Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 265: Một Bộ Hài Cốt





“Là ai?" Giáo chủ Viên nhíu mày hỏi.
Chưởng môn Trịnh lắc đầu, lẩm bẩm: "Hẳn là có người bò lên trên hai sườn núi...!Nhưng cấm chế trên dãy núi, đủ để khiến cường giả Võ Tôn không thở nổi...!Ai có thể bò lên chỗ kia?"
"Nhất định phải nhanh chóng phái người xử lý việc này, kế hoạch của chúng ta, không cho phép xuất hiện bất kỳ chuyện nào ngoài ý muốn." Giáo chủ Viên trầm giọng nói.
"Tôi đã hiểu, hiện tại tôi sẽ phái người đi điều tra tình huống." Ánh mắt chưởng môn Trịnh ngoan độc nói.
...
Phương Vỹ Huyền chạy vội, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Không thể không nói, độ to của Trụy Tiên Cốc vượt qua dự đoán của anh, trong lúc thấy được suối nước, thác nước, dòng suối, vách núi...
Hầu như địa hình nên có, Trụy Tiên cốc đều có!
"Chỉ là không thấy được cái gọi là thiên tài địa bảo.
Cấp yêu thú xuất hiện cũng không cao, cao nhất cấp sáu...!Đối với tôi mà nói, không có bất kỳ giá trị gì." Phương Vỹ Huyền thầm nói.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đã chạy đến đoạn sau dãy núi, hẳn là không đến năm phút là anh có thể chạy đến đoạn cuối núi.
Đúng lúc này, hai hơi thơ tu vi võ đạo, xuất hiện ở trước mặt Phương Vỹ Huyền.
Người đến?
Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại, dừng bước.
Mặt đất phía trước xuất hiện một vòng sáng.
Sau đó, trong vòng sáng xuất hiện hai bóng người.
Đây là hai ông già cảnh giới tông sư.
Từ áo lam trên người bọn họ xem ra, hiển nhiên đều đến từ Thiên Tinh Môn.
Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền thoải mái đứng ở trên dãy núi, hai ông già liếc nhau, trong mắt đều là khiếp sợ.
Chuyện này sao có thể?
Trên vùng núi này đặt cấm chế.
Nếu như trên người không có mang theo Pháp Khí lẩn tránh sức mạnh cấm chế thì sẽ bị cấm chế áp chế.
Người trẻ tuổi trước mặt chỉ là một tên võ giả Tiên Thiên!

Dựa theo lẽ thường, anh vốn không cách nào lên dãy núi!
Lui một bước nói, anh trèo lên đến đỉnh núi, cũng sẽ bị sức mạnh cấm chế lập tức đè nát thành thịt vụn!
"Các người là ai?"
Lúc này, Phương Vỹ Huyền mở miệng hỏi.
"Chúng tôi là trưởng lão nội môn Thiên Tinh Môn, nơi này không phải nơi cậu có thể tới, lập tức xuống núi!" Một già trong đó trầm giọng nói ra.
"Quả nhiên là người Thiên Tinh Môn." Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại, nói.
"Cậu tên là gì? Đến từ tông môn nào?" Một trưởng lão hỏi.
"Tôi tên Phương Vỹ Huyền, tôi có một vấn đề." Phương Vỹ Huyền nói.
"Vấn đề gì?" Trưởng lão cau mày nói.
"Mấy người hút hồn phách và máu đi, công dụng là gì?" Phương Vỹ Huyền mỉm cười hỏi.
Nghe được câu này, sắc mặt hai trưởng lão Thiên Tinh Môn đều biến đổi!
"Tôi lập lại lần nữa, lập tức xuống núi! Nếu không, đừng trách chúng tôi đánh trả cậu!" Hai người đều không trả lời vấn đề của Phương Vỹ Huyền, lạnh giọng quát.
"Được rồi, tôi biết các người sẽ không nói." Phương Vỹ Huyền nói.
Hai trưởng lão liếc nhau, trong mắt hiển ra sát ý.
Lời Phương Vỹ Huyền nói đã chạm đến sự nhảy cảm của họ.
Bọn họ quyết định, giết Phương Vỹ Huyền trước!
"Thằng nhãi, chúng tôi đã cho cậu cơ hội, nếu cậu đã không muốn sống, vậy cũng đừng trách chúng tôi vô tình!" Một trưởng lão hét lớn một tiếng, trên người bộc phát ra khí thế.
Nhưng cùng một thời gian, dưới chân Phương Vỹ Huyền đạp một cái, lập tức biến mất tại nguyên chỗ.
"Tôi không rảnh chơi cùng các người."
Giọng điệu Phương Vỹ Huyền bình thản, truyền vào lỗ tai hai trưởng lão, giọng nói rất gần.
Hai trưởng lão tập trung nhìn vào, Phương Vỹ Huyền đã đứng trước người bọn họ!
Hai tay Phương Vỹ Huyền cùng vươn ra!
"Ầm!"
Ngực hai trưởng lão đồng thời gặp trọng kích, hét thảm một tiếng, bị bắn ra xa.
Phương Vỹ Huyền lập tức theo vào, lại đánh thêm một cước với một trong hai trưởng lão!
"Ầm!"
Lại là một tiếng vang thật lớn, thân thể trưởng lão này giống như như đạn pháo bay xuống núi.
Phương Vỹ Huyền xoay người, phóng sang một trưởng lão khác, bóp cổ ông ta, giơ ông ta lên.
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc Thiên Tinh Môn các người đang mưu tính điều gì." Giọng nói Phương Vỹ Huyền rất bình tĩnh.
Nhưng ở trong mắt trưởng lão này, lại như giọng nói của tử vong!
Quá kinh khủng!
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chỉ trong ba bốn giây ngắn ngủi, ông ta và một trưởng lão cảnh giới tông sư khác, thế mà bị bại triệt để như vậy!
Nhất là trưởng lão kia, chỉ sợ ngay cả xác cũng không thể toàn vẹn!
Rõ ràng anh chỉ có tu vi Tiên võ giả Thiên!
Làm sao lại mạnh mẽ như thế?
"Tôi, tôi chỉ biết là, Chưởng môn và người Vu Thần giáo hợp tác...!Cụ thể muốn làm chuyện gì, tôi, tôi cũng không rõ ràng, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng..." Trưởng lão run rẩy nói.
Vu Thần giáo?
Nghe từ này, Phương Vỹ Huyền nhăn mày lại.
Trước đó, anh và Cơ Hiểu Nguyệt ăn khuya ở bên ngoài, gặp được người Vu Thần giáo, đồng thời còn hủy đi giáo đường của bọn chúng.
Phương Vỹ Huyền rất rõ ràng, Vu Thần giáo, trên bản chất chính là một tông môn tà tu.
"Khó trách muốn hút khô máu, lấy đi hồn phách...!Quả nhiên là chuyện tà tu mới có thể làm." Phương Vỹ Huyền thầm nói.
"Còn có thứ gì khác cần nói không?" Phương Vỹ Huyền nhìn trưởng lão mặt nghẹn thành màu xanh tím, hỏi.
"Tôi chỉ biết nhiêu đó..." Trưởng lão khó khăn nói ra.
Tình huống này, Phương Vỹ Huyền biết đối phương không dám nói láo.
Thế là anh cầm trưởng lão Thiên Tinh Môn trong tay, ném sang một hướng.
"Thích xuống núi như thế, tôi sẽ để ông xuống núi." Phương Vỹ Huyền nói.
Trưởng lão phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Mặt Phương Vỹ Huyền không biểu cảm, tiếp tục chạy về phía trước.
Đã sắp lên đỉnh núi, tất nhiên phải tìm hiểu tình huống đại khái của toàn bộ Trụy Tiên Cốc một chút.
Phương Vỹ Huyền lại phi nhanh về trước ba phút, đột nhiên cảm ứng được hơi thở lạnh băng từ đằng sau truyền đến.
Càng đi lên phía trước, hơi thở này lại càng sắc bén, làm cho trong lòng người ta sợ hãi.
Rốt cục cũng có thứ khác biệt!
Cặp mắt Phương Vỹ Huyền sáng lên, tốc độ tăng lên lần nữa.
Rất nhanh, anh đã đi tới cuối núi.
Ở chỗ này, hai sườn núi Trụy Tiên Cốc đụng vào nhau, tạo thành một vòng vây, bên trong chính là Trụy Tiên Cốc.
Mà dưới chân Phương Vỹ Huyền chính là điểm cuối của Trụy Tiên Cốc.
Phía dưới không có gì, chỉ là một vùng đất trống trải.
Nhưng hơi thở lạnh băng kia vẫn ở phía trước.
Hoặc là nói, nó không ở trong Trụy Tiên cốc!
Phương Vỹ Huyền đứng trên dãy núi, nhìn về phía trước, quả nhiên thấy dãy núi phía dưới có một hang động.
Phương Vỹ Huyền nhảy xuống dãy núi, trực tiếp rơi vào hang động đó.
Đứng tại vị trí này, hơi thở lạnh băng đã cực kỳ dày đặc.
Dù cho cơ thể Phương Vỹ Huyền mạnh mẽ cũng cảm nhận được ý lạnh.
"Bên trong có thứ gì?"
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ nhúc nhích, cất bước đi vào trong sơn động.
Ánh sáng trong sơn động rất tối.
Phương Vỹ Huyền đi thẳng về phía trước, đi chưa được mấy bước, trước mặt đã xuất hiện một bộ hài cốt!
Đây là một bộ hài cốt hình người hoàn chỉnh!
Cứ ngồi trên mặt đất, tựa trên vách đá như vậy!
Trên đầu nó, còn đắp một mái tóc màu đen.
"Đây là..."
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền ngạc nhiên nhìn bộ hài cốt này.
Hơi thở lạnh băng kia chính là phát ra từ bộ hài cốt này!
Ngoại trừ hơi thở lạnh băng, bộ hài cốt này còn phát ra hơi thở mạnh mẽ dọa người.
Cứ như là nó là vật sống!
Lúc này, Phương Vỹ Huyền cách bộ hài cốt này đại khái chỉ có chừng năm mét.

Phương Vỹ Huyền tiến lên một bước.
"Vụt!"
Thế mà bộ hài cốt đó rung động dữ dội.
Cùng lúc đó, trên người hài cốt, nổi lên một luồng ánh sáng bạc!
Một hơi thở vô cùng mạnh mẽ, bộc phát ra từ trên người hài cốt.
"Con mẹ nó, chẳng lẽ thật sự là di hài Tiên Nhân sao?" Phương Vỹ Huyền mở to hai mắt, ngạc nhiên không thôi.
Anh tiếp tục đi lên phía trước, bộ hài cốt này chấn động càng dữ dội hơn.
Chỉ là uy áp hài cốt phát ra, cũng đủ để cho võ giả cảnh giới tông sư ngạt thở mà chết!
Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không dừng bước lại.
Bởi vì, càng hướng về phía trước, anh lại càng có thể cảm ứng được bên trong hơi thở hài cốt phát ra còn kèm theo hơi thở của nó!
Vốn dĩ nộ hài cốt này phát ra hơi thở khủng bố như thế, hình như chính là vì che giấu hơi thở khác biệt!
Hơi thở kia, hình như có mùi linh khí thuần khiết!
Ngay sau lưng hài cốt!
Chẳng lẽ là...
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền phấn khích, ba bước làm hai bước, đi đến trước người hài cốt.
Lúc này, hài cốt chấn động đã đạt tới cực hạn.
"Ầm ầm..."
Ngay cả vách đá sơn động đều chấn động theo, đá vỡ bắt đầu rơi xuống nước.
Phương Vỹ Huyền đứng ở trước người hài cốt, khẽ nhíu mày.
Sau lưng hài cốt chính là một vách đá màu đen, không nhìn thấy thứ khác.
Nhưng mùi vị của linh khí lại tương đối nồng nặc!
Trong vách đá ở đây!
Cặp mắt Phương Vỹ Huyền sáng lên, đưa tay phải ra, chụp một phát lên mặt đá đối diện.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn!
Tay phải Phương Vỹ Huyền còn chưa đụng phải vách đá, ngực đã gặp trọng kích, cả người giống như diều bị đứt dây bay ngược ra!
Bộ hài cốt hiện ra ánh sáng bạc, thế mà đứng lên cho Phương Vỹ Huyền một quyền!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.