Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 324: Xin Cho Tôi Được Đổ Máu!





“Rốt cuộc… trên người kẻ này cất giấu sự tồn tại của một người như thế nào?” Trong lòng Trịnh Thiểm Dinh vô cùng chấn động.
Ngay cả cái Tinh Mang Quyết vừa rồi kia, nếu đổi lại là một Võ giả khác thì dù có là cường giả cảnh giới Võ Thánh đi chăng nữa, không chết thì cũng sẽ bị thương nặng!
Nhưng Phương Vỹ Huyền không những không hề bị thương mà còn thoải mái đi xuyên qua Tinh Mang Quyết, đạp một đạp lên lồng ngực ông ta, ngay cả bá thể trên người ông ta cũng bị phá vỡ!
Phương Vỹ Huyền cúi đầu nhìn Trịnh Thiểm Dinh rồi thản nhiên nói: “Ông thật sự rất yếu, yếu hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều.”
Sau nhiều năm như vậy mới gặp lại được một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, vốn dĩ trong lòng Phương Vỹ Huyền vẫn tràn ngập chờ mong đối với trận đấu này.
Anh còn tưởng rằng ít nhất thì đối thủ cũng có thể khiến anh phải ra sức hơn nữa.
Nhưng lúc xông vào đánh nhau, anh lại cảm nhận được Trịnh Thiểm Dinh chẳng khác gì những Võ Tôn khác, thậm chí còn không bằng cả Vân Nhất Trì mà anh gặp được ở đảo Cửu Long nữa.
“Ài, tu sĩ bây giờ quả thật không thể nào so sánh được với năm đó.” Phương Vỹ Huyền thầm than trong lòng một hơi.
Anh dời cái chân đang dẫm lên ngực Trịnh Thiểm Dinh ra.
Thừa dịp này, hai tay Trịnh Thiểm Dinh vỗ mạnh lên mặt đất, cơ thể bắn thẳng lên khoảng không phía trên.
Ông ta nhanh chóng tạo ra một khoảng cách mấy chục mét với Phương Vỹ Huyền, trở lại khoảng không trên mặt đất.
Mọi người trên mặt đất nhìn thấy Trịnh Thiểm Dinh thì vẻ mặt đều thay đổi.
Bởi vì Trịnh Thiểm Dinh của lúc này vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng còn chảy máu tươi, trông tình huống có vẻ không ổn lắm.
Làm một Võ Thánh vừa lên chức đứng đầu Hoài Bắc mấy chục năm này, thế mà Trịnh Thiểm Dinh lại bị đánh cho bị thương ư?
Đối thủ của ông ta trông bề ngoài thì chỉ là một võ giả cảnh giới Tiên Thiên cơ mà!
“Đại trưởng lão!”
Võ giả nhà họ Trịnh đang canh giữ ở đài tỷ võ lên tiếng, muốn nhích người.
Trịnh Thiểm Dinh liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi dùng giọng nói lạnh lùng lên tiếng: “Không có mệnh lệnh của tôi, các người không cần ra tay!”
Làm Võ Thánh, Trịnh Thiểm Dinh có tôn nghiêm của ông ta!
Còn nữa, bây giờ ở đây có nhiều người đến từ các thế gia Võ đạo của Hoài Bắc chứng kiến như vậy, Trịnh Thiểm Dinh mới đánh nhau với Phương Vỹ Huyền chưa được bao lâu đã vận dụng sức mạnh của cả nhà họ Trịnh để vây đánh Phương Vỹ Huyền, dù sao cũng chẳng thể nào nói nổi!
Nếu việc này truyền ra ngoài thì tất nhiên sẽ khiến những người khác khinh thường nhà họ Trịnh!
Trịnh Thiểm Dinh đứng giữa không trung nhìn xuống Phương Vỹ Huyền đang đứng dưới nền đất, ánh mắt thay đổi không ngừng.
Ông ta biết mình đã quá coi thường thực lực của Phương Vỹ Huyền rồi.
Chắc chắn thân phận của cao nhân đang ẩn thân trong cơ thể Phương Vỹ Huyền không hề đơn giản!
Nhưng giờ phút này ông ta cũng không nhất thiết phải đi hỏi thân phận của đối phương.
Tình huống trước mắt chỉ có thể dùng công pháp cực mạnh mà thôi!
Hôm nay, chắc chắn ông ta phải chém chết Phương Vỹ Huyền, để cho mọi người ở đây biết Võ Thánh là như thế nào! Để các thế gia Võ đạo lớn ở Hoài Bắc cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng ông ta thành thần!
Thân thể Trịnh Thiểm Dinh tiếp tục bay lên phía trên, lên tới chỗ cách mặt đất tầm bảy tám mươi mét.
“Phương Vỹ Huyền, thể thuật của cậu rất lợi hại.”
“Là do ông yếu quá thôi.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói.
Trịnh Thiểm Dinh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Dừng ở đây đi.”
“Tiếp theo đây tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt với thể thuật cực hạn.”
Ông ta đứng giữa không trung, trong miệng niệm chú, hai tay khép lại trước ngực.
Mọi người trên mặt đất nhìn thấy động tác của Trịnh Thiểm Dinh thì lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Đại trưởng lão nhà họ Trịnh đang muốn làm gì vậy?
Mà các võ giả nhà họ Trịnh ở bên kia thì lúc này lại lộ ra vẻ kích động!
Đại trưởng lão muốn khởi động môn bí pháp trong truyền thuyết kia!
Là bí pháp mạnh nhất mà năm đó vị cao nhân kia đã để lại!
Chỉ cần người đạt tới cảnh giới Võ Thánh mới có thể nắm giữ được bí pháp này!
Trong lúc mọi người đang bàn tán thì một luồng khí thế bàng bạc phủ trời lấp đất đã lấy có thể Trịnh Thiểm Dinh làm trung tâm rồi khuếch tán ra bốn phía.
Cùng lúc đó, những đám mây trên bầu trời bắt đầu chuyển động, chậm rãi hội tụ lại trên đỉnh đầu Trịnh Thiểm Dinh.
“Tách!”
Mấy giây sau, toàn thân Trịnh Thiểm Dinh nổi lên ánh sáng chói mắt.
Cơ thể ông ta bị ánh sáng bao phủ, không thể nhìn rõ!
Ông ta đứng trên trời cao cứ như một vầng thái dương vậy!
“Ầm…”
Mặt đất đang hoàn chỉnh đều chấn động!
Cứ như có sức mạnh của một dãy núi lớn đang bao phủ bốn phía vậy!
Mọi người trên mặt đất thốt lên từng tiếng hô hốt hoảng, sau đó lùi nhanh về phía sau!
Dương Yến Xuân cùng Trịnh Thanh Huỳnh ở phía xa cũng cảm nhận được lực đánh úp lại của áp lực này.
“Chúng ta lùi về phía sau một chút đi!”
Trịnh Thanh Huỳnh nói xong thì ôm lấy Dương Yến Xuân nhanh chóng lùi về phía sau.
Chỉ có đám Võ giả nhà họ Trịnh ở trung tâm là vẫn đứng yên tại chỗ.
Mười mấy tên Võ giả đã ngoài cảnh giới Tông Sư cùng lúc phóng tu vi ra hình thành một cái lồng bảo vệ, ngăn cản sức mạnh cực lớn kia bên ngoài.
Dưới nền đất, Phương Vỹ Huyền nhìn Trịnh Thiểm Dinh trên bầu trời, ánh mắt hơi run lên.
“Cuối cùng cũng có chút thú vị.”
Trên không trung nơi mọi người không thể nhìn thấy, trước người Trịnh Thiểm Dinh ngưng tụ ra hình dáng một đứa trẻ con.
Đây là nguyên anh trong cơ thể tu sĩ Nguyên Anh Kỳ! Là nguyên anh ấp ra từ trứng ở Kim Đan Kỳ!
Có thể nói rằng đây chính là nơi chứa đựng tu vi suốt đời của một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Bây giờ nó lại bị Trịnh Thiểm Dinh gọi ra ngoài cơ thể!
Nguyên anh phủ ánh sáng vàng kim bắt đầu từ từ mở ra!
Rất nhanh sau đó, hình dáng của nó trở nên vô cùng giống với Trịnh Thiểm Dinh.
Sau đó nữa, nó chậm rãi tới gần Trịnh Thiểm Dinh rồi hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể ông ta.
“Ầm!”
Trong nháy mắt lúc hai người hợp lại, một làn sóng không khí vô cùng mạnh mẽ khuếch tán ra bên ngoài!
“Ầm ầm!”
Kiến trúc trong phạm vi một cây số bị luồng khí này chấn cho sụp đổ ngay trong nháy mắt!
Đám người đại diện cho các thế gia lớn đến xem cuộc chiến bị dọa cho sợ hãi hô lên liên tục.
Thậm chí còn có một số người muốn chạy trốn khỏi nhà họ Trịnh!

Trong đám người, Hàn Minh Lý nhìn bóng dáng sáng lên như vầng thái dương trên bầu trời kia, trên mặt chỉ còn sự rung động.
Gã không ngờ rằng thực lực của Trịnh Thiểm Dinh có thể đạt tới trình độ như này!
“Đây chính là Võ Thánh sao?”
Không thể chọc vào! Tuyệt đối không thể chọc vào!
Hàn Minh Lý biết, sau hôm nay, thái độ của nhà họ Hàn đối với nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ phải thay đổi!
Nhìn tình hình trước mắt thì cho dù trưởng lão nhà họ Hàn có thể đột phá đến cảnh giới Võ Thánh đi chăng nữa cũng sẽ không phải đối thủ của Trịnh Thiểm Dinh!
Võ đạo nội bộ của nhà họ Trịnh thật sự quá mạnh mẽ!
Lúc này, gia chủ nhà họ Trần là Trần Thế Quốc cùng Trần Diệc Khang vừa mới đi vào tới trang viên nhà họ Trịnh, từ xa đã nhìn thấy sự thay đổi của đất trời.
Cảm nhận được luồng khí khiến người ta không thể thở nổi kia, vẻ mặt Trần Thế Quốc vô cùng nghiêm túc.
Hơn một tháng trước, nhà họ Trịnh đã tổ chức một tiệc rượu chúc mừng Trịnh Thiểm Dinh đột phá đến cảnh giới Võ Thánh, thành công xuất quan.
Tiệc rượu lần đó nhà họ Trần không cho người tới tham dự.
Đó là quyết định của Trần Cao Hạc.
Trần Cao Hạc cho rằng nhà họ Trần không cần thiết phải sợ hãi nhà họ Trịnh.
Bởi vì không bao lâu nữa anh ta sẽ có thể đột phá đến cảnh giới Võ Thánh.
Đến lúc đó, Trần Cao Hạc có đủ tự tin để trấn áp các thế gia Võ đạo lớn ở Hoài Bắc!
Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến thực lực của Trịnh Thiểm Dinh, trong lòng Trần Thế Quốc không khỏi lo lắng.
Tuy rằng ông ta không thấy được Trịnh Thiểm Dinh ra tay nhưng chỉ mỗi khí thế này cũng đã đủ nghiền ép chúng sinh rồi.

Trên không trung, ánh sáng trên người Trịnh Thiểm Dinh dần dần tản đi.
Mọi người nhanh chóng nhìn thấy được dáng vẻ của ông ta lúc này.
Toàn thân ông ta đều đang được bao phủ bởi một tầng năng lượng, hai mắt đỏ quạch như máu, khuôn mặt mờ ảo, toàn thân như ngọn lửa thiêu đốt, không khí sôi trào
Nhìn qua trông Trịnh Thiểm Dinh cứ như không còn là con người nữa, mà là giống một vị thần hung ác đến từ thời kỳ Thượng Cổ hơn!
Ông ta mở hai tay ra rồi hướng lên trời gầm lên một tiếng!
“Gào!”
Tầng mây đang hội tụ trên bầu trời thế mà lại bị tiếng gầm của ông ta phá cho tán loạn!
Đồng thời, mặt đất cũng bị ảnh hưởng.
Mặt đất vốn dĩ đang bằng phẳng bình thường lại đột nhiên nứt ra!
Sau khi gầm xong, Trịnh Thiểm Dinh cúi đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền đang đứng dưới nền đất, trên người bộc phát ra một luồng sát khí nặng nề!
“Vút!”
Thân hình ông ta lao vút xuống dưới!
Ở vị trí mà ông ta nhích người, không gian cứ như bị xé rách, phát ra từng tiếng vang chói tai!
Cùng khoảnh khắc đó, Trịnh Thiểm Dinh đã vọt tới trước người Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền lập tức cảm nhận được một cơn cực nóng đánh úp lại phía mình!
“Gào!”
Trịnh Thiểm Dinh nổi giận gầm lên một tiếng rồi thò tay đánh úp về phía đầu của Phương Vỹ Huyền!
Tay phải của ông ta lúc này đã bị thiêu đốt, trên mỗi một ngón tay đều dính ngọn lửa đỏ lay động!
“ẦM!”
Đầu của Phương Vỹ Huyền bị ông ta đánh trúng, cơ thể bị quật mạnh xuống dưới nền đất.
Trịnh Thiểm Dinh tiếp tục vọt mạnh tới vị trí của Phương Vỹ Huyền, điên cuồng ra tay!
Ông ta của lúc này còn hơn cả trước đó nữa, công kích càng lúc càng mạnh, mỗi một đòn đều ẩn chứa sức mạnh vô song, mạnh mẽ đến tận cùng!
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Dưới nền đất truyền tới một tiếng nổ mạnh khiến mặt đất trong phạm vi vài trăm mét cũng chấn động!
Trịnh Thiểm Dinh túm lấy cánh tay Phương Vỹ Huyền, hung hăng xé xuống, muốn xé ngang cánh tay của anh ra!
“Đừng phí sức, không chặt nổi đâu.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói.
Có vẻ như là bị lời nói của Phương Vỹ Huyền chọc giận, Trịnh Thiểm Dinh mở cái miệng rộng mờ ảo ra cắn thẳng lên cánh tay đang buông thõng bên thắt lưng Phương Vỹ Huyền!
“Két!”
Một tiếng động vang lên, cánh tay Phương Vỹ Huyền nổi lên từng tia sáng vàng kim nhưng vẫn chẳng xi nhê gì.
Trịnh Thiểm Dinh phát ra một tiếng gầm giận dữ rồi bắt lấy cánh tay Phương Vỹ Huyền, hung hăng vung lên không trung!
“Vút!”
Phương Vỹ Huyền nhanh chóng bay thẳng lên không trung.
“Ầm!”
Trịnh Thiểm Dinh dẫm chân một cái vọt lên trời như tên lửa, tiếp cận Phương Vỹ Huyền trong nháy mắt.
Sau đó ông ta lại bắt đầu một đợt tấn công gần như cắn xé mới.
“Ầm! Ầm! Ầm!!”
Từng đòn từng đòn đánh lên người Phương Vỹ Huyền phát ra từng tiếng vang trầm đục, kết hợp với tiếng gầm gừ như quái vật của Trịnh Thiểm Dinh!
Phương Vỹ Huyền bị đánh cho ở trên không trung mãi không thể rơi xuống đất!
Mà trong mắt những người đang đứng dưới mặt đất thì đây chính là trắng trợn hành hạ đến chết!
Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không hề có sức đánh trả!
“Trời của tôi ơi… thảm quá.”
“E là Phương Vỹ Huyền này đã biến dạng không ai nhận ra nữa rồi chăng?”
“Tôi có cảm giác như Đại trưởng lão nhà họ Trịnh này thậm chí còn muốn nuốt luôn cả anh ta…”
Người đại diện cho các thế gia đã lùi về phía sau cực xa, nhỏ giọng bàn tán.
Trong đám người, vẻ mặt Tần Ảnh Huân không còn chút máu.
Lúc vừa bắt đầu nhìn thấy Trịnh Thiểm Dinh bị thương, anh ta còn tưởng rằng Phương Vỹ Huyền thắng chắc rồi.
Ai mà ngờ được rằng sau đó Trịnh Thiểm Dinh lại bùng nổ trở nên mạnh mẽ như vậy!
Nhìn tình huống trước mắt thì dưới loại trạng thái này của Trịnh Thiểm Dinh, Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không thể chống đỡ nổi!"
“Làm sao bây giờ? Có muốn gọi điện thoại cho ông nội gấp không?”
Tâm trạng của Tần Ảnh Huân vô cùng lo lắng, nhất thời không biết nên có động tác gì
Mà ở một nơi khác, vẻ mặt Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân lại đang khoan khoái tươi cười.
Nhất là Dương Yến Xuân.

Hai mắt cô ta trợn ngược lên, trên mặt là nụ cười oán độc không thể kiềm chế nổi.
Đúng là như vậy! Hành hạ chết anh ta đi! Đánh chết anh ta đi! Khiến cho anh ta phải chết vô cùng thảm thiết thống khổ đi!
“Yến Xuân, cứ như vậy nữa thì chỉ sợ thi thể của Phương Vỹ Huyền cũng chẳng còn đâu.” Trịnh Thanh Huỳnh trêu tức nói.
“Không hề gì! Em đã nghĩ đến một màn như vậy rồi! Phương Vỹ Huyền chết càng thảm càng tốt! Thi thể cũng không quan trọng lắm! Cái gì cũng không quan trọng!” Dương Yến Xuân quát ầm lên.
Cô ta đã cực kỳ phấn khích, hai mắt đỏ ngầu.
Cha, anh trai, em trai… những đau khổ mà mọi người phải chịu, hôm nay Phương Vỹ Huyền sẽ phải nhận lấy gấp mười, gấp trăm lần!
Cuối cùng con cũng có thể báo thù cho mọi người rồi!
Dương Yến Xuân nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền đang bị hành hung trên trời, kích động đến nỗi chảy cả nước mắt.
Trên bầu trời, Trịnh Thiểm Dinh lại tung ra một vuốt vào chỗ ngực trái của Phương Vỹ Huyền.
Ông ta muốn đào trái tim của Phương Vỹ Huyền ra!
Nhưng vẫn giống như trước, ông ta vẫn không thể xuyên thủng được cơ thể của Phương Vỹ Huyền!
Trong mắt người bên ngoài thì Phương Vỹ Huyền đang bị Trịnh Thiểm Dinh hành hung!
Nhưng trên thực tế thì mỗi một đòn Trịnh Thiểm Dinh đánh lên người Phương Vỹ Huyền lại chưa thể tạo được thành chút tổn thương nào cho anh!
Điều này khiến cho Trịnh Thiểm Dinh càng ngày càng hãi hùng, đồng thời cũng càng lúc càng phẫn nộ, sức mạnh không ngừng nâng lên mức cao nhất!
“A…”
Trịnh Thiểm Dinh lại túm lấy bả vai Phương Vỹ Huyền, thò tay muốn kẹp cứng cổ anh.
“Ài, vẫn không thể nào làm mình đổ máu được.
Tôi rất muốn biết bây giờ máu mình có phải màu vàng không.”
Lúc này, Phương Vỹ Huyền lại đột nhiên thở dài nói.
Sau khi bị hành hung liên tục, trừ quần áo trên người hơi rách nát ra thì làn da của Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không có chút vết thương nào, máu cũng chẳng chảy nổi một giọt.
“Chết đi!”
Trịnh Thiểm Dinh vươn bàn tay phải đang phủ lửa thiêu đốt, túm chặt lấy cổ Phương Vỹ Huyền, dùng hết sức mạnh muốn vặn gãy xương anh.
Nhưng dù ông ta có dùng lực mạnh cỡ nào cũng không thể bẻ nổi!
“Đã cho ông cơ hội rồi đấy nhé, đáng tiếc là ông lại không dùng được, vậy tôi cũng hết cách rồi.”
Phương Vỹ Huyền dùng giọng điệu lạnh nhạt nói.
Cùng lúc đó, anh cũng vươn tay phải ra túm lấy cánh tay phải của Trịnh Thiểm Dinh rồi bẻ xuống!
“Răng rắc!”
Một tiếng xương nứt vỡ vang lên!
“Gào…”
Trịnh Thiểm Dinh phát ra một tiếng gào thê thảm.
Lúc này, tay của Phương Vỹ Huyền lại túm lấy đầu ông ta, đầu tiên là nện cho hai má hai đấm, sau đó lại chụm hai nắm đấm lại, hung hăng đánh vào mặt ông ta!
“Rầm!”
Thân thể đang được ngọn lửa đỏ rực bao lấy của Trịnh Thiểm Dinh rơi xuống đất như thiên thạch, sau khi rơi vào trong nền đất còn bộc phát ra một tiếng nổ khiến cả mặt đất chấn động.
Mọi người đều ngạc nhiên!
Nhất là Dương Yến Xuân.
Nhìn thấy cảnh tượng này, biểu cảm trên mặt cô ta cứng lại trong nháy mắt!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.