Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 272: Giáo Chủ Áo Đen





Sau khi xương ngực và xương sống lưng bị vỡ nát, cả bộ hài cốt đổ ngã ở trên mặt đất, không thể động đậy.
Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nhìn bộ hài cốt ở trên mặt đất, không nói gì.
"Chết tiệt! Chết tiệt!"
Hài cốt tỏa ra một luồng khói đen, chính là linh hồn của tông chủ Âm Sát Tông.
Sau khi hài cốt bị phá hủy, nó chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Trước trước sau sau, không đến hai phút!
Khó khăn lắm mới tìm được mộ bộ hài cốt phù hợp và mạnh mẽ như vậy, ấy vậy mà cứ thế bị hủy diệt!
Trong lòng tông chủ Âm Sát Tông vừa phẫn nộ vừa khiếp sợ.
Ông ta chẳng thể ngờ rằng, Phương Vỹ Huyền chỉ có tu vi Tiên Thiên mà thực lực lại mạnh đến mức độ này!
Tông chủ Âm Sát Tông lại một lần nữa hóa thành một sợi khói đen, nhanh chóng bay về phía Diêm Hiểu Vi.
"Mau thu tôi vào phù bài, sau đó rời khỏi nơi này!" Tông chủ ra lệnh.
Diêm Hiểu Vi lấy lại tinh thần, muốn lấy phù bài linh hồn từ trong túi trữ vật ra.
"Tôi đâu có nói để ông đi đâu?"
Lúc này, Phương Vỹ Huyền bình tĩnh nói.
Trong lúc nói chuyện, Phương Vỹ Huyền nâng tay trái lên, ngón trỏ chỉ về phía linh hồn của tông chủ Âm Sát Tông.
Chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên, một luồng chân khí đánh về phía trước.
"Xèo!"
Trong chớp mắt, sợi khói đen trong không trung kia bị chân khí của Phương Vỹ Huyền đánh cho tán loạn.
Nhưng không chỉ như vậy.
Lúc chân khí màu đỏ nhạt chạm đến khói đen bèn bám vào trên khói đen, nổi lên một luồng khói trắng tựa như đốt cháy.
"A! "
Tông chủ Âm Sát Tông đau đớn gào lên.
Khuôn mặt Diêm Hiểu Vi biến sắc, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, phẫn nộ quát: "Cậu có biết cậu đang làm gì không? Lập tức dừng tay!"
Trên mặt Phương Vỹ Huyền không có chút gợn sóng nào.
"Mau dừng tay!"
Trên không, tiếng kêu rên của tông chủ Âm Sát Tông ngày càng thảm thiết, Diêm Hiểu Vi sốt ruột đến nỗi trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Thấy Phương Vỹ Huyền không hề bị lay động, Diêm Hiểu Vi cắn răng một cái, lấy một con dao găm từ trong túi trữ vật ra, ném về phía vị trí của Phương Vỹ Huyền.
"Vèo!"
Phi đao xẹt qua không trung, bay thẳng về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền giơ tay vỗ một cái khiến phi đao bay về phía bên cạnh.
Diêm Hiểu Vi cắn răng, bất chấp vết thương trên người mà bộc phát ra khí thế kinh người.
Cô ta ngưng tụ chân khí toàn thân ở trên hai tay, đánh về phía Phương Vỹ Huyền!
"Ầm!"
Phương Vỹ Huyền không hề né tránh, đứng tại chỗ chịu sự tấn công của luồng chân khí này.
Đá vụn trên mặt đất bắn tung tóe, bụi mù nổi lên xung quanh.
Nhưng bóng dáng của Phương Vỹ Huyền vẫn đứng ở trong bụi mờ mịt.
Bụi mù nhanh chóng tản đi.
Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, trên người không hề có một vết thương nào.
Mà trong không khí, tiếng kêu rên của tông chủ dần dần yếu đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Linh hồn của ông ta đã bị chân khí của Phương Vỹ Huyền đốt cháy không còn gì cả.
Diêm Hiểu Vi ngây người đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Trong một quãng thời gian rất dài, nhiệm vụ của toàn bộ Âm Sát Tông chỉ có một, đó chính là tìm một cơ thể phù hợp mới cho tông chủ đã chết.
Hôm nay, với tư cách là Đại hộ pháp, cuối cùng cô ta cũng hoàn thành nhiệm vụ này, tìm được hài cốt phù hợp nhất cho tông chủ, thậm chí có thể là di hài của thần tiên trong truyền thuyết.
Nhưng cô ta còn chưa vui mừng được bao lâu, tất cả lại bị phá hủy.
Hài cốt bị phá hủy, linh hồn của tông chủ bị diệt!
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong hai phút ngắn ngủi!
Không có cả một chút khả năng đảo ngược nào!
Tất cả đều xong rồi!
Diêm Hiểu Vi nhìn Phương Vỹ Huyền, trong ánh mắt ngoài khiếp sợ là sự căm hận đến cùng cực.
Giữa tông chủ và cô ta không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới trong tông môn, mà còn là quan hệ cha con!
Cô ta là con gái nuôi của tông chủ!
Bây giờ tông chủ bị giết, cô ta nhất định phải báo thù!
Thù hận xông lên não khiến Diêm Hiểu Vi hoàn toàn mất hết lý trí.
Cô ta giận dữ gầm lên một tiếng, phóng về phía Phương Vỹ Huyền, kim đan trong cơ thể bắt đầu ngưng tụ chân khí.
Cô ta biết mình không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền!
Cô ta muốn chết chùm với Phương Vỹ Huyền!
Phương Vỹ Huyền nhìn Diêm Hiểu Vi xông tới, ánh mắt không lăn tăn chút nào.
Bởi vì cố gắng khiến chân khí ngược dòng nên kim đan trong cơ thể Diêm Hiểu Vi bắt đầu phồng lên.
Đây là một loại trạng thái đau đớn, nhưng Diêm Hiểu Vi cố nhịn.
Cô ta nhất định phải khiến Phương Vỹ Huyền chết!
Chỉ trong chốc lát, Diêm Hiểu Vi đã vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, mơ hai tay ra muốn cưỡng ép ôm lấy Phương Vỹ Huyền, sau đó cho kim đan phát nổ.
Nhưng lúc này, Phương Vỹ Huyền lại bất ngờ ra tay.
Thậm chí Diêm Hiểu Vi còn không nhận ra, nắm đấm của Phương Vỹ Huyền xuất hiện ở trước người cô ta như thế nào!
"Bụp!"
Một cú đấm này đánh vào trên ngực trái của Diêm Hiểu Vi, lập tức đánh nổ trái tim của Diêm Hiểu Vi!
Thậm chí Diêm Hiểu Vi còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, cứ thế chết một cách đột ngột!
Nhìn thi thể ở trước mặt, Phương Vỹ Huyền không có biểu cảm gì.
Vốn dĩ anh cũng không muốn để ý đến hai người của Âm Sát Tông này, mặc kệ bọn họ đang làm gì.
Nhưng bọn họ lại chủ động chọc vào Phương Vỹ Huyền, vậy thì hết cách.
"Phịch!"
Thi thể của Diêm Hiểu Vi ngã trên mặt đất.
"Mới vừa chết đi, chắc hẳn vẫn có thể hấp thu kim đan trong cơ thể.
"
Nghĩ vậy, Phương Vỹ Huyền bèn ngồi xổm xuống, đưa tay phải ra ấn lên trên đầu Diêm Hiểu Vi, vận hành Phệ Linh Quyết.
"Đùng đoàng!"
Ngay giây phút này, kim đan của Diêm Hiểu Vi nổ tung!
Sức mạnh do một viên kim đan nổ tung mang đến còn mạnh mẽ hơn bất kỳ thuật pháp nào của tu sĩ Kết Đan kỳ.

Phương Vỹ Huyền bị đánh bay thẳng ra ngoài mấy chục mét, ngã trên mặt đất.
"Đệt, sau khi kim đan chảy ngược, đúng là không thể chạm vào.
"
Phương Vỹ Huyền ngồi dậy, nhìn thấy phía trước xuất hiện xuất hiện một cái hố to do kim đan nổ tung, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Anh cúi đầu xuống nhìn quần áo rách rưới trên người, lắc đầu, đứng dậy.
!
Trong Trụy Tiên Cốc.
Tổng cộng có hơn ba trăm võ giả đi vào Trụy Tiên Cốc, bây giờ chỉ còn lại hơn một trăm người.
Lúc này mới vào cốc chưa được mấy tiếng đã chết gần một nửa võ giả!
Sau khi trao đổi tin tức ngắn gọn, các võ giả đã nhận biết rõ ràng mức độ nguy hiểm của tình hình trước mắt.
Tuyệt đối không bình thường!
Tuy rằng trong Trụy Tiên Cốc có một chút nguy hiểm, nhưng đều ở trong phạm vi có thể kiểm soát được, chắc chắn sẽ không xuất hiện thương vong quy mô rộng như vậy!
Huống hồ, những võ giả kia đều chết vô cùng kỳ lạ!
"Nhất định phải để người của Thiên Tinh Môn đi ra cho chúng ta một câu trả lời!"
"Chưởng môn Trịnh đâu? Lúc này còn từng gặp ông ta ở cửa cốc!"
"Chúng ta không thể ngồi chờ chết được! Nhất định phải phản kháng!"
Rất nhiều võ giả căm phẫn không thôi.
"Sư phụ, rốt cuộc tình hình bây giờ ra sao rồi?" Một nữ học trò bước lên phía trước hỏi Tô Diêu Lăng.
Tô Diêu Lăng nghiêm mặt, lắc đầu.
Cô ấy chỉ biết rõ một điểm, nguy hiểm vẫn còn tồn tại.
Nếu đối phương đã làm ra loại chuyện này thì không thể nào bỏ qua như vậy được.
Chắc chắn bọn họ sẽ tiếp tục ra tay.
"Chẳng phải Phương Vỹ Huyền nói là đi tìm người của Thiên Tinh Môn hỏi thăm tình hình sao? Tại sao bây giờ vẫn chưa trở về, có phải là tự chuồn mất rồi không?" Liễn Tiên San đi lên phía trước, bất mãn phàn nàn.
Tô Diêu Lăng hơi nhíu mày, Phương Vỹ Huyền đã rời đi hơn một canh giờ mà vẫn chưa có tin tức gì.
Hay là gặp phải phiền phức rồi?
"Các đạo hữu! Chưởng môn Trịnh không ra, chúng ta lại hợp sức gọi một lần nữa! Gọi ông ta ra được mới thôi!"
Lúc này, Lưu Phước Tân lại dùng chân khí để truyền âm.
"Đúng, gọi một lần nữa, gọi đồ chó già họ Trịnh đi ra! Lão già khốn kiếp này, nhận tiền của chúng ta còn muốn hại tính mạng của chúng ta?" Không ít võ giả nói phụ họa.
Võ giả cảnh giới Tông Sư trở lên cùng nhau thả chân khí ra, chuẩn bị dùng chân khí để khuếch đại âm thanh một lần nữa.
"Không cần gọi nữa, ông ấy sẽ không tới đâu.

"
Ngay lúc này, một âm thanh truyền ra từ không trung, truyền đến trong tai từng võ giả.
Sắc mặt của mọi người thay đổi, cùng nhau ngẩng đầu lên.
Lúc này, giữa không trung xuất hiện một vòng ánh sáng.
Bên dưới vòng sáng lấp lóe, một bóng người hiện ra, chắp tay đứng ở giữa không trung.
Đây là một người đàn ông mặc áo bào đen, trên mặt phủ đầy vết sẹo.
Người đàn ông liếc nhìn hơn một trăm tên võ giả phía dưới, trong ánh mắt không có một chút tình cảm nào, như thể đang nhìn một đống thi thể.
Lưu Phước Tân ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông, trầm giọng hỏi: "Ông là người phương nào?"
"Vu Thần Giáo, giáo chủ áo đen, Viên Triều Luân.
" Người đàn ông lạnh lùng đáp.
Vu Thần Giáo?
Nghe thấy tên gọi này, Lưu Phước Tân thay đổi sắc mặt.
Theo như ông ta được biết, Vu Thần Giáo là một giáo tông có gốc gác lớn mạnh, nhưng bọn họ lại thiên về phía giới trần tục, không có quá nhiều liên hệ với các tông môn lớn trong giới võ đạo.
Nhưng hôm nay, giáo chủ áo đen của Vu Thần Giáo lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ!
Nhớ tới những người trước đó chết trong trạng thái kỳ lạ, Lưu Phước Tân chấn động trong lòng.
Chắc hẳn người của Thiên Tinh Môn không nắm giữ thuật pháp như vậy.
Nhưng Vu Thần Giáo thì chưa chắc!
Ánh mắt của Lưu Phước Tân trở nên nghiêm túc, nhìn Viên Triều Luân ở trong không trung, đang muốn mở miệng hỏi thăm.
"Các người nghĩ không sai, hôm nay, tất cả những võ giả đi vào Trụy Tiên Cốc đều phải chết.
" Giọng điệu của Viên Triều Luân rất bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện không quan trọng nhất định sẽ xảy ra.
Nhưng các võ giả nghe thấy câu này lại thay đổi sắc mặt.
"Đồ chó má, ông dựa vào đâu mà giết nhiều người chúng tôi như vậy? Ông có thực lực này không?"
"Quả nhiên là có mưu tính trước! May mà chúng ta phát hiện ra sớm, tụ tập lại với nhau, nếu không sẽ thật sự có khả năng bị bọn họ tiêu diệt từng phần một!"
"Bây giờ chúng ta làm thịt Viên Triều Luân này trước! "
Phần lớn võ giả tức giận không thôi, chửi ầm lên.
Trên khuôn mặt tràn đầy vết sẹo xấu xí của Viên Thiệu Khâm lộ ra một nụ cười cực kỳ khó coi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.