Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 270: Tại Sao Cậu Lại Trường Sinh Bất Lão





Lúc này, sức mạnh ý chí của Tôn Giả Thiên Tinh đã sắp tiêu hao hầu như không còn.
Năm đó ông ta để lại ý chí này, mục đích ban đầu là chờ có người thừa kế thích hợp lại xuất hiện, truyền thụ tuyệt học suốt đời cho người thừa kế.
Nhưng bây giờ, ý chí này hoàn toàn tiêu hao và khống chế hài cốt trong lúc đánh nhau với Phương Vỹ Huyền.
Không bao lâu nữa, sức mạnh ý chí sẽ triệt biến mất.
Tôn Giả Thiên Tinh im lặng một hồi, hỏi: "Phương Vỹ Huyền...!Tu vi của cậu thật sự chỉ có Luyện Khí kỳ sao?"
"Haiz, vẫn không có cách nào đột phá Trúc Cơ Kỳ." Phương Vỹ Huyền thở dài, nói.
Tôn Giả Thiên Tinh lại im lặng một hồi, hỏi lần nữa: "Một vấn đề cuối cùng, cậu không phải Tiên Nhân...!Vì sao có thể trường sinh bất lão?"
"Vấn đề này, tôi cũng muốn biết đáp án." Phương Vỹ Huyền nói.
Tôn Giả Thiên Tinh lại không lên tiếng.
Sức mạnh ý chí cuối cùng của ông ta biến mất trong không trung.
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền ngưng lại.
Anh không nghĩ tới ở nơi này, thế mà có thể gặp được tu sĩ đến cùng thời đại, mặc dù chỉ là một ý chí.
...
Bên ngoài hang động.
Người phụ nữ đến từ Âm Sát tông giãy dụa bò dậy từ dưới đất.
Nhìn về hang động sắp sụp đổ phía trước, nét mặt người phụ nữ khiếp sợ không thôi.
Bên trong xảy ra chuyện gì?
Thậm chí ngay cả hang động đã muốn sụp đổ!
Người phụ nữ chỉ quan tâm một việc, chính là tình huống bộ hài cốt!
Sau khi đánh nhau với bộ hài cốt, cô ta càng thèm khát bộ hài cốt đó.
Cường độ xương cốt bền bỉ như thế, nếu có thể để linh hồn tông chủ chiếm lấy, lại dùng thuật pháp đúc lại máu thịt.
Như vậy tông chủ sẽ hoàn toàn khôi phục, thậm chí càng tiến một bước!
Đến lúc đó, cái tên Âm Sát tông sẽ làm rúng động thế gian!
Nhưng bộ hài cốt này, hiển nhiên còn có ý thức.

Có lẽ là Tiên Nhân lưu lại ý chí, có lẽ là thuật pháp bố trí.
Nhưng dù có như thế nào, nếu như không triệt để chế phục hài cốt, không cách nào để tông chủ nhập hồn vào.
"Cần phải thế nào..."
Nhìn lên hang động trước mặt sắp trở thành phế tích, người phụ nữ chậm rãi lui về sau, trong lòng tự nghĩ cách.
Đã đến gần di hài tiên nhân thế này, cô ta tuyệt không buông tha!
"Ầm!"
Ngay lúc người phụ nữ suy nghĩ, hang động phía trước sụp đổ thành đống đá vụn, đột nhiên tuôn ra một tiếng vang thật lớn.
Một bóng người bay tới chỗ người phụ nữ.
Người phụ nữ biến sắc, tranh thủ thời gian vọt sang một bên.
"Ầm ầm!"
Bóng dáng kia đánh vào núi đá.
Người phụ nữ nhìn về phía vị trí kia, biến sắc.
Đánh vào trong núi đá, chính là chỗ bộ hài cốt trong hang động!
Mà lúc này, bộ hài cốt đang chìm sâu trong đống đá vụn, không nhúc nhích chút nào.
Hình như đã mất đi năng lực hành động.
Đây…
Người phụ nữ đi đến chỗ bộ hài cốt, bên trong ánh mắt hiện ra vui mừng.
Nếu bộ hài cốt này triệt để mất đi động tĩnh, như vậy...!Chính là thời cơ tuyệt hảo để cô ta làm tông linh hồn chủ nhập vào!
Rất nhanh, người phụ nữ đi tới trước mặt hài cốt.
Hài cốt bị chìm vào trong đá sâu, không nhúc nhích, trên người không còn tỏa ra hơi thở gì, trước đó xương cốt lóe ra ánh sáng bạc cũng triệt để ảm đạm.
Xương trên ngực nó dùng mắt trần cũng có thể thấy xuất hiện vết rách thật nhỏ.
"Ai có thể đánh nó thành dạng này?"
Hai mặt người người phụ nữ đầy vẻ khiếp sợ.
Cô ta đã đánh nhau với bộ hài cốt này, biết thực lực bộ hài cốt này khủng bố đến mức nào.
Nhưng hôm nay, thế mà bộ hài cốt này bị đánh thành bộ dáng thảm hại thế kia!
Ngay cả xương ngực cũng xuất hiện vết nứt!
"Là người đàn ông kia làm à?"
Nhớ tới Phương Vỹ Huyền vừa rồi ở trước mặt cô ta đi vào hang động, trong lòng người phụ nữ giật mình!
Nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại tinh thần.
Dưới mắt đã là thời cơ tốt nhất!
Muốn lập tức phóng linh hồn tông chủ ra!
Người phụ nữ lấy ra một tấm bảng gỗ đen kịt từ trong túi trữ vật.
Nhìn tấm bảng gỗ trong tay, trong miệng người phụ nữ niệm quyết, sau đó bóp nát tấm bảng gỗ.
Một sợi khói đen từ tấm bảng gỗ được thả ra, tung bay về phía bộ hài cốt.
Sợi khói đen vội vàng chui vào trong hài cốt!
Người phụ nữ nhìn lên hài cốt trước mặt, tâm trạng vô cùng hồi hộp!
Tìm kiếm một thân thể thích hợp linh hồn tông chủ sống nhờ, là nhiệm vụ chủ yếu của Âm Sát tông bọn họ nhiều năm như vậy!
Bây giờ, nhiệm vụ này sắp sửa hoàn thành!
Vài giây sau, trước hài cốt mắt lần nữa nổi lên ánh sáng bạc!
Cùng lúc đó, tản mát ra từng sợi khói đen!
Một hơi thở làm cho người ta hít thở không thông từ bộ hài cốt này tỏa ra.
Người phụ nữ lập tức quỳ rạp dưới đất, dập đầu nói: "Cấp dưới Diêm Hiểu Vi, bái kiến tông chủ!"
"Rặc rặc..."
Hài cốt thoát ra khỏi núi đá, đi lên phía trước đến, đứng ở trước mặt Diêm Hiểu Vi.
Nó cúi đầu nhìn Diêm Hiểu Vi, sau đó lại nhìn về phía thân thể mình.
"Đúng vậy, bộ hài cốt này rất không tệ..." Hài cốt không há miệng, nhưng Diêm Hiểu Vi lại có thể nghe được một giọng nói quen thuộc.
Chính là giọng nói của tông chủ!
Diêm Hiểu Vi kích động toàn thân đều run rẩy.
"Đáng tiếc vẫn có chút tì vết." Tông chủ Âm Sát tông nói.
Diêm Hiểu Vi ngẩng đầu, phát hiện tông chủ đang nhìn vết nứt trên xương ngực.
"Tông chủ, những vết nứ này..."
"Ầm!"
Ngay lúc Diêm Hiểu Vi muốn nói chuyện, sau lưng bộc phát ra một tiếng vang thật lớn.
Một bóng người xuất hiện từ đống phế tích đổ nát, đứng ở sau lưng Diêm Hiểu Vi.
Chính là Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền nhìn Diêm Hiểu Vi phía trước và hài cốt đứng thẳng, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Ý chí của Tôn Giả Thiên Tinh đã triệt để biến mất, hài cốt vốn nên mất đi khống chế hoàn toàn.
Nhưng bộ hài cốt này vẫn đứng vững, vả lại trên người còn tỏa ra hơi thở hoàn toàn khác với lúc trước.
Rất hiển nhiên, bộ hài cốt đã đổi chủ.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, sắc mặt Diêm Hiểu Vi biến hóa, trong lòng khiếp sợ.
Hang động sụp đổ, trên ngực bộ hài cốt xuất hiện vết nứt, hai chuyện này, chỉ sợ đều là do người đàn ông trẻ tuổi chỉ có tu vi Tiên Thiên trước mắt làm!
Dù sao, trước đó chỉ có một mình anh đi vào trong huyệt động.
Bây giờ, anh lại không chút sứt mẻ gì đi ra!
"Cậu là ai?" Diêm Hiểu Vi đứng dậy, nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền hỏi.
...
Trụy Tiên cốc.
Càng vào sâu, phạm vi có thể hoạt động lại càng nhỏ.
Không ít đội ngũ tông môn đều gặp nhau.
Mà trong vòng mười phút gần nhất, không ít đội ngũ tông môn đều thấy được đám người có kiểu chết kỳ lạ.
Từ từ, trong lòng không ít đội ngũ tông môn đều đã có dự đoán.
Truỵ Tiên cốc, ngoại trừ tình huống trong cốc khả năng gặp phải ra, còn có nguy hiểm khác!
Có sức mạnh nào đó đang giết người!
...
Trong một chỗ bằng phẳng trong Trụy Tiên Cốc, ba đội ngũ tông môn gặp nhau.
Người dẫn đội ba tông môn, hai Võ Tôn và một tông sư đang nói chuyện với nhau.
"Môn chủ Lưu, vừa rồi ông cũng nhìn thấy một đám thi thể trên đường chứ? Tôi cũng gặp phải! Vả lại đã gặp khi vừa vào cốc không lâu!" Nói chuyện chính là đại trưởng lão Thông Huyền môn Vũ Kim Phong, cảnh giới tông sư.

"Tôi cũng gặp phải đám xác chết như thế, kiểu chết của bọn họ đều rất kỳ lạ..." Chưởng môn Thuần Dương phái Thẩm Vũ Chinh, cảnh giới Võ Tôn đứng ở bên cạnh nói.
"Đúng vậy, kiểu chết của những người kia quá kỳ dị..." Chưởng môn Phá Phong môn Lưu Phước Tân cảnh giới Võ Tôn, sắc mặt nghiêm túc nói.
"Người chết đều thuộc đội ngũ tông môn đi vào rèn luyện...!Cuối cùng là nguyên nhân gì gây ra cái chết, ai cũng không biết!" Sắc mặt Vũ Kim Phong có chút tái nhợt, nói.
"Nơi này là địa bàn Thiên Tinh Môn, chúng ta đến tìm người Thiên Tinh môn hỏi thăm rõ ràng!" Thẩm Vũ Chinh trầm giọng nói.
"Tôi đồng ý, không thể tiếp tục đi sâu vào bên trong, quá nguy hiểm." Lưu Phước Tân nói.
Ba người đang trò chuyện với nhau.
Nhưng vào lúc này, một con gió lạnh buốt thổi ngang qua.
Vũ Kim Phong đang chuẩn bị nói chuyện, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hai mắt trợn lên, ánh mắt trống rỗng!
Lưu Phước Tân và Thẩm Vũ Chinh còn chưa kịp phản ứng, Vũ Kim Phong đã ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.
"Trưởng lão Vũ, ông thế nào?" Sắc mặt Lưu Phước Tân biến hóa.
Nhưng Vũ Kim Phong không có bất kỳ đáp lại gì.
"Bộp..."
Lúc này, Vũ phía sau Kim Phong truyền đến tiếng ngã xuống đất.
Lưu Phước Tân và Thẩm Vũ Chinh nhìn đằng trước, trong lòng lộp bộp nhảy một cái!
Đám học trò của Vũ Kim Phong cùng nhau ngã trên mặt đất!
Sắc mặt Thẩm Vũ Chinh tái nhợt, ngồi xổm xuống, lật thân thể Vũ Kim Phong đang nằm sấp quay lại.
Biểu cảm hoảng sợ, làn da trắng bệch như tờ giấy...
Giống hệt những xác chết trước đó đã nhìn thấy!
Lần này, Vũ Kim Phong và học trò của ông ta, chết bất đắc kỳ tử ở trước mắt hai vị Võ Tôn!
Hết lần này tới lần khác, hai Võ Tôn đều không hề đề phòng!
Đội ngũ Thông Huyền môn cứ chết hết như vậy!
"Đây…đây…” Trong ánh mắt Thẩm Vũ Chinh có vẻ bất ngờ, cũng có sợ hãi.
Mới vừa rồi Vũ Kim Phong còn đang nói chuyện với bọn họ, cứ thế mà chết đi!
Đáng sợ nhất là, bọn họ hoàn toàn không biết Vũ Kim Phong chết như thế nào!
"Đối phương...!Chỉ sợ là muốn giết chết tất cả mọi người bên trong Trụy Tiên Cốc bằng cách thức như thế..." Lưu Phước Tân chậm rãi nói, giọng điệu thản nhiên.
"Đây là muốn chúng ta làm sao?" Thẩm Vũ Chinh nhìn về phía Lưu Phước Tân, hỏi.
Lưu Phước Tân suy nghĩ một lát, nói: "Chúng ta phải thông báo tình huống cho tất cả người còn sống! Tập hợp tất cả mọi người cùng một chỗ, rồi hẳn nghĩ cách đối phó!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.