Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 243: Nhược Điểm Trí Mạng!





Phương Vỹ Huyền im lặng, nhìn tay chân đang bị trói bởi xiềng xích trong suốt, thử nhúc nhích.
Trên mặt Vương Mộc Thụ là nụ cười khẩy, nói đầy châm chọc: “Đừng mơ thoát khỏi nó.
Đây là xiềng xích trói chặt theo trình độ, nó có liên quan trực tiếp đến sức mạnh của của anh.
Anh càng dùng sức để thoát khỏi nó, nó càng trói chặt hơn, sau đó tay chân của anh sẽ bị chặt đứt.”
“Tôi biết sức mạnh của anh rất mạnh, đây là pháp thuật mà tôi chuẩn bị riêng cho anh.” Vương Mộc Thụ lại bổ sung thêm một câu.
“Chậc, còn có gì đặc biệt chuẩn bị riêng cho tôi nữa không?” Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu, hỏi.
Vương Mộc Thụ lắc đầu, nói với giọng đầy khinh thường: “Cho dù có, cũng không cần dùng tới.
Xem ra là chúng tôi đánh giá cao thực lực của anh.”
Trong lúc nói chuyện, Vương Mộc Thụ lại bấm tay niệm thần chú lần nữa.
“Quỳ xuống cho tôi!”
“Rầm!”
Một sức mạnh cực nặng nề đè trên vai Phương Vỹ Huyền, làm cho sàn nhà dưới chân anh nứt toạc.
Vương Mộc Thụ nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt chỉ có sự châm biếm và lạnh lùng.
Bây giờ anh ta không chỉ muốn bắt Phương Vỹ Huyền, mà còn muốn sỉ nhục Phương Vỹ Huyền!
Anh ta muốn cho Phương Vỹ Huyền biết, trên thế giới này, còn tồn tại những pháp sư giống như bọn họ!
Nếu so sánh với võ giả có thể gặp được nhan nhản khắp nơi thì pháp sư có vẻ rất ít ỏi.
Bởi vì, người có năng khiếu bẩm sinh trở thành pháp sư đều là rồng trong biển người thật sự, phải ngàn dặm mới tìm được một!
Trên đường cái, tìm đại mười người bình thường, ít nhất có năm người có thể tu luyện võ đạo.
Nhưng tìm năm mươi người, thậm chí một trăm người cũng rất khó tìm ra được một người có thể trở thành pháp sư!
Đây là sự chênh lệch!
So với võ giả, thân phận pháp sư không chỉ quý giá hơn nhiều, mà thực lực cũng mạnh hơn rất nhiều!
Có thể nói, pháp sư, chính là sự tồn tại để khống chế võ giả!

Tổ chức Những Người Giữ Trật Tự đều do pháp sư tạo thành.
Bọn họ chịu trách nhiệm giữ gìn sự cân bằng của thế giới phàm tục và giới võ đạo, nếu có võ giả vượt rào, vi phạm quy tắc thì họ sẽ lập tức ra tay xử lý!
Bọn họ là người có năng lực này.
Bọn họ sử dụng các loại pháp thuật là đã có thể dễ dàng khống chế những Tông Sư, Võ Tôn, thậm chí Võ Thánh!
Giống như Phương Vỹ Huyền hiện tại.
Nghe nói, anh có thể đánh bại Võ Tôn?
Thì có là gì!
Còn chẳng phải bị tôi dùng thuật xiềng xích hư không để trói chẳng động đậy được đó sao?
Trên mặt Vương Mộc Thụ lóe lên nụ cười châm biếm, tiếp tục bấm tay niệm thần chú, tăng thêm áp lực trên người Phương Vỹ Huyền.
“Ầm…”
Cả người Phương Vỹ Huyền bị đè bẹp.
Mộ Linh Băng lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt rất lạnh nhạt.
Trong mắt cô ta, nhiệm vụ bắt giữ hôm nay đã hoàn thành.
Hành động bây giờ của Vương Mộc Thụ chỉ đang xả giận mà thôi.
Cô ta cũng không có ý định lên tiếng ngăn cản.
Thái độ của Phương Vỹ Huyền khiến cô ta thấy không vui.
Cho nên, nhìn Phương Vỹ Huyền chịu khổ làm cô ta cảm thấy vui vẻ.
Áp lực trên người Phương Vỹ Huyền càng lúc càng nặng, nhưng Phương Vỹ Huyền lại vẫn đứng thẳng lưng.
Chẳng qua, mặt đất dưới chân lại không chịu nổi, luôn lún xuống.
“Anh là pháp sư sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Đúng vậy, tôi là pháp sư ba sao, Vương Mộc Thụ.” Vương Mộc Thụ nói đầy ngạo nghễ.
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ nhúc nhích.
Anh suy đoán, cách gọi pháp sư là chỉ Vu Sư ở thời đại anh.
Họ không tu luyện chân khí, mà dựa vào thuộc tính pháp quyết và những pháp khí trên người để tiến hành thi triển thuật pháp.
Có lẽ vì trải qua sự thay đổi của thời đại, tên gọi Vu Sư đã dần mang ý xấu, cho nên mới sửa lại thành pháp sư.
“Pháp sư ba sao… Có được coi là ghê gớm không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Vương Mộc Thụ cười lạnh, nói: “Thực lực pháp sư chia ra các cấp bậc, tổng cộng là sáu cấp, cấp ba chỉ được xem là trung bình thôi.”
“Nhưng pháp sư ba sao đã mạnh hơn võ giả cấp Võ Tôn các anh nhiều.”
“Thì ra chỉ là pháp sư ba sao, chẳng trách yếu như vậy.” Phương Vỹ Huyền lắc đầu, nói.
“Anh nói gì?” Sắc mặt Vương Mộc Thụ thay đổi, nghiến răng nói.
Anh ta ghét nhất là nhìn thấy biểu cảm châm chọc trên mặt Phương Vỹ Huyền!
Chỉ là một võ giả Thiên Tiên, dựa vào đâu mà anh dám kiêu ngạo trước pháp sư ba sao như thế chứ?
Là một người thi hành pháp luật, số lượng Tông Sư và Võ Tôn bị Vương Mộc Thụ bắt không dưới ba mươi người!
Mà Phương Vỹ Huyền, là người có tu vi thấp kém nhất!
“Cứ phải chọc giận tôi đúng không? Được, vậy tôi cho anh mở mang tầm mắt một chút, xem sự chênh lệch giữa pháp sư chúng tôi và võ giả cấp thấp như anh!” Ánh mắt Vương Mộc Thụ lạnh băng, gằn giọng.
“Răng rắc! Răng rắc!”
Vào ngay lúc này, có một âm thanh thanh thúy vang lên.
Chỉ thấy đôi tay Phương Vỹ Huyền run lên, xiềng xích vô hình trên cổ tay lập tức đứt đoạn.
“Gì thế?” Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Vương Mộc Thụ thay đổi.
“Răng rắc…”
Ngay sau đó, Phương Vỹ Huyền lại giơ chân lên.
Lại là hai tiếng vang thanh thúy.
Phương Vỹ Huyền dẫm xuống mặt đất lần nữa, hai xiềng xích vô hình dưới chân đã biến mất tung mất tích.
“Xiềng xích này đúng là kiên cố hơn xiềng xích bình thường một chút, nhưng cũng không ghê gớm như anh nói.” Phương Vỹ Huyền cười nhạt nhìn Vương Mộc Thụ nói.
Mà lúc này, trong mắt Vương Mộc Thụ chỉ có khiếp sợ.
Sao có thể?
Xiềng xích vô hình sao có thể dễ dàng bị Phương Vỹ Huyền thoát ra như vậy?
Đây chính là pháp thuật giam cầm mạnh nhất mà anh ta có! Trước kia khi bắt những võ giả khác, số lần sử dụng lên đến mười lần, nhưng chưa lần nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Mặc dù là võ tôn cũng không thể thoát ra được xiềng xích vô hình!
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại giật cả hai tay ra, giơ nhẹ chân lên là đã thoát ra được?
Chuyện này…
Khuôn mặt Vương Mộc Thụ đầy khiếp sợ, trong lòng run lên, đột nhiên không nói nổi thành lời.
Mà lúc này, Mộ Linh Băng đứng phía sau lại bước lên trước.
Cô ta xòe lòng bàn tay ra, ánh sáng màu xanh trong tay chợt lóe, xuất hiện một cái quyền trượng.
Quyền trượng vừa nhìn thì rất nhỏ, chiều dài khoảng chừng nửa cánh tay, có màu nâu.
Mộ Linh Băng cầm quyền trượng, đứng đối diện với Phương Vỹ Huyền, trong miệng niệm quyết.
“Trấn linh!”
Mộ Linh Băng quát một tiếng, quyền trượng lập tức lóe lên ánh sáng trắng bắn về phía Phương Vỹ Huyền.
Cả người Phương Vỹ Huyền lập tức bị ánh sáng trắng bao phủ.
Cùng lúc đó, Phương Vỹ Huyền cảm giác có một sức hút lớn muốn hút chân khí trong cơ thể anh ra ngoài.
Phương Vỹ Huyền rất quen với cảm giác này.
Hơn nữa, khoảng thời gian trước anh mới vừa nghiên cứu nó xong.
Đúng là trận Áp Linh!
Pháp thuật mà Mộ Linh Băng sử dụng lúc này hoàn toàn giống với trận Áp Linh! Chẳng qua cách thức thi triển pháp thuật khác nhau mà thôi!
“Muốn hấp thụ chân khí của tôi ư?” Phương Vỹ Huyền cười lạnh, trên người đột nhiên bùng nổ khí thế, lập tức bao phủ rồi đánh tan tia sáng màu trắng xung quanh.
Sức mạnh này đã ép cho Mộ Linh Băng và Vương Mộc Thụ đứng cách đó không xa liên tục lùi về phía sau.
“Tôi quen thuộc với trận Áp Linh hơn các người nhiều.
Tiếc là trên người các người không có chân khí, nếu không tôi có thể cho các người xem một cách dùng khác.” Phương Vỹ Huyền thờ ơ nói.
Mộ Linh Băng và Vương Mộc Thụ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự sợ hãi trong mắt người đối diện!
Phương Vỹ Huyền không chỉ thoát khỏi xiềng xích vô hình, thậm chí trận pháp Trấn Linh còn chẳng có tác dụng với anh!
Hai pháp thuật này chính là đòn sát thủ để họ khống chế võ giả!
Theo như bình thường, chỉ cần sử dụng hai pháp thuật này, dù đối phương có là Võ Tôn thì cũng buông vũ khí đầu hàng!
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại hoàn hảo không chút tổn thương đứng trước mặt họ, vẻ mặt rất nhẹ nhàng!
Mộ Linh Băng là người đầu tiên bình tĩnh lại.
Cô ta biết bây giờ hoảng loạn sẽ không có tác dụng gì.

Nếu quyết pháp Trấn Linh và xiềng xích vô hình vô dụng với Phương Vỹ Huyền, vậy chỉ có thể dùng pháp thuật tấn công để đánh bại Phương Vỹ Huyền!
Mộ Linh Băng cầm lấy quyền trượng, trong miệng niệm quyết, vung lên về phía trước.
Bầu trời trên đỉnh đầu của Phương Vỹ Huyền lập tức ngưng tụ ra mấy chục thanh băng bén nhọn đâm thẳng xuống.
Phương Vỹ Huyền không trốn không né, để mặc những thanh băng đó đâm lên đầu, lên người mình.
“Lách cách……”
Những thanh băng đó vừa chạm vào người Phương Vỹ Huyền đã đồng loạt bể nát.
Sau một trận nổ, Phương Vỹ Huyền vẫn đứng yên tại chỗ, trên người không có một chút vết thương.
Vẻ mặt Mộ Linh Băng thay đổi, cô ta nghiến răng, tiếp tục vung quyền trượng một lần nữa.
Hỏa Viêm Chi Thuật!
“Bừng!”
Quanh cơ thể Phương Vỹ Huyền lập tức bốc lên một ngọn lửa vô cùng nóng, nuốt trọn cả người anh!
“Đốt cháy linh hồn!”
Mộ Linh Băng quát một tiếng, múa may quyền trượng.
Ngọn lửa đang quay chung quanh cơ thể Phương Vỹ Huyền càng bùng cháy dữ dội hơn.
Thế cho nên nhiệt độ không khí xung quanh đã lập tức tăng cao không ít.
“Cái này chắc là…”
Mộ Linh Băng nhìn quả cầu lửa ở phía xa, hơi híp mắt.
“Ầm!”
Giây tiếp theo, một luồng sức mạnh thật lớn khuếch tán ra ngoài.
Quả cầu lửa cực lớn lập tức bị nổ sạch, không còn lại một ngọn lửa nào.
“Vừa băng vừa lửa, kỹ năng pháp thuật không tệ.” Nụ cười trên mặt Phương Vỹ Huyền dần trở nên lạnh băng.
Vừa dứt lời, anh khẽ cử động, chớp mắt đã biến mất.
Trái tim Mộ Linh Băng khẽ giật thót, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Làm pháp sư, đúng là bọn họ có thể vận dụng những vu thuật hoặc là pháp thuật thiên biến vạn hóa, ảo diệu để đối phó với kẻ thù.
Nhưng đồng thời, họ có một nhược điểm trí mạng.
Đó chính là, năng lực cận chiến của người không tu chân khí, không tu võ đạo của họ gần như bằng không.
Cho nên, lúc học tập pháp thuật đạo sư thường xuyên nhắc nhở họ.
Trong lúc chiến đấu, cho dù thế nào thì cũng không được để kẻ thù đến gần mình!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.