Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 341: Truyền Thừa Của Đạo Nhân Vô Cực





Khi Trần Cao Hạc nói ra những lời này, trên người bắt đầu tỏa ra từng luồng hơi thở lạnh lẽo như hầm băng.
Điều này làm cho tất cả các thành viên của nhà họ Trần có mặt ở đây đều cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Mặc dù trước đây hơi thở tỏa ra từ trên người Trần Cao Hạc cũng rất mạnh mẽ, nhưng lại chưa bao giờ khiến cho bọn họ cảm thấy bị áp bức nặng nề đến nhường này như tối ngày hôm nay.
Sau một lần Trần Cao Hạc ra ngoài rèn luyện, toàn bộ khí chất trên người anh ta đã thay đổi rất nhiều.
Ngay cả khi cha mẹ của anh ta là Lư Thanh Mai và Trần Thế Quốc đang đứng ở trước mặt cũng đều cảm thấy có chút xa lạ.
“Mọi người cứ tiếp tục cuộc họp đi, tối nay con trở về chỉ để nghỉ ngơi thêm một chút thôi.
Sáng sớm ngày mai con sẽ lên đường đi khu vực Trung Bộ.” Trần Cao Hạc nói.
“Vừa mới về nhà có một chút mà lại muốn đi nữa hả?” Lư Thanh Mai hỏi.
“Dạ.” Trần Cao Hạc liếc nhìn Lư Thanh Mai, nhưng trong ánh mắt của anh ta lại không mang theo chút cảm xúc gì.
Đối với anh ta mà nói thì Lư Thanh Mai và Trần Thế Quốc, còn có những người khác của nhà họ Trần đều không nào người dưng cả.
Trần Cao Hạc thực sự đã sớm bỏ mạng trong một vụ tai nạn xe hơi vào năm mười lăm tuổi rồi.
Nhưng chuyện này, ngoại trừ ông cụ Trần ra thì không một ai khác trong nhà họ Trần biết chuyện hết.
Trần Cao Hạc của bây giờ vẫn còn cần nhà họ Trần làm cầu nối, vì thế tạm thời không thể rời khỏi nhà họ Trần.
Nhưng chỉ cần tới lúc sức mạnh của anh ta tăng lên đến mức nhà họ Trần không còn giá trị lợi dụng gì đối với anh ta nữa thì anh ta sẽ không chút do dự nào mà rời khỏi nhà họ Trần.
Tuy nhiên, anh ta vẫn rất quan tâm đến việc đưa nhà họ Trần lên vị trí đứng đầu của Hoài Bắc.
Bởi vì ngay từ khi sinh ra thì anh ta đã được số phận định sẵn là người chiến thắng tất cả, anh ta rất hưởng thụ cảm giác khi đứng trên cao.
“Con xin phép lên lầu trước.” Trần Cao Hạc liếc mắt nhìn cha mẹ của mình ở trước mặt rồi xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày mai anh ta muốn lên đường đến dãy núi Liệt Diễm ở khu vực Trung Bộ để có thể nhận được truyền thừa Đạo nhân Vô Cực.
Trong phòng khách chìm vào bầu không khí im lặng, nhìn Trần Cao Hạc rời đi.

Khi nhận ra bóng dáng của Trần Cao Hạc đã biến mất khỏi tầm mắt của mình, sắc mặt của Lư Thanh Mai trở nên tái nhợt quay đầu lại nhìn Trần Thế Quốc, nói: “Thế Quốc, tại sao tôi cảm thấy lần này Cao Hạc trở về thì lại như biến thành người xa lạ như vậy? Lúc trước giọng điệu của nó khi nói chuyện với chúng ta đâu có lạnh lùng đến như thế…”
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chắc là do tâm trạng của Cao Hạc không được tốt mà thôi.” Trần Thế Quốc vỗ nhẹ vai của Lư Thanh Mai an ủi.
Ông cụ Trần là người duy nhất biết bí mật của Trần Cao Hạc, lúc này vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, không kiềm được mà thở dài.
Kể từ lúc biết được thân xác của Trần Cao Hạc bị một cường giả chiếm đoạt thì ông đã biết rằng rồi vào một ngày nào đó, Trần Cao Hạc sẽ rời khỏi nhà họ Trần.
So với sức mạnh mà vị cường giả đang chiếm thân xác của Trần Cao Hạc kia đang sở hữu thì nhà họ Trần chỉ có thể được coi là thằng chột làm vua xứ mù mà thôi.
Mà Trần Cao Hạc lại là một con rồng khổng lồ.
Anh ta đã được định sẵn là sẽ bay lên cao làm chủ bầu trời.
Nhà họ Trần vốn không thể giữ nổi Trần Cao Hạc.
Hy vọng duy nhất của ông cụ Trần là trước khi Trần Cao Hạc rời khỏi, anh ta có thể mang lại nhiều lợi ích hơn cho nhà họ Trần, để nhà họ Trần có thể đảm bảo vị trí Thế gia võ đạo số một của Hoài Bắc.

Phương Vỹ Huyền quay trở lại căn hộ, nhớ lại người phụ nữ mà anh gặp vào hôm nay, còn có bóng đen khổng lồ nọ bị thần thức của anh bắt được.
Thế giới này giờ đây dường như đã bắt đầu trở nên hỗn loạn rồi.
Mọi thứ đều đang lặng lẽ chuyển động.
Trong hai ngàn năm qua, Phương Vỹ Huyền chưa bao giờ gặp phải nhiều tình huống như thế này giống năm nay cả, thậm chí còn thấy nhiều chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không biết được rõ ràng.
Phương Vỹ Huyền dĩ nhiên không phải là người không gì mà không biết, hơn nữa trong đó còn có hơn một ngàn năm không bước chân ra ngoài, không biết sự thay đổi của thế giới này cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng những thay đổi gần đây thực sự đã nhiều hơn lúc trước một chút.
Đối với giới tu tiên… tức là giới võ đạo ngày nay, người đã sống gần năm nghìn năm như Phương Vỹ Huyền đã đúc kết ra một quy luật.
Đó chính là, nguồn linh khí trên Trái Đất càng dồi dào thì trong giới tu tiên sẽ xuất hiện càng nhiều sự biến đổi to lớn.
Bốn nghìn năm trước, đó là khoảng thời gian mà linh khí của Trái Đất trở nên dồi dào nhất.
Trong khoảng thời gian đó, có rất nhiều thiên tài của giới tu tiên được sinh ra, tà ma hoành hành, hầu như cứ cách vài ngày thì sẽ nổ ra tin tức chấn động từ một nơi nào đó trong giới, ví dụ như một khu vực nào đó xuất hiện pháp bảo tuyệt thế, một thiên tài nào đó chỉ tốn hết có vài năm thì đã đột phá Hóa Thần Cảnh rồi, hay một nơi nào đó xuất hiện thần thú quý hiếm…

Thời gian dần dần trôi qua, linh khí trên Trái Đất bắt đầu trở nên mỏng đi.
Cũng trong khoảng thời gian này, tần suất của những biến động to lớn này cũng trở nên ít hơn rất nhiều.
Đây chính là quy luật.
Linh khí trên Trái Đất quyết định sự thịnh vượng hay suy tàn của giới tu tiên.
Mà lúc này, linh khí trên Trái Đất đã trở nên cực kỳ mỏng.
Cái gọi là giới võ đạo, ngay cả một người tu luyện Nguyên Anh Kỳ cũng có thể gây chấn động cả một vùng.
Có thể thấy được, trong tương lai không xa, linh khí trên Trái Đất sẽ hoàn toàn biến mất.
Nếu trường hợp này xảy ra, giới võ đạo có lẽ sẽ thành một vũng nước đọng, những biến đổi sẽ ít khi xảy ra.
Trong hơn hai nghìn năm qua, mọi việc dường như đều đang diễn ra đúng như dự đoán.
Mặc dù Phương Vỹ Huyền đã không hề đoái hoài tới việc đời trong một quãng thời gian rất dài, nhưng ít ra thì anh vẫn hòa mình vào trong đám đông mà sinh sống như một người bình thường, bởi vậy tất cả các sự kiện lớn anh đều đã được nghe nói ít nhiều.
Nhưng năm nay, mọi thứ đột ngột thay đổi một cách bất ngờ.
Không chỉ có Tử Viêm Cung hay Vu Thần Giáo mà Phương Vỹ Huyền từng va chạm, còn có người bịt mặt nạ tự xưng là Đạo Thiên giới mà anh đã gặp trước đây… bao gồm cả bóng đen khổng lồ dưới mặt đất mà anh đã đụng độ vào hôm nay… cả sát thủ tinh thông công pháp của Ngũ Độc Tông mà Phương Vỹ Huyền đã từng giao đấu lúc trước nữa…
Những sự việc này có thể xảy ra, nhưng tần suất xảy ra đúng thật là quá cao.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Phương Vỹ Huyền đã phải tiếp xúc với nhiều chuyện khác thường như thế.
Điều này thật không phù hợp theo quy luật.
Phương Vỹ Huyền bước đến ban công của căn hộ, nhìn lên bầu trời đêm với vẻ mặt nghiêm trọng.
Linh tính mách bảo anh rằng tất cả những sự việc bất thường mà anh đã gặp phải trong suốt một năm qua có thể là dự báo một việc biến động lớn nào đó sắp xảy ra.
Những ngôi sao trên bầu trời đêm không khác gì những ngôi sao của một nghìn năm trước.
Phương Vỹ Huyền đứng ngẩn người trên ban công một hồi, sau đó xoay người đi vào trong căn hộ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Là Hạ Kiều Y gọi điện thoại cho anh.
“Tìm được người của Tử Viêm Cung rồi à?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng tôi vừa mới nhận được một thông tin.
Vùng phía nam của dãy núi Liệt Diễm ở khu vực Trung Bộ xảy ra biến đổi.” Hạ Kiều Y dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Dãy núi Liệt Diễm là dãy núi lửa duy nhất của Hoa Hạ, nhưng chúng đều là những ngọn núi lửa đã không còn hoạt động.
Nhưng mới khoảng 6 giờ chiều hôm nay, dung nham trong dãy núi Liệt Diễm vậy mà lại bắt đầu phun trào rồi.”
“Điều may mắn là, xung quanh dãy núi Liệt Diễm trong bán kính mười kilomet không có người dân sinh sống, vì vậy việc núi lửa phun trào không gây ra quá nhiều ảnh hưởng."
“Vậy thì sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Sau đó, tôi nhận được một bức ảnh được chụp ngay tại hiện trường từ trực thăng do Cục địa chất điều động đến.” Hạ Kiều Y nói với giọng điệu hơi kinh ngạc, nói: “Ngoài dung nham đang phun trào, trong những miệng núi lửa đó cũng xuất hiện vài tia tia sáng rất lớn.
Bảy miệng núi lửa thì có bảy tia ánh sáng với màu sắc không giống nhau.
Giống như cầu vồng vậy."
Phương Vỹ Huyền cau mày.
“Vụ việc này đã thu hút sự chú ý của giới võ đạo khu vực Trung Bộ, rất nhiều võ giả cho rằng đó là thần khí hoặc là dị tượng do truyền thừa của một cường giả xa xưa nào đó vừa xuất hiện.
Đã có rất nhiều võ giả vội vàng đi đến dãy núi Liệt Diễm rồi.” Hạ Kiều Y tiếp tục nói: “Tôi đã nói cho anh chuyện này chính là muốn xem thử anh có hứng thú đến đó một chuyến, lỡ như có thần khí hay là truyền thừa gì đó thật thì với khả năng của anh, chắc chắn sẽ có cơ hội đoạt được… Vả lại, sự việc ồn ào đến mức này có khi cũng đã thu hút sự chú ý của người Tử Viêm Cung mà anh đang tìm đó…”
“Cô gửi bức ảnh ở hiện trường qua đây để tôi xem thử xem.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Được rồi, tôi gửi ngay cho anh.” Hạ Kiều Y nói xong liền cúp điện thoại.
Bảy ngọn núi lửa, bảy tia ánh sáng…
Hình ảnh như thế này làm cho Phương Vỹ Huyền cảm thấy có chút quen thuộc.
Không lâu sau đó, anh nhận được một bức ảnh được gửi đến từ Hạ Kiều Y.

Trong ảnh, dung nham màu vàng kim đang chảy ra không ngừng từ bảy miệng núi lửa.
Mà ở bên trong của bảy miệng núi lửa, những tia sáng khổng lồ đều đang lóe sáng.
Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Nhìn từ xa thì cảm thấy cảnh tượng này trông rất đồ sộ.
Nhưng thứ mà Phương Vỹ Huyền quan tâm không phải là phong cảnh đẹp đẽ này.
Ánh mắt của anh lúc này đây hiện lên một chút sửng sốt.
Anh đã từng nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ này một lần.
Đây là cảnh tượng đã xuất hiện ở một tông môn hàng đầu vào hơn 4000 năm trước, lúc thực hiện nghi thức thành lập Vô Cực Tông, hiện tượng kỳ lạ này cũng từng xuất hiện.
Khi đó, Phương Vỹ Huyền vừa mới bước chân vào con đường tu tiên không được bao lâu, có một lần thầy của anh đã dẫn anh đến tham gia Đại hội giao lưu do Vô Cực Tông tổ chức.
Lần đó khi đại hội chính thức bắt đầu, bảy ngọn núi chính của Vô Cực Tông đã phát ra bảy tia sáng với bảy màu sắc khác nhau.
Đó là thời kỳ hoàng kim của Vô Cực Tông.
Sau đó, người đứng đầu của tông môn bọn họ là Đạo nhân Vô Cực đã phi thăng tiên, rời khỏi Trái Đất.
Kể từ đó về sau, Vô Cực Tông theo đà mà càng ngày càng xuống dốc, cuộc sống ngày càng khó khăn, địa vị dần dần bị hạ xuống, cuối cùng tất cả đệ tử đều bỏ đi, Vô Cực Tông biến mất.
Mỗi lần giới tu tiên thời bấy giờ bàn tán về vấn đề này đều nói rằng Đạo nhân Vô Kỵ không phải là một người tử tế, trước khi phi thăng cũng không để lại cho Vô Cực Tông một chút truyền thừa nào cả, vì vậy mới khiến cho Vô Cực Tông lụn bại.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy bảy tia ánh sáng bên trong bức ảnh, Phương Vỹ Huyền có thể chắc chắn rằng đây chính là hiện tượng kỳ lạ mà anh đã nhìn thấy ở Vô Cực Tông năm đó.
“Chẳng lẽ là… Ngay từ khi lập tông, Đạo nhân Vô Cực đã để lại truyền thừa cho các thế hệ về sau của Vô Cực Tông… nhưng người của Vô Cực Tông lại không có ai phát hiện ra nó?” Hai mắt của Phương Vỹ Huyền lóe sáng, trong lòng có chút phấn khởi.
Hồi đó, sau khi tham gia Đại hội do Vô Cực Tông tổ chức, anh đã coi Vô Cực Tông như một nơi thiêng liêng trong lòng mình bấy lâu nay.
Chùm sáng bảy màu kia thực sự đã khiến cho lòng người rung động.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này một lần nữa, trong lòng Phương Vỹ Huyền vốn không chút gợn sóng nay lại trở nên dao động mạnh mẽ.
“Nhất định phải đến dãy núi Liệt Diễm xem thế nào mới được.” Phương Vỹ Huyền nghĩ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.