Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 313: Mở Đầu Đại Chiến!





Những võ giả này còn chưa kịp đứng vững đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng kêu đầy ngạc nhiên, họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn toà nhà hình tháp.
Bọn họ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tầng thứ sáu tháp chín tầng lóe lên tia sáng chói mắt!
“Trời đất ơi! Tầng thứ sáu! Thế mà lại có người lên được tầng thứ sáu!”
“Đây không phải điều quan trọng đâu! Quan trọng là thời gian mà người đó tốn kìa! Tầng thứ năm mới sáng lên bao lâu đâu chứ! Sao người đó lại có thể lên đến tầng thứ sáu được?”
“Tôi, tôi cảm thấy… Có lẽ là có vấn đề, nhanh đến hỏi chủ quầy đi!”
Mọi người nhìn về phía quầy hàng, rồi mới phát hiện lúc này vị chủ quầy mặc áo dài màu xám cũng đang ngẩng đầu há hốc mồm nhìn tầng thứ sáu lóe sáng, trên mặt ngập tràn vẻ không dám tin.
Anh ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!
Theo lý thuyết, nếu không ai kích hoạt cấm chế cửa trong tháp chín tầng thì mỗi tầng trong tháp không thể phát ra ánh sáng!
Mỗi một tầng đều phát ra ánh sáng, chứng tỏ người đó đã kích hoạt cấm chế của tầng đó!
Trong lúc chủ quầy đang ngạc nhiên không dám tin thì tầng thứ bảy tháp chín tầng đã lóe lên ánh sáng!
Lúc này còn chưa được ba giây!
“Chuyện này…” Chủ quầy ngẩng đầu, hai mắt trợn to nhìn tháp chín tầng, yết hầu trượt lên trượt xuống, không thốt nổi thành lời.
Mà những người khác trên quảng trường, cũng ngơ ngác đứng đực ra đó.
Hiển nhiên Tần Lăng Thường ngồi ghế đá trên quảng trường cũng không ngoại lệ.
Những hiểu biết của cô ấy về tháp chín tầng đều giới hạn trong tư liệu mà cấp dưới nộp lên cho cô ấy.
Vào lúc này, nghe thấy tiếng kêu đầy ngạc nhiên ở xung quanh, nhìn thấy sắc mặt khϊếp sợ của những người đó, cô ấy biết cảnh tượng trước mặt ngạc nhiên đến mức nào.
“Là ai có thể đi lên nhanh như vậy? Chẳng lẽ là Tần Ảnh Huân?” Đôi mắt xinh đẹp của Tần Lăng Thường lóe lên, ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên tầng thứ bảy.
Vào ngay lúc này, tầng thứ tám lại sáng lên.
Người trên quảng trường đã không còn đủ sức ngạc nhiên hô to nữa.
Bọn họ đã chết lặng, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tháp chín tầng, im lặng chờ tầng thứ chính phát ra ánh sáng.
Có không ít võ giả đã bị ảo ảnh quái vật trong tháp chín tầng gϊếŧ chết, bị truyền tống ra ngoài lúc này cũng biết tình hình đặc biệt, cùng nhau chăm chú nhìn lên đỉnh tháp chín tầng.
Từ trước đến nay, chưa từng có người nào có thể lên được tầng thứ chín của tháp chín tầng!
Nhưng nhìn tình hình trước mặt, xem ra kỷ lục này đã sắp bị phá vỡ!
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, tầng thứ chín trong tháp chín tầng mãi

không sáng lên
Dựa theo tốc độ lúc trước, thì khoảng chừng ba giây một tầng.
Nhưng tính từ lúc tầng thứ tám sáng lên đến giờ đã hơn một phút.
Tầng thứ chín mãi không thấy sáng lên.
“Xem ra đã gặp phải cản trở rồi! Tầng thứ chín không dễ lên như vậy!”
“Trời! Lên được tầng thứ tám cũng rất ghê gớm rồi! Lúc trước người giỏi lắm chỉ lên đến tầng thứ năm!”
“Không đúng… Người này có thể lên nhanh như vậy, anh ta có thể lấy được bảo vật trong mỗi tầng sao? Chắc là không được đâu? Thời gian anh ta ở mỗi tầng chỉ có hai giây…”
Trong lúc tầng thứ chín mãi không sáng lên, trên quảng trường đã vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

Trong tháp chín tầng, tầng thứ tám.
“Mình biết người chế tạo ra pháp bảo này chẳng có tốt lành gì mà.

Lúc này Phương Vỹ Huyền đang đứng trong một nơi tối tăm.
Có lẽ ảo cảnh này chính là khung cảnh địa ngục trong cảm nhận của người chế tạo ra nó.
Một bầy quái vật diện mạo xấu xí lao về phía Phương Vỹ Huyền, nhưng Phương Vỹ Huyền không thèm tránh né.
Chỉ cần nội tâm nhận định tất cả xung quanh đều là giả dối, vậy thì ảo thuật sẽ tự sụp đổ.
Cho dù đối mặt với ảo thuật gì, thì chỉ một chiêu này đã có tác dụng.
Những quái vật hung thần ác sát giơ móng vuốt về phía Phương Vỹ Huyền, rồi sau đó đâm xuyên qua người Phương Vỹ Huyền, không hề tạo ra tổn thương nào lên anh.
Nguyên nhân Phương Vỹ Huyền không thể nào lên được tầng thứ chín là bởi vì cái thứ có tên tháp chín tầng này vốn không được thiết lập cấm chế đi lên tầng thứ chín!
Nói cách khác, đúng là trong tháp chín tầng có đồ tốt, nhưng đồ tốt toàn được giấu trong những nơi mà võ giả bình thường không thể nào lấy được.
Quá nham hiểm.
Ngoại trừ tầng thứ chín ra thì đúng là tám tầng còn lại có không ít thứ.

Nhưng mấy thứ kia đều là rác rưởi không hề có giá trị, toàn là pháp bảo trung phẩm, đan dược hạ phẩm gì đó mà thôi.
Mỗi lần tháp chín tầng mở ra chủ quầy đã thu được không ít tiền lời, ít nhất còn có giá trị gấp hai mươi lần mớ sắt vụn đồng nát kia!
Quả nhiên mấy nơi thí luyện cần thu phí mới vào được đều là lừa người.
“Không còn cách nào nữa, mình chỉ có thể thay trời hành đạo.

Khóe miệng Phương Vỹ Huyền cong lên một vòng cung, dẫm mạnh chân xuống.
“Ầm!”
Mặt đất dưới chân bị Phương Vỹ Huyền dẫm đến nứt toạc.
Đồng thời, Phương Vỹ Huyền bay thẳng lên phía trên.
Trong ảo cảnh, phía trên là bầu trời đỏ như máu.
Nhưng thần thức do Phương Vỹ Huyền phóng ra lại có thể nhìn thấy tình hình thật sự bên trong tháp.
Chỉ là một mặt tường thôi.
“Rầm!”
Một tiếng vang nặng nề, đá vụn rơi ào ào.
Phương Vỹ Huyền thành công đi vào tầng thứ chín.
Nơi này không còn ảo cảnh, chỉ là một căn phòng nhỏ hẹp.
Không có ánh đèn, không có bất kỳ vật trang trí nào.
Phương Vỹ Huyền đi về phía trước mặt, phía trước là một cái rương được đúc từ thép.
Qua cách khóa, có thể cái rương này là một cái tủ sắt.

“Có lẽ thứ tốt đều ở bên trong.

Phương Vỹ Huyền đi lên trước, đập một cái đã làm vỡ cái rương.
“Rắc!”
Tiếng kim loại đập vào nhau vang lên đầy nặng nề.
Rồi sau đó, bên ngoài cái rương xuất hiện những đường đứt gãy, rồi lập tức vỡ vụn hoàn toàn, để lộ đồ bên trong.
Sách công pháp quý, đan dược thượng phẩm, dược liệu ngàn năm, còn rất nhiều món pháp bảo.
Rất có thể những hơi thở mà Phương Vỹ Huyền dùng thần thức cảm nhận được lúc trước là do đám dược liệu này phát ra.
Mà nguyên nhân chủ nhân tháp chín tầng đặt mấy thứ này ở tầng chứ chín, là bởi vì để những hơi thở không thể nào che giấu được này hấp dẫn càng nhiều võ giả vào trong tháp chín tầng hơn.
Có lẽ tên này có nằm mơ cũng không ngờ rằng tháp chín tầng lại dẫn dụ được một người ngang ngược không phân rõ phải trái giống như Phương Vỹ Huyền đến!
“Thứ này là công pháp gì? Bắc Minh thần công? Hình như trước kia có một tông môn cấp hai tên là Bắc Minh tông…”
“Phục quỷ quyết… Đây không phải bí pháp Ngũ Đạo môn sao?”
“Còn có Thái Hư kiếm pháp…”
Nhìn những quyển sách công pháp quý trong rương, đôi mắt Phương Vỹ Huyền lóe lên ngạc nhiên.
Hầu như anh đã từng nghe về những quyển sách công pháp quý giá này, đây đều là bí pháp của những tông môn mấy ngàn năm trước.
Phần lớn những tông môn này đều đã mai danh ẩn tích, mất tính trên đời này.
Nhưng không ngờ bí pháp của họ vẫn còn bản sao! Hơn nữa không chỉ là một tông môn, mà hẳn mấy tông môn!
“Chủ nhân của tháp chín tầng này là ai? Sao trong tay người này lại có…”
Trong lúc Phương Vỹ Huyền trầm ngâm suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trong phạm vi bao phủ của thần thức, anh cảm nhận được một hơi thở lạnh thấu xương đang từ từ đến gần!

Trên quảng trường, tầng thứ chín mãi không phát sáng.
Ngược lại bê trong tòa tháp chín tầng liên tục phát ra tiếng vang, làm đầu óc mọi người chấn động không thôi.
Hiển nhiên là quái vật tầng thứ tám rất mạnh! Nếu không thì không thể nào phát ra tiếng động to như vậy!
Vào lúc tất cả mọi người nhìn chằm chằm tháp chín tầng, một cái bóng màu đen lẳng lặng đi vào quảng trường.
Trên mặt tên này bịt một tấm vải đen, chỉ lộ ra một đôi màu xám trắng.

Bước đi của tên này không nhanh không chậm, không vang lên tiếng bước chân.
“Ở bên trong…”
Người bịt mặt nhìn về phía tháp chín tầng trước mặt, trong đôi mắt màu xám trắng lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Vào tối hôm qua, sau khi vận dùng bí pháp Tỏa Định Khí Tức Thần Long, anh ta đã biết căn nguyên Thần Long đã bị Phương Vỹ Huyền hấp thu vào cơ thể.
Anh ta phải gϊếŧ chết Phương Vỹ Huyền, mới có thể giành lại căn nguyên Thần Long!
“Lúc trước mày đã hủy diệt phân thân Quỷ Đạo của tao, bây giờ lại cướp mất căn nguyên Thần Long…”
“Lần này, tao sẽ gϊếŧ mày để luyện chế thành Nhân Đạo!”
Người bịt mặt lập tức đi về phía tháp chín tầng!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên phía trước anh ta lóe lên một tia sáng.
Một võ giả vừa bị truyền tống ra ngoài đúng lúc xuất hiện trước mặt anh ta.
“Rầm!”
Người bịt mặt chẳng thèm trốn mà đâm thẳng vào, đụng tên võ giả này lảo đảo.
Khuôn mặt tên võ giả này lộ vẻ khó chịu, đi lên trước, đưa tay muốn chộp lấy bả vai của người bịt mặt, nói: “Này, đi đường không có mắt à?”
Người bịt mặt không quay đầu lại, giơ tay trái lên đánh ra phía sau!
“Chát!”
Một cái tát đã chạm vào má võ giả vô danh.
Cái đầu của tên võ giả này nổ tung giống như quả dưa hấu, màu đỏ, trắng lập tức văng ra!
Những người đứng gần nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu đã sợ hãi hét lớn thành tiếng!
“Gϊếŧ người rồi! Bên này có người gϊếŧ người!”
Những người khác trên quảng trường chỉ tập trung chú ý vào tháp chín tầng, sau khi nghe thấy tiếng hét thất thanh chói tai, lập tức quay đầu nhìn lại.
Sau khi nhìn thấy cái thi thể mất đầu còn chảy máu lênh láng, mặt mày ai nấy đều biến sắc!
Không ngờ ban ngày ban mặt lại có người dám cả gan gϊếŧ người?
Người bịt mặt không thèm để ý rung động xung quanh, tiếp tục đi về phía tháp chín tầng.
“Ầm!”
Nhưng lúc này, đỉnh tháp chín tầng lại nứt ra ầm ầm!
Có một bóng người vọt ra khỏi tháp chín tầng, rơi xuống mặt đất.
Người bịt mặt dừng bước, không đi về phía trước nữa.
Người đó ngẩng đầu muốn nhìn về phía bóng người trên bầu trời.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên người đó chỉ kịp nhìn thấy một cú đấm màu vàng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.