Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 292: Hội Long Tức





Sau khi Đinh Thanh Trúc nói xong, ánh mắt mà Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp nhìn về phía Đinh Thanh Trúc đã trở nên khác biệt.
Nội tâm của người phụ nữ này thật đáng sợ!
Phương Vỹ Huyền giải trừ thuật Nhϊếp Hồn, Đinh Thanh Trúc nhanh chóng khôi phục lại ý thức.
Nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, còn cả ánh mắt của hai người Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Lúc nãy cô ta đã mất kiểm soát mà nói ra hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng.
Cô ta biết, bây giờ cô có ngụy biện nữa cũng vô dụng.
“Phương, Phương Vỹ Huyền…” Đinh Thanh Trúc nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, vẫn muốn xin tha.
“Bốp!”
Cơ thể Phương Vỹ Huyền không nhúc nhích, nhưng gương mặt của Đinh Thanh Trúc lại bị giáng một cái tát mạnh, kêu thảm thiết một tiếng rồi bay ra ngoài.
Cô ta ngã trên mặt đất, bụm mặt, phát ra tiếng đau đớn.
Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nhìn cô ta, nói: “Người bình thường bị đánh vào mặt nhất định sẽ sưng đỏ lên, giống như cô bây giờ.
Sau này lúc nói dối thì nhớ phải kết hợp với tình hình của bản thân, đừng ăn nói lung tung.”
Đinh Thanh Trúc che mặt nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt chỉ có sợ hãi.
“Phương Vỹ Huyền, em tha cho cô một mạng, cô có thể làm trâu làm ngựa cho em, cô có thể…” Đinh Thanh Trúc sốt ruột nói.
“Bốp!”
Lại một cái tát.
Đinh Thanh Trúc kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống mặt đất bên cạnh giường.
“Hai cái tát này là đánh thay Vu Ánh Hà.”
“Cô muốn trả thù tôi, có thể nhằm thẳng vào tôi.
Ra tay với người bên cạnh tôi sẽ chỉ khiến tôi tức giận hơn.” Phương Vỹ Huyền lạnh giọng nói.

Đinh Thanh Trúc ngã sấp trên mặt đất, chỉ cảm thấy gương mặt đau rát.
Kế hoạch của cô ta đã hoàn toàn thất bại.
Ở trước mặt Phương Vỹ Huyền, cô ta vốn không có chút phần thắng nào!
“Phương Vỹ Huyền, là cậu khiến tôi thành ra như vậy, vốn dĩ tôi không phải người như vậy!” Đinh Thanh Trúc hai mắt đỏ bừng nhìn Phương Vỹ Huyền cách đó không xa, sự sợ hãi trong ánh mắt dần dần biến mất, thay vào đó là sự căm hận và điên cuồng.
“Cô biến thành người như thế nào là do cô tự chọn, không liên quan gì đến tôi.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.
Ánh mắt Đinh Thanh Trúc trở nên điên cuồng, chậm rãi đứng dậy.
Nếu đã như vậy thì cùng chết chung!
Đinh Thanh Trúc giơ tay lấy cây trâm vàng trên tóc xuống, trên đó là một cây châm rất dài!
Sau đó, cô ta dùng cây châm này tàn nhẫn đâm về phía vị trí trái tim của Vu Ánh Hà!
Một loạt động tác này của cô ta rất nhanh, cô ta muốn gϊếŧ chết Vu Ánh Hà dưới tình huống Phương Vỹ Huyền chưa kịp phản ứng!
Thấy cảnh này, Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp ở bên cạnh chợt thay đổi sắc mặt, thốt ra tiếng kêu to.
“Ầm!”
Ngay khi cây châm của Đinh Thanh Trúc sắp cắm vào vị trí trái tim của Vu Ánh Hà, một sức mạnh cực lớn đánh về phía Đinh Thanh Trúc.
Đinh Thanh Trúc kêu thảm thiết một tiếng, cả người bay ra như diều bị đứt dây, đâm nát vách tường ở đằng sau, bay ra bên ngoài du thuyền, rơi vào trong biển rộng.
Phương Vỹ Huyền mặt không biểu cảm, đi đến trước mặt Chu Hưng Thịnh, túm lấy anh ta ném ra bên ngoài theo lỗ thủng, cũng rơi vào trong biển rộng.
Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng kêu sợ hãi, hiển nhiên là có người đã chú ý tới.
Phương Vỹ Huyền mặt không cảm xúc đi đến bên giường, ôm lấy Vu Ánh Hà sau đó nói với Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp đang sững sờ ở bên cạnh: “Đi thôi.”

Lúc rời khỏi tầng cao nhất, Phương Vỹ Huyền sử dụng chân khí ép hiệu lực của thuốc trong cơ thể Vu Ánh Hà ra.
Khi bốn người trở lại boong thuyền, Vu Nguyệt Nguyệt đã hoàn toàn khôi phục ý thức.
Mà lúc này, cả du thuyền có chút hỗn loạn.
Có người tận mắt nhìn thấy Đinh Thanh Trúc và Chu Hưng Thịnh rơi xuống biển nên đã lập tức báo cho nhân viên của du thuyền.
Nhân viên lập tức phái mấy chiếc thuyền cứu hộ đi về phía sau tìm kiếm.
Sau đó, có nhân viên phát hiện người rơi xuống biển hình như là cậu chủ nhà họ Chu Chu Hưng Thịnh và vợ của anh ta Đinh Thanh Trúc!
Điều này càng dấy lên sóng to gió lớn!
Bởi vì đã cách đảo Cửu Long rất gần nên du thuyền cũng không dừng lại, mà là đưa khách đến bến tàu đảo Cửu Long trước.
Đồng thời, mấy chiếc thuyền cứu hộ lục tục chạy về phía vùng biển phía sau, hiển nhiên còn muốn tiếp tục tìm kiếm cứu hộ Chu Hưng Thịnh và Đinh Thanh Trúc.
Lúc này, nhóm người Phương Vỹ Huyền đã xuống du thuyền, ngồi taxi đi tới khách sạn mà Lý Vũ Kiêu đã đặt trước.
“Đại ca, làm như vậy… thật sự không có vấn đề gì chứ? Hình như thân phận của đối phương không đơn giản đâu…” Hiển nhiên là trong lòng Lý Vũ Kiêu còn sợ hãi, ghé sát lại gần bên tai Phương Vỹ Huyền, nhỏ giọng nói.
Vu Ánh Hà không rõ đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không có ý định nói ra.
“Không sao.” Phương Vỹ Huyền nói.
Trên chiếc du thuyền kia không có camera giám sát, vậy nên sẽ không có ai tìm tới gây phiền phức.

Bốn người đi tới một khách sạn năm sao nằm ở trung tâm thành phố đảo Cửu Long.
Lý Vũ Kiêu đặt hai căn phòng, một phòng giường lớn, một phòng giường đôi.
Lý Vũ Kiêu cười hì hì nhìn Phương Vỹ Huyền, nói: “Hôm qua lúc tôi đặt phòng, khách sạn này nói với tôi là chỉ còn lại hai căn phòng này nữa thôi.
Như vậy đi, tôi và Lưu mập mạp ở phòng giường đôi, anh và Ánh Hà ở phòng giường lớn, không có vấn đề gì chứ?”
Vu Ánh Hà ở bên cạnh lập tức đỏ mặt.
Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nhìn về phía lễ tân hỏi: “Thật sự không còn phòng nào nữa?”
“Đúng vậy thưa anh, tối nay phòng đã được đặt trước hết rồi.” Nhân viên lễ tân đáp.
“Ôi, đại ca, tôi đã nói rồi mà, thật sự không còn cách nào khác, ban đầu tôi muốn đặt bốn phòng cơ…” Lý Vũ Kiêu nói.
“Vậy được rồi, cậu và Lưu mập mạp ở phòng giường lớn, tôi và Ánh Hà ở phòng giường đôi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Này… Lưu mập mạp mập như vậy, sao tôi chen chúc với cậu ấy được?” Lý Vũ Kiêu nói hết lời.
“Cho cậu ngủ trên sàn nhà là được mà.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, Phương Vỹ Huyền và Vu Ánh Hà bèn đi lên tầng 36 của khách sạn.
Trong phòng có một cửa sổ sát đất cực lớn, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm ở đảo Cửu Long.
Phương Vỹ Huyền đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn ra xa xa.
Trước đây hình như anh đã từng tới đảo Cửu Long này, chỉ có điều khi đó nơi đây vẫn chưa gọi là đảo Cửu Long, nó chỉ là một hòn đảo hoang không người ở mà thôi.
Đảo Cửu Long của hiện tại đã trở thành một thành phố hiện đại hóa.
“Hội Long Tức…” Phương Vỹ Huyền nhìn bầu trời phía xa, mắt hơi híp lại.
Sau khi đi vào phòng, Vu Ánh Hà bèn yên tĩnh ngồi ở trên giường của cô ấy, không dám nói lời nào, sợ sẽ cắt ngang suy nghĩ của Phương Vỹ Huyền.
Một hồi lâu sau, Phương Vỹ Huyền quay đầu lại, phát hiện Vu Ánh Hà đang sững sờ nhìn anh, anh bèn nói: “Ánh Hà, sao em chưa tắm rửa nghỉ ngơi?”
“… Hả? Dạ.” Vu Ánh Hà lấy lại tinh thần, đứng dậy.
Cô ấy vừa quay người đi lại quay lại, nhìn Phương Vỹ Huyền hỏi: “Anh Vỹ Huyền, lúc nãy ở trên du thuyền, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô Đinh… đi đâu rồi?”
Từ sau khi uống xong ly nước trái cây mà Đinh Thanh Trúc đưa cho cô ấy, Vu Ánh Hà luôn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, mất đi đoạn trí nhớ trong khoảng thời gian đó.
Nhưng cô ấy lại nhìn thấy hết sự hỗn loạn và xôn xao ở trên du thuyền lúc sau đó.
Cô ấy biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
“Không có chuyện gì cả, đừng nghĩ nhiều nữa.” Phương Vỹ Huyền đáp.
Đối với Vu Ánh Hà mà nói, chuyện trên du thuyền quá thối nát, không cần thiết phải nói chân tướng cho cô ấy biết.
“Dạ.” Thấy Phương Vỹ Huyền không muốn nói, Vu Ánh Hà cúi đầu xuống, không tiếp tục hỏi nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Vũ Kiêu dẫn mấy người Phương Vỹ Huyền đến nhà hàng ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, nhóm người lại ngồi lên xe, đi về phía bắc của đảo Cửu Long.
“Còn một giờ nữa là hội Long Tức bắt đầu rồi, bây giờ chúng ta qua đó vừa kịp thời gian.” Trên xe, Lý Vũ Kiêu nói.
“Tổ chức ở đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Trên hòn đảo nhỏ của nhà họ Long, lát nữa anh sẽ biết, chắc là khung cảnh sẽ rất long trọng.” Lý Vũ Kiêu nói.
Nửa giờ sau, nhóm người Phương Vỹ Huyền xuống xe.
Trước mặt là một bến tàu, cách hơn ba trăm mét lại là một hòn đảo.
“Đó chính là hòn đảo nhỏ của nhà họ Long, chúng ta qua đó đi.”

Lý Vũ Kiêu dẫn nhóm người Phương Vỹ Huyền ngồi lên một chiếc ca nô, vội vã đi về phía hòn đảo nhỏ.
Năm phút sau, nhóm người đã đến đảo nhỏ.
Lúc này, ở trên đảo đã có rất nhiều khách khứa.
“Thấy không, những người này đều là người đến xem hội Long Tức đó, xung quanh đây ít nhất cũng có hơn một ngàn người đúng không? Một người phải đưa năm mươi ngàn tệ, một lần ít nhất có thể kiếm được năm sáu chục triệu đấy! Chỉ dựa vào nguồn thu nhập này thôi, nhà họ Long đã có thể phát tài rồi.” Lý Vũ Kiêu cảm thán.
“Cậu đưa tiền rồi à?” Lưu mập mạp ở bên cạnh hỏi.
“Nói nhảm, nếu không sao người ta lại đưa chúng ta tới đây?” Lý Vũ Kiêu nhíu mày nói.
“Má, tốn bao nhiêu tiền đến đây xem hội Long Tức gì gì đó, còn không bằng đi ăn nhậu chơi bời.” Lưu mập mạp lẩm bẩm.
“Nhìn chút tiền đồ này của cậu kìa.
Đây chính là hội Long Tức! Mỗi một lần tổ chức đều có nhiều người đến xem như vậy, cậu cho rằng tất cả mọi người đều là đồ ngốc chắc? Chắc chắn là nó có điểm tốt của nó.
Dạo này thắt lưng của tôi hơi đau, lát nữa được hơi th của rồng tắm rửa… Không biết có chữa khỏi hay không.” Lý Vũ Kiêu nói.
Trong lúc hai người này trò chuyện, Phương Vỹ Huyền lại quan sát tình hình của hòn đảo nhỏ này.
Phía trước có một đám người đang đứng, mà ở đằng đám người này khoảng hơn hai trăm mét là một cái đài cao được dựng lên.
Lúc mới lên đảo, Phương Vỹ Huyền đã phát hiện ở bên cạnh cách đó không xa có một tấm bia đá dựng thẳng cao ba bốn mét.
Rất rõ ràng tấm bia đá này không phải bia đá bình thường, mà nó tỏa ra sức mạnh pháp trận nhàn nhạt.
Đây là mắt trận của pháp trận!
Phương Vỹ Huyền dùng thần thức lướt qua toàn bộ hòn đảo, phát hiện ở trên đảo có tổng cộng chín tấm bia đá như vậy.
“Chín cái mắt trận… Hiển nhiên là phải vận hành một pháp trận khổng lồ.
Cái gọi là hội Long Tức, chắc hẳn là có liên quan đến pháp trận này.” Phương Vỹ Huyền nói trong lòng.

Bốn người cùng nhau đi về phía trước, rất nhanh đã đi đến trong đám người phía trước.
Ở vị trí phía trước đài cao cách khoảng hai trăm mét, trên mặt đất có vẽ một đường màu vàng.
Đây là đường cảnh giới, du khách chỉ có thể đứng ở phía sau đường màu vàng để xem hội Long Tức..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.