàn em của Lý Dã Phong rồi!
Trước mặt Phương Vỹ Huyền chỉ còn lại một mình Lý Dã Phong.
Sắc mặt Lý Dã Phong âm trầm, anh ta không ngờ Phương Vỹ Huyền lại có bản lĩnh đến như vậy.
Song, anh ta không hề sợ chút nào.
Anh ta là con trai của Lý Hòa Phúc, ở thành phố Giang Hải này nào có ai dám động đến anh ta?
“Mày nhất định sẽ hối hận vì tất cả những gì mày đã làm hôm nay.” Lý Dã Phong nhìn Phương Vỹ Huyền, lấy điện thoại từ trong túi quần ra định gọi một cuộc điện thoại.
Phương Vỹ Huyền đi thẳng về phía trước, giật lấy điện thoại của anh ta.
“Anh tưởng là mình đang đóng phim à? Tôi sẽ cho anh cơ hội để gọi điện cho người đến cứu chắc?” Phương Vỹ Huyền khẽ mỉm cười, tay dùng sức, điện thoại di động trực tiếp bị bóp nát.
Sắc mặt Lý Dã Phong không dễ nhìn chút nào, anh ta nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt, trong lòng có hơi sợ hãi.
“Mày, mày biết tao là ai không? Tao là con của Lý Hòa Phúc…”

“Bốp!”
Lý Dã Phong còn chưa kịp nói hết câu đã bị Phương Vỹ Huyền đánh văng ra ngoài, miệng đầy máu, hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, biểu cảm trên mặt đầy khiếp sợ.
Lý Dã Phong, người con trai yêu quý nhất của Lý Hòa Phúc, thế mà lại bị người khác đánh gục!
Đây là điều mà không một ai ở thành phố Giang Hải này dám làm!
“Có chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ chen vào từ trong đám đông, lớn tiếng hỏi.
“Cậu Khâu tới rồi! Quán bar này là của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy còn là bạn tốt với cậu Phong, thế nên cậu ấy nhất định sẽ không tha cho cậu học sinh đã đánh người đó đâu!” Có một vị khách nhận ra người đàn ông này nói.
Khâu Khinh Đàm liếc mắt nhìn thấy Lý Dã Phong đang nằm trên đất, sắc mặt thay đổi rõ rệt trong nháy mắt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai dám đánh cậu Phong thành ra thế này?”
Sắc mặt La Đình Khiêm không còn chút máu, cả người run lên, tiến đến nói: “Ông chủ, là, là người đó…”
La Đình Khiêm chỉ vào Phương Vỹ Huyền.
Khâu Khinh Đàm nhìn sang, đang định nổi giận mắng chửi.
Thế nhưng khi thấy mặt Phương Vỹ Huyền, cậu ta không khỏi giật mình.
Là cậu ta?
Lại là cậu ta!
Ngày đó ở quán bar Thâm Lan, Phương Vỹ Huyền đã cầm gậy sắt đánh Dương Anh Tâm.
Chính Khâu Khinh Đàm là người tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, sau khi về nhà thì gặp ác mộng mấy đêm liên tiếp.
Quá tàn nhẫn, quá kinh khủng!
Hơn nữa, sau khi đánh cho Dương Anh Tâm thành như vậy, Phương Vỹ Huyền lại như không có việc gì mà đến quầy bar uống rượu…1
Điều này cho thấy Phương Vỹ Huyền không chỉ cực kì có bản lĩnh mà còn có xuất thân đáng gờm.
Đây là sự tồn tại mà Khâu Khinh Đàm không thể trêu chọc được.
“Ông chủ, chúng ta mau gọi nhân viên bảo vệ vào đi, đưa tên khốn kiếp này đi…” La Đình Khiêm đứng bên cạnh nói.
“Chát!”
Khâu Khinh Đàm tát vào mặt La Đình Khiêm một cái.
“Anh câm miệng cho tôi! Có muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến tôi!” Vẻ mặt Khâu Khinh Đàm tái xanh nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.