Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 205: Nghiền Nát Bằng Một Đấm!





Từng ngọn từng ngọn lửa tím trông như con rồng lửa quấn quanh cơ thể Tiêu Bắc Thạnh.
Gã đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt rất hững hờ.
Bí pháp của Tử Viêm Cung chính là chiêu mạnh nhất ẩn chứa trên người gã.
Nhìn qua thì có vẻ như ngọn lửa màu tím này cũng chẳng khác gì ngọn lửa bình thường.
Nhưng trên thực tế, bên trong nó lại ẩn chứa lực hủy diệt khủng bố nhất trên thế giới này.
Bất cứ sinh vật gì, chỉ cần bị ngọn lửa này dính vào một chút, dù có là một đốm lửa tàn thì cũng sẽ bị lực hủy diệt ăn mòn hết.
Tử Diễm dùng lực sinh mệnh của sinh vật làm nhiên liệu để bùng cháy.
Thế nên nó sẽ thiêu đốt lực sinh mệnh của sinh vật đến gần hết.
Nhìn thấy Tử Diễm bốc cháy trên người Tiêu Bắc Thạnh, mọi người đang xem cuộc chiến lại phát ra một tiếng thét hãi hùng.
Trong số bọn họ có không ít người từng được thấy hình ảnh lúc Tiêu Bắc Thạnh chấp hành nhiệm vụ.
Bọn họ biết đây là đòn sát thủ của gã.
Ngọn Tử Diễm đang bùng cháy này có thể đốt xe tăng hợp kim bọc thép thành tro chỉ trong một thời gian cực ngắn!
Bây giờ thế mà Tiêu Bắc Thạnh lại dùng chiêu này để chống lại Đạo Thiên!
Gã muốn giết chết Đạo Thiên sao?
Trong lúc vật lộn trên sân, nếu hai bên đều xuất hiện ý muốn giết đối thủ thì theo tình huống bình thường, hẳn là trọng tại phải đi ra ngăn cản mới đúng.
Nhưng mà thực lực của hai người trên đài thật sự mạnh mẽ quá mức.
Trọng tài cũng không dám tới gần, càng đừng nói đến việc ngăn cản.
...!
Sau thì thấy ngọn Tử Diễm bốc cháy trên người Tiêu Bắc Thạnh, khí thế trên người Phương Vỹ Huyền đột nhiên tăng cao.
Hai đồng tử của anh nổi lên ánh đỏ, bộc phát ra sát khí mãnh liệt.
"Quả nhiên mày đã chiếm được truyền thừa của Tử Viêm Cung." Phương Vỹ Huyền nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
"Hình như cậu rất hận Tử Viêm Cung thì phải?" Tiêu Bắc Thạnh đột nhiên mỉm cười: "Tôi rất tò mò đấy.
Rốt cuộc thân phận của cậu là gì?"

"Mày sẽ biết nhanh thôi." Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói, thân hình biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, anh xuất hiện ngay trước người Tiêu Bắc Thạnh,
"Dám chủ động tới gần tôi cơ à? Vậy hiến tế lực sinh mệnh của cậu cho tôi đi." Tiêu Bắc Thạnh lạnh lùng cười, giơ một ngón tay phải về phía trước.
Tử Diễm xung quanh cơ thể gã lập tức đánh về phía Phương Vỹ Huyền.
Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền lạnh như băng, khí thế trên người bùng nổ mạnh.
"Ầm!"
Một năng lực với uy thế mạnh mẽ phát ra từ trên người anh khiến một vài tia Tử Diễm ở gần bị đánh tan!
Khoảng cách của Phương Vỹ Huyền gần với Tiêu Bắc Thạnh nên gã trực tiếp bị uy thế này đánh cho bay ngược ra ngoài, cánh trên lưng vỗ điên cuồng cũng khó mà ổn định lại được thân thể.
"Sao có thể? Cậu ta chỉ có tu vi võ giả Tiên Thiên, sao có thể phóng chân khí ra ngoài được?" Vẻ mặt Tiêu Bắc Thạnh hơi thay đổi, trong lòng hoảng hốt.
Phương Vỹ Huyền không chỉ có thể phóng chân khí ra ngoài mà chân khí của anh còn cực kỳ mạnh mẽ nữa!
Chỉ dựa vào mỗi chân khí bùng nổ trên người đã có thể tiêu diệt gần hết Tử Diễm.
Tiêu Bắc Thạnh chưa được thấy loại tình huống này bao giờ!
"Đừng kích động, giữ tập trung đi!" Ông già kia lớn tiếng nhắc nhở gã.
Lúc Tiêu Bắc Thạnh lấy được lại tinh thần thì Phương Vỹ Huyền đã xuất hiện ngay trước mặt gã rồi.
Sát khí của anh rất nghiêm nghị.
Anh nện ra một đấm thẳng vào đầu Tiêu Bắc Thạnh.
Vẻ mặt Tiêu Bắc Thạnh thay đổi.
Gã cắn răng vỗ mạnh hai tay!
"Vù!"
Một tia sáng lóe lên, thân hình Tiêu Bắc Thạnh đã nhảy vọt ra cách đó cả trăm mét.
Một đấm này của Phương Vỹ Huyền đánh hụt.
"Ầm ầm!"
Nhưng một ngọn núi cách đó vài trăm mét ở cùng phía mà anh đánh vào lại bị đánh cho nổ tan tành!
Phương Vỹ Huyền xoay người lại nhìn về phía Tiêu Bắc Thạnh rồi phóng tới chỗ gã!
Lúc này Tiêu Bắc Thạnh đã bắt đầu hoảng hốt.
Gã niệm quyết trong miệng.

Trên người gã lại có thêm hơn mười ngọn Tử Diễm nữa.
Ánh mắt Tiêu Bắc Thạnh rất nghiêm túc, nhấc hai tay lên ngưng tụ hơn mười ngọn Tử Diễm lại một chỗ, hình thành một con rồng lửa cực lớn!
Ngọn lửa hủy diệt ngưng tụ thành rồng lửa!
"Đạo Thiên, đi chết đi!"
Tiêu Bắc Thạnh nổi giận gầm lên một tiếng rồi phất tay về phía trước.
Cả con rồng lửa lập tức vọt mạnh về phía Phương Vỹ Huyền.
Lúc này Phương Vỹ Huyền đã cách Tiêu Bắc Thạnh rất gần rồi.
Anh cũng không né tránh, chỉ để mặc mình bị rồng lửa bao phủ ngay lập tức!
Ánh mắt Tiêu Bắc Thạnh sáng trưng lên.
Lần này Phương Vỹ Huyền không thể bất tử được nữa rồi!
"Đạo Thiên bị ngọn lửa kia cắn nuốt rồi..."
"Trời ạ, ngọn lửa này có thể đốt cả xe tăng bọc thép thành tro tàn đấy!"
"Thế mà Tiêu Bắc Thạnh lại giết người trong cuộc thi đấu của các quân khu.
Hành động này cũng quá độc ác..."
Dưới đài ồ lên một tiếng.
Phần lớn bọn họ đều dùng vẻ mặt ngạc nhiên và sợ hãi nhìn ngọn Tử Diễm trên bầu trời.
Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí cực nóng đánh úp lại.
Hạ Kiều Y nhìn ngọn Tử Diễm trên bầu trời, vẻ mặt hơi tái nhợt đi.
Trước kia cô ấy đã xem rất nhiều hình ảnh về Tiêu Bắc Thạnh, tất nhiên cũng biết ngọn Tử Diễm này đáng sợ đến nhường nào.
Phương Vỹ Huyền lại bị một ngọn Tử Diễm lớn như vậy nuốt hết...!Dữ nhiều lành ít rồi.
Đồng thời Hạ Kiều Y cũng không ngờ rằng chỉ là một trận đấu thôi mà Tiêu Bắc Thạnh lại sử dụng đòn sát thủ để đối phó với Phương Vỹ Huyền như thế!
...!
Giữa không trung, Tiêu Bắc Thạnh lẳng lặng nhìn Tử Diễm đang thiêu đốt trước mặt, khóe miệng dần dần cong lên.
"Cậu làm vậy chẳng phải sẽ trực tiếp giết chết anh ta luôn sao?" Giọng nói của ông già kia vang lên bên tai Tiêu Bắc Thạnh.

"Thì sao nào? Giết thì giết thôi." Tiêu Bắc Thạnh thản nhiên nói.
Phương Vỹ Huyền mang lại cho gã cảm giác có mối nguy hiểm, khiến gã thấy rất không thoải mái.
Từ năm tám tuổi trở đi, sau khi nhận được truyền thừa Tử Viêm Cung, gã đã một đường một bước lên mây, vĩnh viễn đi trước bạn cùng trang lứa, chưa bao giờ phải trải qua cảm giác thất bại.
Từ đó đến nay, gã đã bị những lời tâng bốc và khen ngợi cùng những vinh dự đã đạt được làm cho trở nên không thể chịu nổi một chút khiêu khích.
Mà lúc này Đạo Thiên đột nhiên hiện ra.
Thế mà người này lại có thể khiến gã cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn!
Phải diệt trừ!
Gã không cho phép một người như vậy tồn tại trong Hoa Hạ này!
"Cậu không nên giết anh ta, ít nhất cũng phải lấy được phương pháp tu luyện thân thể của ông ta cái đã rồi lại giết chứ.
Nếu thân thể cậu cũng có thể tu luyện trở nên mạnh mẽ như anh ta thì sẽ vô cùng có ích đối với cậu đấy." Ông già nói.
"Tu luyện thân thể thì được gì chứ? Chẳng phải Đạo Thiên này vẫn bị tôi dùng Tử Diễm đốt cháy thành tro đấy sao?" Tiêu Bắc Thạnh cười lạnh nói.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì một khí thế khủng bố vô cùng đột nhiên bùng nổ một cách mạnh mẽ.
Vẻ mặt Tiêu Bắc Thạnh thay đổi, nhìn về phía trước.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên.
Ngọn Tử Diễm kia bị đánh cho tan tác!
Phương Vỹ Huyền đứng giữa không trung, quanh thân thể tản ra chân khí màu đỏ.
Cùng lúc đó, cánh tay lộ ra ngoài của anh cũng có ánh sáng vàng vàng loáng thoáng hiện ra.
"Này, chuyện này sao có thể..." Vẻ mặt Tiêu Bắc Thạnh đã thay đổi hoàn toàn.
Dù thế nào đi chăng nữa thì gã cũng không ngờ rằng sau khi bị Tử Diễm nuốt hết hoàn toàn mà ngay cả một cọng tóc Phương Vỹ Huyền vẫn không hề bị thương!
Thứ ẩn chứa bên trong Tử Diễm chính là lực hủy diệt! Có thể hủy diệt tất cả vật sống!
"Người của Tử Viêm Cung đều đáng chết."
Giọng nói của Phương Vỹ Huyền lạnh lẽo vô cùng.
Từ xa đến gần, lúc thốt ra một chữ cuối cùng, anh đã ở ngay trước mặt Tiêu Bắc Thạnh.
Phương Vỹ Huyền nắm chặt nắm đấm bên tay phải, ngưng tụ chân khí rồi nện một đấm về phía ngực Tiêu Bắc Thạnh.
"Ầm ầm!"
Trong nháy mắt lúc Phương Vỹ Huyền ra tay, hình như cả không gian đã méo mó đi một chút, khí áp bị đè xuống đến cực hạn.
Một hơi thở khủng bố khiến người khác không thở nổi phát ra từ trên nắm đấm này.
Vẻ mặt Tiêu Bắc Thạnh thay đổi lớn, hai tay mạnh mẽ chặp lại.

Gã muốn sử dụng Thiểm Linh Bước để né tránh cú đấm này!
Hai tay của gã đã khép lại, Thiểm Linh Bước cũng đã bắt đầu vận chuyển rồi.
Nhưng nắm đấm của Phương Vỹ Huyền lại đánh trúng gã trong một tích tắc trước khi thân thể gã di chuyển ra bên ngoài.
"Răng rắc..."
Trong khoảnh khắc nắm tay va chạm với ngực Tiêu Bắc Thạnh, gã thính tai nghe được tiếng xương cốt dập nát.
Không chỉ là xương ngực, mà là dường như có một sự phản ứng dây chuyền đang khuếch tán.
Từ xương ngực đến xương sườn, sau đó đến xương sống lưng.
"Rắc rắc rắc..."
Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, toàn bộ xương cốt trên người gã đã dập nát!
Cùng lúc đó, cả người gã cũng bay thẳng ra ngoài như tên lửa.
Thấy cảnh tượng này, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tất cả những việc vừa rồi xảy ra quá nhanh, phần lớn mọi người chưa thể lấy lại được tinh thần!
Chỉ mới vài giây trước thôi, rõ ràng Phương Vỹ Huyền vẫn còn đang bị ngọn Tử Diễm cực lớn kia nuốt hết! Nhưng vài giây sau, Tiêu Bắc Thạnh đã bị đánh bay ra ngoài!
Tình hình xoay chuyển quá nhanh nên não bất kỳ ai cũng trống rỗng!
...!
"Ầm!"
Tiêu Bắc Thạnh nặng nề nện mạnh trên mặt đất cách đó hàng trăm mét, đập ra một cái hố lớn trên mặt đất!
Gã ngã nằm xuống, đau đớn trong cơ thể gần như khiến gã phải ngất đi!
Gần như tất cả xương cốt trong cơ thể đều đã bị vỡ tan tành trong nháy mắt!
Cổ Tiêu Bắc Thạnh không thể nhúc nhích được.
Gã chỉ có thể mở to hai mắt nhìn lên không trung, trong mắt chỉ còn lại đau đớn và sợ hãi vô tận.
Nếu là một tiếng đồng hồ trước thì gã sẽ không bao giờ ngờ được rằng một tiếng sau gã sẽ rơi vào kết cục này!
Gã là con cưng của trời, là một vũ khí sắc bén của quân đội, là Binh Vương Tiêu Bắc Thạnh.
Nhưng hôm nay tất cả đều tan biến!
Gã bị một đấm của Phương Vỹ Huyền đập nát hết tất cả xương cốt trên người.
Gã đã trở thành người tàn tật!
Giấc mơ của gã, tham vọng của gã, tất cả đều bay hết rồi!
"Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc cậu ta là ai?" Trừ hối hận vô bờ ra thì trong lòng Tiêu Bắc Thạnh đang khó hiểu nhiều hơn.
Vì sao trên thế giới này lại tồn tại một người mạnh như vậy?
Trước ngày hôm nay, gã cho rằng mình đã mạnh lắm rồi.
Cả Hoa Hạ này không nhiều người có thể là đối thủ của gã!
Nhưng hôm nay gã lại nằm giữa cái hố sâu hoắm này, nếm trải sự đau đớn cực hạn của thế gian!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.