Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 331: Quái Vật Già Phương Vỹ Huyền





Cô gái mặc trên người một bộ đồng phục cấp ba, buộc tóc đuôi ngựa.
Lúc ngã xuống, một xấp tài liệu giấy trong tay cô ta rơi lả tả trên mặt đất.
Phương Vỹ Huyền liếc nhìn một cái, nhìn thấy trong xấp tài liệu này có thư thông báo trúng tuyển của Đại học Nam Đô.
Xem ra cô gái này là sinh viên năm nhất đi tới trường học sớm.
Hai tay cô gái chống xuống đất mới miễn cưỡng đứng dậy được, sau đó nhặt tài liệu rải rác trên mặt đất lên.
Trong đó có một tờ giấy trắng trùng hợp rơi ở dưới chân Phương Vỹ Huyền.
Lúc này cô gái mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền và nhỏ giọng nói: “Bạn này, thật ngại quá…”
Trên mặt cô gái không trang điểm, mặt mộc ngước lên, nhưng làn da lại trắng đến phát sáng.
Ngũ quan của cô ta khá xinh đẹp, mặt mày như vẽ, trong mắt đen trắng rõ ràng, trong veo như nước.
Đúng lúc có hai cậu sinh viên năm hai đi ngang qua, nhìn thấy vẻ đẹp của cô gái này thì trợn cả mắt lên, không bước đi nổi nữa.
“Một cô gái thanh thuần xinh đẹp biết bao! Là nữ sinh của học viện nào thế? Trước đây chưa gặp bao giờ…”
“Cậu nhìn đồng phục cấp ba mà cô ấy mặc đi, chắc chắn là đàn em mới nhập học đó.
Nếu không với vẻ đẹp này của em ấy thì đã nổi tiếng ở trường từ lâu rồi!”
“Đàn em mới nhập học… chúng ta có cần đi tới giúp đỡ không?”
Ngay lúc hai người nói chuyện, Phương Vỹ Huyền liếc nhìn cô gái, dời cái chân đang giẫm lên giấy đi.
“Cảm ơn.”
Cô gái lập tức ngồi xổm xuống, nhặt tờ tài liệu kia lên.
Phương Vỹ Huyền quay đầu muốn tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng lúc này, cô gái bỗng gọi lại Phương Vỹ Huyền: “Cậu ơi, cậu có thể chờ một lát được không?”
Phương Vỹ Huyền quay đầu lại, nhìn cô gái với vẻ nghi ngờ, hỏi: “Chuyện gì?”
“Xin hỏi, cậu có biết ký túc xá ở đâu không?” Cô gái lễ phép hỏi.
“À, ở hướng kia.” Phương Vỹ Huyền chỉ một con đường trong trường học và nói.
Lông mày xinh đẹp của cô gái nhíu lại, cô ta liếc nhìn phương hướng mà Phương Vỹ Huyền chỉ, quay đầu lại cầu xin: “Cậu ơi, cậu có thể dẫn tôi đi một chuyến được không? Đây là lần đầu tiên tôi đến Đại học Nam Đô, lúc nãy đã đi nhầm đường mấy lần rồi…”
Phương Vỹ Huyền nhìn cô gái, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
“Được thôi, cô đi theo tôi.”
Sau đó, dưới ánh mắt ghen tị của hai cậu sinh viên năm hai, cô gái đi theo sau lưng Phương Vỹ Huyền về phía ký túc xá.
“Ôi! Tôi hận! Nếu như tôi xuất hiện ở vị trí này trước hai phút, bây giờ đàn em này đang đi theo tôi rồi!”
“Đều tại cậu! Lúc nãy cứ nhất quyết đòi đi cửa hàng tiện lợi một chuyến, nếu không chúng ta đã có thể gặp được đàn em này đúng lúc!”
“Thế mà cũng trách tôi được?”

“Tôi tên là Tống Kiều Ngọc, xin hỏi cậu tên gì…”
Trên đường đi đến ký túc xá, cô gái nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi tên là Phương Vỹ Huyền.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Ồ, Phương Vỹ Huyền.” Tống Kiều Ngọc khẽ gật đầu, lại hỏi: “Bạn Phương Vỹ Huyền, chắc cậu là đàn anh nhỉ? Cậu học ở học viện nào?”
Phương Vỹ Huyền lắc đầu nói: “Tôi không phải đàn anh, nói chính xác thì tôi không phải sinh viên.”
“Không phải sinh viên?” Tống Kiều Ngọc sửng sốt.
“Đúng vậy, tôi là giảng viên thỉnh giảng của Học viện Văn học.” Phương Vỹ Huyền nói.
Giảng viên thỉnh giảng?

Tống Kiều Ngọc mở to hai mắt nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, cho rằng Phương Vỹ Huyền đang nói đùa.
Nhưng vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền cũng rất nghiêm túc, không có chút dáng vẻ đùa cợt nào.
Nhưng mặt mũi của Phương Vỹ Huyền còn trẻ như vậy, trông thì cùng lắm cũng chỉ là sinh viên năm hai, sao có thể là giảng viên thỉnh giảng được?
“Không cần phải thắc mắc điểm này, cô có thể coi như tôi đang nói đùa.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Ồ.” Vẻ mặt Tống Kiều Ngọc mông lung, khẽ gật đầu nói: “Tôi cũng là sinh viên của Học viện Văn học, chuyên ngành tôi học là Văn học Hán ngữ cổ, nếu như cậu không nói đùa thì sau này tôi sẽ học tiết của cậu đó.”
Phương Vỹ Huyền không nói thêm gì nữa, tiếp tục dẫn Tống Kiều Ngọc đi về phía trước.
“Tòa nhà phía trước kia chính là ký túc xá.”
Sau khi đi thêm một đoạn đường ngắn, Phương Vỹ Huyền chỉ vào một dãy nhà ở phía trước và nói.
“Được, cảm ơn thầy Phương đã dẫn đường cho em.” Tống Kiều Ngọc cười nói dí dỏm: “Sau này em nhất định sẽ báo đáp thầy, mời thầy ăn cơm.”
“Không cần sau này đâu, lát nữa luôn đi.
Buổi trưa tôi vẫn chưa ăn cơm, đúng lúc có chút đói.” Phương Vỹ Huyền nói.
Tống Kiều Ngọc sửng sốt một lát, sau đó nở một nụ cười, nói: “Được, vậy thầy ở đây đợi em một lát, em sẽ nhanh chóng làm xong thủ tục.”
Nói xong, Tống Kiều Ngọc bèn xoay người, bước nhanh về phía ký túc xá.
Phương Vỹ Huyền nhìn bóng lưng của Tống Kiều Ngọc, hơi híp mắt lại.

Bởi vì các thế gia lớn cố ý che giấu nên tin tức nhà họ Trịnh sụp đổ cũng không quá chấn động, thậm chí còn không truyền đến những vùng khác.
Tin tức này chỉ âm thầm lan truyền trong giới võ đạo Hoài Bắc, không ai dám phao tin.
Nhà họ Hàn, phòng sách.
Trên ghế sô pha trong phòng sách có một người đàn ông tóc dài phấp phới đang ngồi.
Nhìn từ bề ngoài thì người đàn ông này đang ở độ tuổi trung niên ba bốn mươi tuổi, nhưng tóc dài lại có màu trắng bạc.
Hàn Minh Lý đứng ở trước mặt người đàn ông, hơi cúi người, vẻ mặt vô cùng kính cẩn.
Người đàn ông này chính là trụ cột thật sự của nhà họ Hàn bọn họ, đồng thời cũng là một trong những Võ Tôn mạnh nhất Hoài Bắc, Đại trưởng lão của nhà họ Hàn, Hàn Thương Minh!
“… Đại trưởng lão, cháu đã nói kỹ càng tất cả những gì được chứng kiến rồi, không biết chú còn có câu hỏi nào không?” Hàn Minh Lý hỏi.
Hàn Thương Minh không nói gì, anh mắt suy tư.
Hàn Minh Lý cũng không tiếp tục mở miệng, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Sau khi im lặng một lát, Hàn Thương Minh mở miệng hỏi: “Cháu cảm thấy, liệu trên người Phương Vỹ Huyền có tồn tại một linh hồn khác hay không?”
Nghe thấy câu hỏi này, Hàn Minh Lý nhíu mày nói: “Đại trưởng lão, từ mấy lần cháu tiếp xúc gần với Phương Vỹ Huyền mà nói, cháu cảm thấy trạng thái của Phương Vỹ Huyền không hề giống người bị người khác nhập vào.
Dựa theo lẽ thường, người mà trong cơ thể có hai linh hồn đều sẽ có trạng thái tinh thần khá uể oải.
Còn Phương Vỹ Huyền… lại không cho cháu loại cảm giác này.”
“Còn có một loại khả năng, đó chính là linh hồn ban đầu của Phương Vỹ Huyền đã bị linh hồn của cao thủ đó tiêu diệt hoàn toàn, vậy nên trong cơ thể chỉ còn lại linh hồn của cao thủ, biểu hiện sẽ không khác gì người bình thường.
Nếu không, rất khó giải thích vì sao Phương Vỹ Huyền có độ tuổi trẻ như vậy mà lại có được thực lực mạnh đến thế…” Hàn Minh Lý tiếp tục nói.
“Tại sao cháu lại cảm thấy tuổi của cậu ta còn trẻ?” Lông mày của Hàn Thương Minh nhíu lại, hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Hàn Minh Lý sửng sốt rồi đáp: “Trông cậu ta, cùng lắm là hai mươi tuổi…”
“Trông chú bao nhiêu tuổi?” Hàn Thương Minh mỉm cười hỏi.
Hàn Minh Lý thay đổi sắc mặt, đã hiểu ý của Hàn Thương Minh.
“Minh Lý, giới võ đạo Hoa Hạ phát triển nhiều năm như vậy, có ngàn vạn loại thuật pháp tồn tại, trong đó thuật pháp liên quan đến vẻ ngoài càng không ít.
Tuy rằng chúng ta không thể cưỡng ép kéo dài tuổi thọ, nhưng vẻ ngoài lại có thể duy trì sự trẻ trung mãi mãi.” Hàn Thương Minh chậm rãi nói.

Giọng điệu của Hàn Thương Minh ung dung, bởi vì ông ta cũng tu luyện thuật pháp tương tự, thế cho nên đã hơn tám mươi tuổi mà vẫn có thể duy trì vẻ ngoài chừng ba mươi tuổi.
“Phương Vỹ Huyền có thể đánh chết Trịnh Thiểm Dinh mới thăng cấp lên Võ Thánh, ít nhất thực lực cao hơn Trịnh Thiểm Dinh một bậc.” Ánh mắt của Hàn Thương Minh hơi nghiêm nghị, nói: “Chú suy đoán, rất có thể thực lực của cậu ta đã đạt tới Võ Thánh đỉnh cấp.”
Võ Thánh đỉnh cấp!
Hàn Minh Lý thay đổi sắc mặt.
Đối với gã mà nói, cảnh giới này quả thật là cao không với tới!
Ở thời đại như bây giờ, một võ giả muốn đột phá đến cảnh giới Võ Thánh trong cuộc đời có hạn là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Không có đủ may mắn và cố gắng thì tuyệt đối không thể làm được!
Hơn nữa sau khi thăng cấp đến cảnh giới Võ Thánh, muốn chạm đến đỉnh của cảnh giới Võ Thánh còn cần phải tiêu tốn bao nhiêu năm cố gắng nữa?
Không nói người khác, Đại trưởng lão Hàn Thương Minh ở gần ngay trước mắt, từ lúc bước vào cảnh giới Võ Tôn cho tới đỉnh cấp Võ Tôn như bây giờ, tổng cộng tốn mất thời gian bốn mươi năm!
Bốn mươi năm ròng rã mới có thể chạm đến đỉnh của cảnh giới Võ Tôn!
Nếu như Phương Vỹ Huyền thật sự là Võ Thánh đỉnh cấp, vậy rốt cuộc tuổi thọ thật của cậu ta là bao nhiêu?
“Nếu như chú suy đoán không sai… ít nhất Phương Vỹ Huyền cũng là quái vật già sống hơn hai trăm năm.” Hàn Thương Minh trầm giọng nói.
“Hơn hai trăm năm! Tuổi thọ của con người có thể đến mức này ư?” Hàn Minh Lý khϊếp sợ nói.
“Ừ… Chú cũng không chắc chắn, điều duy nhất có thể biết đó là, cảnh giới võ đạo càng cao, tuổi thọ sẽ càng dài.
Nhưng cụ thể trên người mỗi người vẫn có khác biệt.
Có một số người đột phá đến cảnh giới Võ Tôn vẫn sống không quá một trăm tuổi.
Nhưng có một số người lại có thể dễ dàng có được tuổi thọ một trăm hai trăm năm trở lên.” Hàn Thương Minh nói.
“Hơn hai trăm tuổi đó… thảo nào cậu ta lại mạnh như vậy.” Hàn Minh Lý nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói.
Hàn Thương Minh đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, quay người nhìn về phía Hàn Minh Lý hỏi: “Tên yêu nghiệt Trần Cao Hạc của nhà họ Trần kia, bây giờ tiến triển thế nào rồi?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.