Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 308: Hội Trưởng Makoto Kimura





Ichiro Muto nhìn Tần Lăng Thường, sắc mặt âm trầm nói: “Cô Tần thật sự muốn mặc cho cấp dưới ra tay sao? Điều này tương đương với việc tuyên chiến với Thương hội Đông Nhật chúng tôi đấy!”
Gương mặt hoàn hảo không tỳ vết của Tần Lăng Thường phủ đầy băng sương.
Cô ấy lạnh lùng nhìn Ichiro Muto nói: “Phương Vỹ Huyền không phải cấp dưới của tôi.
Ngoài ra, đúng là cấp dưới ra tay trước.

Sắc mặt Ichiro Muto vô cùng u ám, rồi ông ta chợt nở nụ cười.
“Được rồi! Nếu cô Tần không cho Thương hội Đông Nhật chúng tôi thể diện, vậy thì đừng trách sao hôm nay Thương hội Đông Nhật chúng tôi lại giữ mấy người lại!”
Ichiro Muto nhìn võ sĩ xung quanh, giận giữ quát một tiếng với ngôn ngữ của đất nước bọn họ.
Năm võ sĩ cùng đồng loạt xông tới chỗ Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền cầm thanh trường kiếm trong tay, lưỡi kiếm giống như đang chấn động mà khẽ phát ra một trận âm thanh ong ong.
Năm võ sĩ hai tay cầm chuôi kiếm, chém về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền đứng im, một tay cầm kiếm rạch một đường ở phía trước.
“Soạt!”
Lưỡi kiếm xẹt qua không trung, phát ra tiếng xé gió sắc bén.
Một đạo kiếm khí như trăng lưỡi liềm xuất hiện, chém thẳng vào hai tên võ sĩ bên trái.
Đối mặt với đạo kiếm khí này, hai tên võ sĩ biến sắc nâng trường kiếm lên tính dùng lưỡi kiếm để ngăn cản một đòn này.
“Keng!”
Nhưng không ai trong bọn họ ngờ tới, trong chớp mắt khi kiếm khí chạm vào lưỡi kiếm thì lưỡi kiếm lập tức gãy đôi!
Mà sau khi lưỡi kiếm bị gãy, kiếm khí cũng không hề biến mất, mà vẫn đang tiếp tục chém về phía trước!
“Xoẹt!”
Hai tên võ sĩ kêu thảm một tiếng, trên ngực xuất hiện một đường vết máu vô cùng sâu, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài.
Lúc này, ba tên võ sĩ còn lại đã vọt tới cạnh Phương Vỹ Huyền, chia tay vung kiếm chém vào Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền xoay người, giơ lưỡi kiếm bên tay phải lên.
Ánh sáng kiếm lạnh lẽo lóe lên, tay phải cầm kiếm của một tên võ sĩ trong đó đã bị Phương Vỹ Huyền chém đứt.
Cả một hai giây sau tên võ sĩ này mới phản ứng lại rồi kêu la thảm thiết, ôm cánh tay phải đang phun máu liên tục lùi về sau.
Hai võ sĩ còn lại nhân cơ hội này dùng hết sức cầm kiếm chém về phía Phương Vỹ Huyền.
Hai lưỡi kiếm vô cùng sắc bén đã chém tới vị trí chỉ cách Phương Vỹ Huyền vài cm.
Mà hai lưỡi kiếm này đều nhắm vào nơi chí mạng.
Một lưỡi kiếm chém lên đỉnh đầu, còn một lưỡi kiếm thì vung lên cổ!
Người bình thường không hề có khả năng tránh thoát hai đòn này!
Nhưng đúng lúc này, thời gian giống như ngừng trôi.
Ngay lúc lưỡi kiếm của hai võ sĩ sắp chém trúng Phương Vỹ Huyền, bọn họ chợt thấy trước mặt lóe lên ánh sáng bạc.
Một luồng kiếm khí vô cùng sắc bén cắt ngang không trung.
“Keng!”
Lưỡi kiếm trong tay hai tên võ sĩ đồng thời gãy mất!
Cùng lúc đó, hai người này đều run rẩy dữ dội, bọn họ đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Bọn họ mở to hai mắt nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng lại không phát ra âm thanh gì.
Toàn bộ căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Mặt Phương Vỹ Huyền không chút thay đổi, anh cầm trường kiếm trong tay, quan sát lưỡi kiếm.
Cho dù thanh kiếm này đã gϊếŧ mấy người, nhưng trên lưỡi kiếm không hề dính một giọt máu tươi nào.
Ichiro Muto thấy hai võ sĩ đứng trước mặt Phương Vỹ Huyền không hề nhúc nhích, sắc mặt ông ta thay đổi, hô lên: “Mấy người đang làm gì vậy hả!”
Tiếng thét như vậy giống như đã đánh thức cái gì đó.
Trên cổ hai võ sĩ bỗng nhiên xuất hiện một vệt máu rất nhỏ.

“Lộp bộp!”
Đầu hai người chậm rãi nghiêng sang một bên rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề.
“Phụt…”
Cơ thể hai võ sĩ vẫn đứng yên tại chỗ, chỗ cổ đứt ra bắt đầu trào máu tươi.
“A!”
Thấy cảnh này, Tần Lăng Thường rốt cuộc nhịn không được nữa mà hét lên một tiếng, cô ấy quay đầu chỗ khác không dám nhìn nữa.
Cô ấy can đảm hơn người khác rất nhiều, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh người khác bị chém đầu thì vẫn không chịu nổi.
Tần Ảnh Huân ở cạnh sắc mặt cũng tái nhợt, nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt khϊếp sợ.
Trên người Phương Vỹ Huyền bộc phát một luồng chân khí đánh bay hai thi thể mất đầu này ra ngoài.
Thoáng chốc, trên đất phòng tiếp khách đã có sáu thi thể.
Mà sáu thi thể này đều chết rất thê thảm, máu tươi bắn tung tóe.
Không khí tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.
Ichiro Muto nhìn Phương Vỹ Huyền đang ở trước mặt, mặt ông ta không còn chút máu, trong ánh mắt chỉ còn lại không thể tin nổi.
Có thế nào ông ta cũng không ngờ tới, một người đàn ông trẻ tuổi khiêm tốn như thế nhưng lại có được thực lực mạnh như vậy!
Mặc dù thực lực của sáu tên võ sĩ cấp dưới ông tay không tính là rất mạnh, nhưng cũng là tinh nhuệ trong phân tầng đẳng cấp của Thương hội Đông Nhật, bọn họ thuộc võ sĩ trung cấp.
Sáu tên võ sĩ trung cấp lại bị gϊếŧ chết dễ dàng như vậy! Lại còn theo cách tàn nhẫn như thế!
“…” Ichiro Muto mở to hai mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, nói không nên lời.
Ông ta rất rõ rằng ông ta đã đánh giá thấp thực lực của Phương Vỹ Huyền.
Võ sĩ trung cấp đối với Phương Vỹ Huyền mà nói là không hề có sức uy hϊếp.
“Đề nghị cử ra võ sĩ cấp dưới luyện kiếm thuật nhiều hơn chút, nếu không kiếm trong tay bọn họ cũng chỉ để trang trí, không hề có tác dụng.

” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.
Sắc mặt Ichiro Muto vô cùng khó coi, sắc mặt thay đổi liên tục, ông ta đang thầm suy nghĩ cách đối phối.
“Lạch cạch!”
Ngay đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài đẹp trai không râu tóc, mặc áo võ sĩ màu trắng từ ngoài cửa đi vào.
Ông ta nhìn thoáng Ichiro Muto, sau đó nhìn thoáng qua mấy thi thể nằm trong phòng, khẽ nhíu mày.
“Hội trưởng!” Ichiro Muto thấy người đàn ông này, sắc mặt trở nên vui mừng.
Đây là hội trưởng chi hội đảo Cửu Long của Thương hội Đông Nhật, Makoto Kimura!
Thực lực thực sự của Makoto Kimura trong phân tầng đẳng cấp võ sĩ ở Thương hội Đông Nhật là danh xưng đạt tới võ sĩ cấp bậc tinh anh! Tương đương với võ đạo chi tôn của Hoa Hạ!
Mấy ngày nay Makoto Kimura đều xử lý công việc ở ngoài, không có trở về.
Bây giờ ông ta bỗng nhiên xuất hiện, làm cho Ichiro Muto vô cùng ngạc nhiên.
Có Makoto Kimura ở đây, giải quyết một Phương Vỹ Huyền là không thành vấn đề!
“Hội trưởng Makoto!” Ichiro Muto bước nhanh về phía trước, muốn nói rõ tình huống cho makoto Kimura biết.
“Bốp!”
Nhưng vào lúc này, Makoto Kimura lại xoay người tát vào mặt Ichiro Muto một cái.
Tiếng tát giòn giã vang vọng khắp phòng tiếp khách.
Cái tát này dùng lực không nhỏ, thiếu chút nữa đã hất ngã Ichiro Muto xuống đất.
Ichiro Muto kêu thảm một tiếng, ông ta ôm má trái, nhìn Makoto Kimura với ánh mắt vừa hoảng sợ vừa khó hiểu.
“Hỗn láo! Ông đã làm gì khi không có lệnh của tôi!?” Makoto Kimura nói tiếng Hoa Hạ tốt hơn Ichiro Muto, không có xen lẫn giọng địa phương.
Ichiro Muto trợ tròn mắt nhìn Makoto Kimura, run rẩy cả người.
Makoto Kimura trừng mắt nhìn Ichiro Muta, vẻ mặt tràn đầy lạnh lẽo.
“Thân phận của cô Tần cao quý biết bao, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì cho dù có mười cái mạng chó cũng gϊếŧ không đủ!” Makoto Kimura giận giữ hét lên.
Ichiro Muta che mặt, khóe miệng rỉ máu, cả người phát run.
Makoto Kimura nhìn chằm chằm Ichiro Muto, mấy giây sau mới dời tầm mắt nhìn về phía Tần Tăng Thường đang ở một bên.

“Cô Tần, là kẻ hèn này dạy dỗ cấp dưới chưa tận lực, đã khiến cô bị dọa sợ rồi.
Tôi sẽ phạt nặng Ichiro Muto, kính mong cô Tần sẽ tha thứ.
” Makoto Kimura cúi đầu thật sâu nói với Tần Lăng Thường.
Tần Lăng Thường nhìn Makoto Kimura, đôi mắt xinh đẹp híp lại, trong ánh mắt chứa đựng nghi ngờ.
Cô ấy quay đầu nhìn Phương Vỹ Huyền, nhưng Phương Vỹ Huyền lại không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn Makoto Kimura cúi đầu với vẻ mặt mang theo ý cười châm chọc.
Tần Lăng Thường suy nghĩ rồi lạnh lùng nói: “Hội trưởng Makoto Kimura, tôi cần một lời giải thích.

Makoto Kimura đứng thẳng dậy, ông ta nhìn Tần Lăng Thường nói: “Cô Tần, dù cô có tin hay không, thì dự định ban đầu của Thương hội Đông Nhật chúng tôi là tiến hành hợp tác sâu rộng với nhà họ Tần mà cô đại diện.

“Nhưng thật đáng tiếc, do mấy ngày nay đúng lúc tôi có việc nên đã giao nhiệm vụ bàn bạc với cô Tần cho phó hội trưởng Ichiro Muto… Nhưng tôi lại không nghĩ rằng Ichiro Muto lại xử lý việc này như thế!”
Makoto Kimura nói, sau đó trừng mắt nhìn Ichiro Muto ở bên cạnh.
Ánh mắt Tần Lăng Thường khẽ động, nói: “Thương hội Đông Nhật các ông muốn hợp tác với tôi… rốt cuộc có thể cung cấp cho tôi điều gì?”
“Tôi tin có lẽ Ichiro Muto đã nói với cô về chuyện này.
Giá trị lớn nhất của Thương hội Đông Nhật chúng tôi chính là có thể cung cấp tất cả thông tin mà cô muốn có được…” Makoto Kimura nói.
Sắc mặt Tần Lăng Thường lạnh xuống, nói: “Vậy có nghĩa là, tất cả những gì Ichiro Muto nói lúc nãy đều là sự thật?”
“Tôi nghĩ ông ta không cần phải nói dối cô chuyện này.
” Makoto Kimura trả lời.
Tần Lăng Thường nhìn Kakoto Kimura, đôi mắt xinh đẹp càng trở nên lạnh lùng.
“Cô Tần, mong cô hãy tin tưởng, quả thật có người trên đảo Cửu Long muốn gây khó khăn cho cô.
” Makoto Kimura ngước mắt đối diện ánh mắt Tần Lăng Thường, không hề né tránh.
Ánh mắt ông ta không hề gợn sóng, bình tĩnh như nước.
“Được rồi, một người khoác lác bị vạch trần rồi giờ thêm một người khác tiếp tục khoác lác nữa, không thể đổi cách đi khác à?” Lúc này, Phương Vỹ Huyền lười biếng nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.