Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 288: Tổng Giám Mục!





Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, khiến cho ba người khách bên cạnh bị dọa đến mức hét lên một tiếng rồi chạy trốn khỏi quán.
Phương Vỹ Huyền đứng dậy, nhìn vách tường vừa bị nện, quay người đi vào trong phòng bếp của quán.
Quả nhiên, anh thấy được một xác chết.
Có lẽ xác chết này mới là ông chủ của quán mỳ này.
Sở dĩ Phương Vỹ Huyền tới quán mỳ này, là bởi vì khi đi ngang qua cổng đã cảm ứng được một hơi thở quen thuộc.
Là hơi thở của trận pháp mà trước đây lúc rơi vào tiên cốc anh đã cảm nhận được.
Xác của ông chủ của quán mỳ này, vẻ mặt nhăn nhó, hai mắt trợn lên, làn da trắng bệch như tờ giấy.
Kiểu chết giống như những võ giả cùng rơi vào tiên cốc khi bị huyết hồn hút khô rồi chết.
Cậu bé kia, quả nhiên là người của Vu Thần giáo.
Khi Phương Vỹ Huyền bước vào quán mỳ này, gần như đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Sau đó anh chỉ giả vờ như không biết gì, muốn nhìn một chút rốt cuộc cậu bé này muốn làm gì anh mà thôi.
Đáng tiếc là, cậu bé này ra tay chẳng có gì mới mẻ cả.
Đơn giản chỉ là bỏ thuốc vào trong ly nước và tô mỳ kia.
Phương Vỹ Huyền không biết cậu bé kia đã dùng thuốc độc gì, nhưng không cần thiết phải biết.
Dù sao thì từ lâu cơ thể này đã bách độc bất xâm rồi.
Phương Vỹ Huyền quay người trở về quán, đi ra ngoài từ bức tường vỡ nát.
Bên ngoài là đầu của một con hẻm nhỏ, cậu bé kia gục ở chỗ này.
Nhưng mà bây giờ hình dạng của gã ta đã không phải dáng vẻ vừa nãy nữa rồi.
Sau khi bị Phương Vỹ Huyền đấm một quyền, xương cốt trên mặt gã ta đã vỡ nát hoàn toàn, lõm xuống một hố to.
Bởi vậy, gương mặt gã ta cũng bị đánh về nguyên hình.
Hoàn toàn không phải cậu bé gì cả, mà là một lão già thấp bé, trên da đầy vết nhăn nheo.

Lúc này lão già này vẫn chưa chết nhưng cũng không động đậy được gì.
Gã ta nằm trên mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng, trong lỗ mũi của gã ta.
Thân thể của gã ta hơi run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào, hiển nhiên là rất đau khổ.
Phương Vỹ Huyền đi đến trước mặt gã ta, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt.
Toàn thân ông già thấp bé chỉ có ánh mắt là chuyển động được.
Gã ta nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt chỉ có sợ hãi.
Làm sao có thể.
Rõ ràng gã ta đã tăng thêm liều lượng của bột Phá Hồn vào tô mỳ, còn ly nước kia thì tăng thêm phấn Thiên Độc!
Đều là thuốc kịch độc trên đời!
Người bình thường chỉ cần hít phải một chút xíu, sẽ chết trong nháy mắt!
Nhưng Phương Vỹ Huyền đã ăn sạch bát mỳ kia, còn uống hết ly nước đó.
Hai loại kịch độc đều nuốt vào bụng, tại sao lại không có việc gì cả?
Chuyện như vậy, đã vượt khỏi nhận thức của gã ta.
“Các người muốn gϊếŧ tôi, thì có thể sáng tạo hơn một chút hay không?” Phương Vỹ Huyền mở miệng nói.
Ông già thấp bé nằm dưới đất, hoàn toàn không thể nói chuyện được.
Gã ta nhìn Phương Vỹ Huyền chằm chằm, trong lòng hy vọng độc tính phát tác ở lúc nào đó, để Phương Vỹ Huyền chết ngay lập tức.
Phương Vỹ Huyền đi về phía trước một bước hỏi: “Có phải thủ lĩnh của các người ra lệnh các người đến gϊếŧ tôi?”
“Thay vì để từng người từng người đến tặng mạng, chi bằng tôi chủ động đến tận hang ổ của các ngươi một chuyến.

“Nói đi, hang ổ Vu Thần giáo ở đâu?”
Trong lòng của ông già thấp bé lộp bộp một tiếng.
Phương Vỹ Huyền nhìn ông già, hơi nhíu mày.
Toàn bộ gương mặt của ông già đều lõm xuống dưới, vậy nên miệng không thể mở được.
“Được rồi, tôi sẽ tự mình biết.

” Phương Vỹ Huyền ngồi xổm xuống, duỗi một ngón tay ra, chạm vào giữa trán của ông già thấp bé.
Anh muốn dùng thuật Nhϊếp Hồn lên ông già, tìm kiếm trí nhớ của gã ta.
Nhưng khi thần thức của anh rót vào hồn phách của ông già, ấn ký nào đó trong hồn phách của ông già bộc phát.
“Rầm!”
Trong nháy mắt, hồn phách của ông giả tan biến.
Quả nhiên, mỗi hồn phách của người trong Vu Thần giáo đều có ấn ký.
Điều này cũng có nghĩa rằng, người có quyền lực cao nhất của Vu Thần giáo có thể khống chế mạng sống của tất cả mọi người trong Vu Thần giáo.
Người đó muốn ai chết, chỉ cần một suy nghĩ.
Mà cái này cũng có thể giúp cho người đó khống chế được tất cả tay sai của mình.
Phương Vỹ Huyền đứng dậy, nhìn xác chết trước mặt này, gương mặt không biểu cảm.
“Vu Thần giáo… sớm muộn gì tôi cũng sẽ nhổ sạch hang ổ của các người.


Một chỗ hoang tàn vắng vẻ của vùng ngoại ô tây bộ Hoài Bắc, có một tòa kiến trúc xuất hiện đột ngột.
Lối kiến trúc rất phục cổ, giống như một giáo đường.
Trên đỉnh của giáo đường, có một bức tượng đứng thẳng, thân người gương mặt của quái vật, mọc ra đôi cánh.
Lúc này, trên chỗ ngồi cao nhất của giáo đường, một vị áo bào đỏ đang ngồi ở đó.
Người này mang vương miện màu vàng, trên mặt có khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.
Đôi mắt này khá kỳ lạ, hốc mắt trái đen kịt một mảng, không có tròng mắt trắng.
Còn hốc mắt phải thì trắng hoàn toàn, không hề có một tia màu đen.
Một âm một dương, nằm riêng ở trái phải.
Người này ngồi ở chỗ ngồi tượng trưng cho quyền lực cao quý nhất, ở phía dưới là một đám người đang quỳ rạp dưới đất.

Tất cả có tám mươi người, quỳ xuống theo hàng lối.
Hàng đầu tiên quỳ gối, là năm người mặc áo đen.
Mà hàng thứ hai thứ ba, là hai mươi người đang quỳ mặc áo màu tím.
Sau đó, là một nhóm người mặc áo màu trắng, áo màu xám.
Đây chính là hệ thống cấp bậc nghiêm khắc trong Vu Thần giáo.
Ngoài tổng giám mục ra, tất cả tầng tầng lớp lớp cúi xuống.
Tất cả mọi người cứ quỳ dưới đất như vậy, không nói một lời.
Toàn bộ giáo đường, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mấy chục giây sau, người ngồi ở trên cao kia, đột nhiên phát ra âm thanh khán khàn.
“Gã ta đã chết.

Nghe được câu này, người áo đen quỳ ở hàng đầu tiên ngẩng đầu lên nói: “Tổng giám mục, thực lực của tên này sâu hơn chúng ta tưởng tượng, tôi không đề nghị ngài lại sai người đi ám sát anh ta.

Tổng giám mục ngồi ở trên cao kia im lặng một lát rồi nói: “Nói ra cách của cậu xem.

“Muốn gϊếŧ tên này, nên sử dụng thuật nguyền rủa! Làm như vậy có thể giảm bớt tổn thất cho chúng ta, lại còn có thể giải quyết triệt để tên này!” Người áo đen nói.
“Nguyền rủa…” Tổng giám mục hơi suy nghĩ.
“Chúng ta có thể dùng nguyền rủa đến huyết thống cuối cùng, gϊếŧ chết hết tất cả những người có quan hệ máu mủ của tên đó!” Giọng điệu của người áo đen tàn nhẫn.
“Muốn sử dụng nguyền rủa huyết thống, nhất định phải có được máu và tóc của tên đó, chẳng phải cuối cùng cũng phải sai người đến gần tên đó để đánh lén? Nếu không thì làm sao có được hai thứ đó của anh ta?” Người bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Muốn lấy được máu và tóc của anh ta, có rất nhiều cách, không nhất định phải đánh lén.
” Trong mắt người áo đen hiện lên ý lạnh nói.
“Nếu đã nắm chắc, vậy chuyện này giao cho cậu làm.
Chỉ cần có thể cho tôi thấy xác của Phương Vỹ Huyền, tôi sẽ ban thưởng cho cậu bậc cao nhất.
” Tổng giám mục nói.
“Cảm ơn tổng giám mục!” Sắc mặt người áo đen vui vẻ dập đầu một lần nữa.


Cả buổi chiều, Phương Vỹ Huyền đều ở trong phòng nghiên cứu Áp Linh trận.
Anh thử nghiệm kết hợp Áp Linh trận và Phệ Linh quyết lại, nhưng sau khi tính toàn, phát hiện không thể làm được.
Tuy rằng nguyên lý của Áp Linh trận và Phệ Linh quyết tương tự, nhưng muôn kết hợp sử dụng trong pháp thuật thì khá khó khăn.
Từ hấp thu chân khí, biến thành hấp thu linh khí.
Nếu thật để Phương Vỹ Huyền nghiên cứu ra loại pháp thuật này thật, vậy xem như khó giải rồi.
Anh chỉ cần tìm một nơi tụ tập nhiều võ giả, sau đó sử dụng Phệ Linh quyết, hấp thu hết linh khí trong đan điền của tất cả võ giả.
Hiện tại anh chỉ cách tầng một vạn kỳ Luyện Khí ba mươi lăm tầng.
Nếu có thể nghiên cứu ra Phệ Linh quyết phạm vi lớn, ba mươi lăm tầng này chỉ là chuyện nhỏ!
Nghĩ như vậy, trong lòng Phương Vỹ Huyền càng hưng phấn, cực kỳ chăm chú.
Thẳng đến hơn mười giờ đêm, điện thoại di động của anh vang lên, khi đó anh mới thoát khỏi trạng thái tập trung.
Là Lý Vũ Kiêu gọi điện thoại tới.
“Đại ca, quá trâu bò rồi, thật đấy! Trâu bò quá đi, 750 điểm! Trời ơi, có biết lúc tôi vừa nghe được điểm có phản ứng thế nào không? Điện thoại cũng bị tôi ném bay ra ngoài luôn…” Vừa ấn nghe điện thoại, Lý Vũ Kiêu đã kích động nói một tràng dài.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền ngắt lời anh ta hỏi.
“Đại ca, bây giờ đang ở Nam Đô?” Lý Vũ Kiêu hỏi.
“Ừm.
” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Vậy cũng tốt.
Ngày mai là thứ sáu, chúng ta cùng nhau đi từ bến tàu Nam đô ngồi du thuyền đến đảo Cửu Long chơi hai ngày đi.
” Lý Vũ Kiêu nói.
“Tôi còn có việc, không có thời gian đi chơi.
” Phương Vỹ Huyền nói.
“Ai nha đại ca, đã có điểm tốt nghiệp rồi mà còn bận bịu như vậy làm gì? Thi được điểm số khá như vậy, còn không đi ra ngoài thư giãn một chút sao? Tôi đã gọi Ánh Hà rồi, cô ấy cũng muốn đi, nhưng phải có anh thì cô ấy mới đi… Xem như đưa cô ấy ra ngoài chơi đi nha.
” Lý Vũ Kiêu nói: “Đúng lúc nhà họ Long ở đảo Cửu Long sẽ tổ chức lễ hội Long Tức trong hai ngày, đi đến đó mở mang tầm mắt cũng tốt.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.