Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 353: Người khổng l?? Liệt Diễm




Trong âm thanh này ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn tử linh, cuộn trào mãnh liệt xông về phía Phương Vỹ Huyền.
“Ồn quá rồi đấy.”
Phương Vỹ Huyền chau mày, trên người lại bùng ra một đợt sóng khí.
Sóng khí khuếch tán ra xung quanh.
Nhưng âm thanh cũng không bị luồng sóng khí này ảnh hưởng, vẫn nhào về phía Phương Vỹ Huyền.
Trong chớp mắt, bên tai Phương Vỹ Huyền đã vang lên một trận âm thanh ồn ào của tử linh, giống như có hàng vạn con công trùng đang cắn xé ở bên tai, khiến người ta bực bội.
Sức mạnh tử linh quả là khó chơi.
Phương Vỹ Huyền đột nhiên nhớ ra vật truyền thừa mà lúc trước anh lấy được, thanh kiếm gỗ đào kia.
Sức mạnh đạo pháp chuyên dùng để khắc chế sức mạnh tử linh.
“Đúng lúc có thể thử hàng.”
Phương Vỹ Huyền lấy kiếm gỗ đào từ trong túi trữ vật ra, tay phải nắm chặt, truyền chân khí vào trong kiếm.
Kiếm gỗ đào lập tức tuôn ra một luồng khí trắng.
“A…”
Sau khi sức mạnh đạo pháp tinh khiết được phát ra, âm thanh ma quỷ ẩn chứa hơn một vạn tử linh kia lập tức tán loạn, mỗi một tử linh đều đang chạy trốn!
Bọn chúng sợ thanh kiếm gỗ đào này!
Còn Trần Cao Hạc, sau khi nhìn thấy kiếm gỗ đào thì sắc mặt cũng thay đổi.
Đây là kiếm gỗ đào của Đạo nhân Vô Cực!
Quả nhiên truyền thừa ở bên trong sáu ngọn núi lửa còn lại đã rơi vào trong tay Phương Vỹ Huyền!
“Chết tiệt!”
Sát khí của Trần Cao Hạc tăng vọt!
Nếu như nói lúc nãy anh ta chỉ đang chơi đùa, vậy thì bây giờ anh ta đã hoàn toàn nghiêm túc!
Phương Vỹ Huyền cầm kiếm gỗ đào trong tay, đã hoàn toàn khắc chế được mặt nạ tử linh mà lúc trước anh ta lấy được!
Đây là chuyện mà Trần Cao Hạc tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Trần Cao Hạc quát lớn một tiếng, đang chuẩn bị ra tay, sử dụng chiêu hiểm.
Nhưng lúc này lại có một hơi thở truyền đến từ phía sau.
Lại có người đến!
Trần Cao Hạc thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn thì thấy một vệt bóng tàn xẹt qua không trung.
Một bóng người màu đen trực tiếp nhảy vào bên trong miệng núi lửa, đi vào bên trong núi lửa!
Không hay!
Chỉ tập trung giao đấu với Phương Vỹ Huyền, bị người thứ ba vượt lên trước đi vào bên trong núi lửa!
Trong lòng Trần Cao Hạc cảm thấy nặng nề, quay đầu nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, sát ý trong mắt không giảm.
Nhưng so với việc gϊếŧ chết Phương Vỹ Huyền thì truyền thừa của Đạo nhân Vô Cực quan trọng hơn!
Truyền thừa của Đạo nhân Vô Cực là một khâu quan trọng nhất để anh ta trở thành chí tôn ở kiếp này, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm!
Nghĩ như vậy, sức mạnh tử linh trên người Trần Cao Hạc lập tức tiêu tan.
Anh ta không tiếp tục để ý đến Phương Vỹ Huyền, dùng tốc độ nhanh nhất để phóng về phía miệng núi lửa.
Nhưng ngay lúc anh ta sắp chạm đến chùm ánh sáng của miệng núi lửa, chuẩn bị đi vào miệng núi lửa, một sức mạnh cực lớn lại đánh úp về phía vai phải của anh ta.
“Bịch!”
Một tiếng vang trầm, Trần Cao Hạc hoàn toàn không có đề phòng bị đau đến nỗi hừ một tiếng, bay ngang ra mấy chục mét.
Trần Cao Hạc ở trên không trung trơ mắt nhìn Phương Vỹ Huyền nở một nụ cười hả hê, đi vào bên trong miệng núi lửa.
“A… Đáng chết!”
Trần Cao Hạc không nhịn được nữa, trên trán nổi gân xanh, tức giận đến nỗi ngửa mặt lên trời gào thét.
Anh ta cố gắng ổn định cơ thể ở trên không trung, ngưng tụ chân khí toàn thân, bắn ra, hai giây sau đã đi vào bên trong chùm ánh sáng phun ra từ miệng núi lửa.

Miệng núi lửa lần này đi vào khác với suy nghĩ của Phương Vỹ Huyền, cảnh tượng trước mắt mới là cảnh tượng mà bên trong miệng núi lửa nên có.
Xung quanh là vách đá bên trong miệng núi lửa, bên dưới mấy trăm mét là dung nham cực nóng đang chậm rãi nhấp nhô.
Vật truyền thừa được giấu ở đâu?
Phương Vỹ Huyền híp mắt, liếc nhìn phía dưới.
Lúc này, Trần Cao Hạc cũng đi vào bên trong núi lửa.
Không giống như Phương Vỹ Huyền, vừa đi vào núi lửa, anh ta như đã có mục tiêu, nhanh chóng lao về phía dung nham ở bên dưới.
“Thằng nhóc này biết vị trí của truyền thừa?”
Phương Vỹ Huyền nhíu mày, sau đó lập tức đi theo.
Mà lúc này, ở trên bề mặt dung nham đã có một bóng người.
Chính là người bịt mặt!
Người bịt mặt nhìn dung nham đang cuồn cuộn, tỏa ra từng đợt khí cực nóng ở dưới chân, đang suy tính.
Bên trong ngọn núi lửa này không có những vật khác.
Nhưng chủ nhân của truyền thừa đã bày bố nhiều cấm chế như vậy, hiển nhiên cũng sẽ đặt thử thách ở đây.
Thử thách là gì?
Rất có thể là phải lặn vào trong dung nham mới có thể tìm được vị trí của truyền thừa!
Nghĩ như vậy, người bịt mặt lập tức bấm hai tay đọc pháp quyết.
Trên người gã xuất hiện một luồng ánh sáng bạc, sau đó ánh sáng bạc bao trùm ở bên ngoài cơ thể gã.
“Tõm!”
Sau đó, người bịt mặt chìm vào trong dung nham cực nóng không chút do dự!
Trần Cao Hạc nhìn thấy bóng dáng của người bịt mặt lặn vào trong dung nham thì thay đổi sắc mặt.
Anh ta không ngờ rằng, người bịt mặt lại quyết đoán như vậy!
Dựa theo ký ức kiếp trước của anh ta, đúng là phải lặn vào bên trong dung nham, đồng thời lặn xuống dưới hơn một ngàn mét mới có thể tìm được truyền thừa bên trong ngọn núi lửa thứ bảy.
Nhiệt độ của dung nham ít nhất cũng phải một nghìn độ C trở lên.
Dù tu sĩ có tu vi cao đến mấy, nếu như cứ thế lặn xuống đó, nhất định sẽ bị đốt cháy thành tro bụi.
Bởi vậy, Trần Cao Hạc đã chuẩn bị một món pháp bảo tuyệt phẩm.
Đến gần bề mặt dung nham, Trần Cao Hạc lập tức lấy pháp bảo này ra.
Là một vật hình cầu lớn chừng con mắt, giống như đá quý.
Hàn Băng Châu!
Đây là một pháp bảo phòng ngự!
Trong miệng Trần Cao Hạc đọc quyết, Hàn Băng Châu trên tay lập tức tỏa ra ánh sáng xanh lam, bao trùm ở xung quanh cơ thể anh ta.
Sau đó, Trần Cao Hạc nhảy vào bên trong dung nham không chút do dự, chìm xuống bên dưới.
Anh ta nhất định phải tìm được truyền thừa trước người bịt mặt, đồng thời tiếp nhận truyền thừa!
Nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển!
“Hai người này ghê thật đó.”
Phương Vỹ Huyền cũng đi tới trên bề mặt dung nham, thầm nghĩ.
Cho dù là ở bên ngoài dung nham, nhiệt độ cũng đã khá cao.
Đế giày của Phương Vỹ Huyền đã bị hòa tan ra.
Có điều, với sức chịu đựng của cơ thể Phương Vỹ Huyền bây giờ, đương nhiên sẽ không sợ nhiệt độ của dung nham.
Nhưng dưới tình huống chưa xác định được bên dưới dung nham có truyền thừa hay không, Phương Vỹ Huyền cũng không muốn nhảy xuống dung nham để tắm rửa.
Tuy rằng dung nham không thể làm tổn thương đến anh, nhưng nhất định sẽ khiến anh rất không thoải mái.
Phương Vỹ Huyền thả thần thức ra, tìm kiếm ở bên dưới dung nham.
Đập vào mắt anh là dung nham màu vàng óng.
Sau đó, anh nhìn thấy Trần Cao Hạc, cũng nhìn thấy người bịt mặt.
Lại là gã?
Giây phút nhìn thấy người bịt mặt, Phương Vỹ Huyền cau mày.
Trước đó, anh đã từng giao đấu với hai phân thân của người bịt mặt, một lần là ở Hoa Mãn Lâu ở Giang Nam, một lần là ở đảo Cửu Long.
Không ngờ rằng lại gặp thêm một phân thân ở đây!
“Rốt cuộc người này có bao nhiêu phân thân?” Phương Vỹ Huyền thầm nói trong lòng.
Thần thức của Phương Vỹ Huyền vẫn tiếp tục đi xuống dưới tìm kiếm.
Càng đi xuống dưới đáy càng nhận được ít tin tức.
Phương Vỹ Huyền chuẩn bị thu lại thần thức.
“Ầm ầm!”
Nhưng ngay lúc này, một tiếng vang lớn truyền đến từ dưới đáy dung nham.
Sau đó, mặt trên của dung nham bắt đầu cuồn cuộn dữ dội, thậm chí bắn tung tóe lên!
“Quả nhiên có thứ gì đó ở bên dưới.” Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền khẽ nhúc nhích, cơ thể bay lên trên.
“Đùng!”
Cả ngọn núi lửa đều đang chấn động!
Vách đá núi lửa ở phía trên bắt đầu có đá vụn rơi xuống.
Phương Vỹ Huyền chậm rãi bay lên trên, đồng thời nhắm mắt lại, ngón tay đặt ở trên trán.
Một lát sau, anh lại mở mắt ra, hai mắt hiện lên ánh sáng đỏ, ký tự màu trắng xuất hiện ở trong con ngươi.
Phương Vỹ Huyền nhìn dung nham ở bên dưới, nhanh chóng nhìn thấy một hình dáng cực lớn đang chậm rãi dâng lên từ dưới đáy dung nham, hình dáng đó cũng đang từ từ lớn hơn!
“Đây là…”
Phương Vỹ Huyền rút ngắn tầm mắt lại thì nhìn thấy một đôi mắt cực lớn tỏa ra ánh sáng!
Sau đó, Trần Cao Hạc và người bịt mặt lần lượt xông ra từ trong dung nham!
Ở bên dưới dung nham, bọn họ đã phát hiện ra nguy hiểm to lớn!
Quả nhiên, truyền thừa không dễ dàng có được như vậy!
Trần Cao Hạc lơ lửng ở giữa không trung ngẩng đầu nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, lại liếc mắt nhìn người bịt mặt cách đó không xa, sắc mặt vô cùng u ám.
Chuyện đã tiến triển vượt ra khỏi kế hoạch ban đầu của anh ta.
Ký ức kiếp trước của anh ta chỉ biết rằng truyền thừa được tìm thấy ở bên dưới dung nham của ngọn núi lửa thứ bảy.
Nhưng anh ta không biết rằng bên dưới dung nham lại còn có một con quái vật khổng lồ như vậy!
Đây chính là thử thách cuối cùng mà Đạo nhân Vô Cực bày bố ư?
“Ầm ầm!”
Bề mặt dung nham chập chờn ngày càng dữ dội.
Điều này cũng chứng tỏ, sinh linh khổng lồ ở dưới đáy dung nham kia sắp xông ra khỏi dung nham!
Khoảng mười giây trôi qua, ở vị trí trung tâm dung nham bỗng nhiên dâng lên một vật thể hình dạng như dãy núi được dung nham vàng rực bao trùm!
Vật thể hình ngọn núi này chậm rãi dâng lên, rất nhanh đã có thể nhìn thấy ngoại hình của nó!
Đây là một người khổng lồ!
Cái nhô ra khỏi dung nham đầu tiên là đầu của nó, cái đầu to lớn giống như một ngọn núi nhỏ, đường kính gần năm mươi mét!
Sau đó, cơ thể của nó cũng nhô ra khỏi dung nham.
Rất nhanh, toàn bộ người khổng lồ đã hoàn toàn đứng ở trước mắt.
Cơ thể cao hơn một trăm mét, có chân tay, mỗi một bộ phận trên người đều được tạo thành từ nham thạch núi lửa đen ngòm, mà trên đó còn có vô số khe nhỏ có dung nham màu vàng óng đang chảy xuôi.
Mà phần lưng của người khổng lồ còn mọc ra một đôi cánh bằng đá dài gần trăm mét!
Một con quái vật khổng lồ như vậy xuất hiện ở trước mắt, cho dù là ai cũng sẽ có vẻ mặt đầy chấn động.
Trừ Phương Vỹ Huyền ra.
Phương Vỹ Huyền đã từng thấy sinh linh còn to lớn hơn người khổng lồ này, thế nên lúc nãy cũng không quá ngạc nhiên.
Trần Cao Hạc ngây người ngay tại chỗ, trong mắt ngập tràn chấn động, sắc mặt nghiêm túc.
Phải giải quyết người khổng lồ này, anh ta mới có thể lấy được truyền thừa của Đạo nhân Vô Cực!
Độ khó quá lớn!
Ngay lúc Trần Cao Hạc và người bịt mặt cùng nhau thẫn thờ, cái đầu của người khổng lồ đột nhiên chuyển động.
Nó nhìn về phía Trần Cao Hạc và người bịt mặt bay ở hai bên, cánh tay phải to lớn vung ra.
“Ầm…”
Trong tầm mắt của Trần Cao Hạc giống như có một dãy núi đập về phía mình!
Sắc mặt anh ta thay đổi, lập tức vận chuyển thân pháp, bay lên phía trên.
Người bịt mặt cũng như vậy, trên người tỏa ra ánh sáng trắng, sau đó xuất hiện ở trên không trung cách gần hai trăm mét.
Người khổng lồ ngẩng đầu nhìn về phía ba người trên không, đôi mắt to lớn lóe ra ánh sáng đỏ chói mắt.
Nó đột nhiên tập trung ánh mắt ở trên người Phương Vỹ Huyền cách nó xa nhất!
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, toàn bộ núi lửa chấn động dữ dội!
Cùng lúc đó, người khổng lồ nhảy lên, đôi cánh phía sau bắt đầu vỗ, bay lên trên không!
Tốc độ của nó hoàn toàn không ăn khớp với thân hình cồng kềnh của nó, vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã tới khoảng cách có thể công kích Phương Vỹ Huyền.
Nó vung nắm đấm giống như dãy núi ra, đánh về phía Phương Vỹ Huyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.