Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 193: Tin Xấu Của Nhà Họ Trịnh





Phương Vỹ Huyền chỉ cảm thấy trong cơ thể bùng nổ một trận cực nóng, nháy mắt lan khắp toàn thân.
“Ục! Ục! Ục!”
Từng tiếng trầm đục truyền ra từ bên trong khoang bụng của anh, xương cốt bên dưới lớp da, phát ra ánh sáng chói lóa.
Phương Vỹ Huyền chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau nhức giống như bị đốt cháy.
Anh cắn răng chịu đựng đau nhức, giống như hồi trước luyện hóa nội đan yêu thú, luyện hóa khối động cơ hạt nhân này.
Ban đầu, viên động cơ hạt nhân này không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhưng sau khi Phương Vỹ Huyền dùng linh khí bao bọc hoàn toàn nó, thì nó bắt đầu dần dần tản ra từng tia linh khí thuần khiết.
Quả nhiên, ẩn chứa bên trong viên động cơ hạt nhân này, chính là linh khí cường độ cao!
Sau khi phát hiện ra điều này, tuy rằng trong cơ thể vẫn còn truyền tới từng cơn đau nhức, nhưng ánh mắt Phương Vỹ Huyền lại cực kỳ phấn khích.
Bây giờ nội đan yêu thú cấp thấp đã không có tác dụng với anh, mà nội đan yêu thú cấp cao và linh mạch, thì lại là thứ càng thêm hiếm có khó tìm.
Mà sự phát hiện ra khối động cơ hạt nhân này, đã mang đến cho anh cách tăng tu vi mới.
“Phòng thí nghiệm gen…” Phương Vỹ Huyền vừa luyện hóa động cơ hạt nhân trong cơ thể, đồng thời tìm kiếm vị trí của phòng thí nghiệm này.
Viên động cơ hạt nhân này chắc chắn không phải là duy nhất, nhất định trong tay đối phương vẫn còn nắm giữ một lượng lớn nguyên vật liệu.
Phương Vỹ Huyền đoán, nguyên vật liệu chế tạo ra loại động cơ hạt nhân này, rất có thể cũng là một linh mạch!
Tiêu tốn khoảng chừng bốn giờ đồng hồ, Phương Vỹ Huyền mới luyện hóa được hết viên động cơ hạt nhân này.
Cảnh giới tu vi của Phương Vỹ Huyền, đột phá liên tiếp năm tầng, bước vào tầng 9955 của Luyện Khí kỳ.
Với giai đoạn này, loại tốc độ đột phá này cũng đã coi như không tồi.
Cách tầng thứ mười nghìn của Luyện Khí kỳ, chỉ còn khoảng cách 45 tầng nữa!
Phương Vỹ Huyền lúc này, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng.
Có thể nói là, toàn bộ quá trình luyện hóa động cơ hạt nhân, chính là quá trình lục phủ ngũ tạng bị đặt lên trên ngọn lửa mà đốt cháy.
Loại đau đớn tận cùng này, không được mấy người có thể chịu được.
Phương Vỹ Huyền đứng lên, đi vào phòng tắm qua loa mà tắm rửa một lát, thay một bộ quần áo mới.

Sau khi tắm rửa xong, anh cảm thấy hơi khát nước, bèn đi vào phòng khách, định uống nước.
Lúc này, anh phát hiện trên ban công ở phòng khách có một bóng người đang đứng, đang ngắm nhìn cảnh đêm ở bên ngoài.
Chính là Tô Diêu Lăng.
Lúc này đã là hơn ba giờ sáng, Phương Vỹ Huyền đi tới trước bàn trà, rót một chén nước, đi đến ban công.
“Muộn như vậy rồi còn không nghỉ ngơi, không tốt cho thân thể đâu.” Phương Vỹ Huyền uống hai ngụm nước, nói.
Tô Diêu Lăng vẫn luôn suy nghĩ chuyện khác, trong lúc nhất thời không hề phát hiện ra Phương Vỹ Huyền đã đi tới bên cạnh cô ấy.
“Anh Vỹ Huyền…” Tô Diêu Lăng quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, nhẹ giọng gọi.
“Sao vậy? Không ngủ được à?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Tô Diêu Lăng khẽ lắc đầu, nói: “Từ sau khi bước vào cảnh giới tông sư, em đã rất ít khi ngủ.”
“Thật hâm mộ những người không cần ngủ như các cô.” Phương Vỹ Huyền nói từ tận đáy lòng.
Là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, về mặt giấc ngủ và ăn uống này anh cũng không khác với người phàm, nếu như một đêm không ngủ, ngày hôm sau sẽ cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Đêm nay mặt trăng rất đẹp, lộ ra hơn nửa vầng trăng.
Dưới ánh trăng, Tô Diêu Lăng lẳng lặng mà nhìn Phương Vỹ Huyền, hai mắt lóe sáng.
“Anh Vỹ Huyền, có thể lại nhìn thấy anh một lần nữa, em có cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.”
“Sao cô nói cứ như kiểu tôi đã chết rồi vậy? Lúc trước tôi đưa cô đến cung Sương Hàn, đã từng đồng ý cô…” Phương Vỹ Huyền nói.
“Đúng vậy, anh đã đồng ý với em, mỗi năm đều sẽ đến thăm em một lần.” Tô Diêu Lăng khẽ vuốt tóc đen trên trán, bình tĩnh mà nói: “Nhưng mà đã qua 22 năm, anh cũng chưa hề tới một lần nào.”
Mặt Phương Vỹ Huyền lộ vẻ xấu hổ, khẽ gãi cái trán, nói: “Tôi nhớ không phải lần trước nói mười năm một lần sao? Thì ra là một năm một lần, chắc là tôi nhớ sai…”
“Cho dù là mười năm một lần, anh cũng chưa từng tới.” Giọng điệu của Tô Diêu Lăng vẫn rất bình tĩnh.
“…” Trong lúc nhất thời Phương Vỹ Huyền không biết nói gì.
Đúng là lúc trước anh đã từng nói những lời này, nhưng chỉ là để dỗ Tô Diêu Lăng vẫn luôn khóc lớn không ngừng mà thôi.
Anh sống được rất lâu, chuyện không thích nhất, chính là gặp lại người quen cũ.
Lấy chiều dài tuổi thọ của anh, tất cả những người trên đời này đều chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của anh mà thôi.

Anh thật sự không muốn nhìn thấy những gương mặt trẻ trung tốt đẹp trong trí nhớ ấy, từ từ già đi, biến thành dáng vẻ người già tiều tụy, cuối cùng chết đi.
Anh muốn khắc ghi dáng vẻ đẹp đẽ nhất của những người này thật kỹ ở trong trí nhớ, không bao giờ gặp lại, như vậy là tốt nhất.
Nhìn dáng vẻ không biết nói gì của Phương Vỹ Huyền, Tô Diêu Lăng khẽ cắn môi đỏ.
Năm đó cô ấy chưa tới tám tuổi, cứ như vậy bị vứt bỏ ở trong cung Sương Hàn lạnh như băng.
Lúc năm đầu tiên, Tô Diêu Lăng chỉ cần nghĩ tới Phương Vỹ Huyền, là sẽ đều muốn bật khóc.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn còn ôm hy vọng, bởi vì Phương Vỹ Huyền đã đồng ý mỗi năm sẽ đến cung Sương Hàn thăm cô ấy một lần.
Ôm theo hy vọng này ở trong lòng, quãng thời gian năm đầu tiên gian nan cứ như vậy mà trôi qua.
Nhưng năm thứ hai, Phương Vỹ Huyền vẫn không hề xuất hiện.
Tô Diêu Lăng khóc lóc ầm ĩ muốn rời khỏi cung Sương Hàn, đều bị cô của mình ngăn lại.
Sau đó cô giáo thật sự hết cách, đành phạt Tô Diêu Lăng không được ra khỏi cửa, chỉ được tu luyện ở trong phòng, không được đi đâu.
Một năm đó Tô Diêu Lăng trải qua vô cùng gian nan, thậm chí có lần còn nảy sinh căm phẫn với Phương Vỹ Huyền.
Cô ấy cho rằng Phương Vỹ Huyền đã lừa dối mình, cô ấy cảm thấy mình đã trở thành đứa trẻ mồ côi một lần nữa.
May mà cô giáo rất bao dung với cô ấy, dần dần, cuối cùng Tô Diêu Lăng cũng dung nhập vào cung Sương Hàn, sự thù hận với Phương Vỹ Huyền cũng tiêu tan, thay vào đó chính là nhớ nhung.
Trong hai mươi năm sau đó, năm nào Tô Diêu Lăng cũng đều trông mong Phương Vỹ Huyền tới tìm cô ấy, nhưng cuối cùng lần nào cũng đều thất vọng.
Sau khi nhận lấy chức trách cung chủ của cung Sương Hàn, cô ấy cũng từng phái người tìm kiếm Phương Vỹ Huyền, nhưng cũng không có bất kỳ tin tức gì.
“Anh Vỹ Huyền, trước khi gặp được anh, em thật sự cho rằng anh đã xảy ra chuyện gì rồi cơ.” Tô Diêu Lăng nói.
“Sao tôi có thể xảy ra chuyện gì được?” Phương Vỹ Huyền nói.
“Vậy vì sao anh không viết cho em một bức thư nào?” Tô Diêu Lăng hỏi.
“… Diêu Lăng, là thế này.
Sau khi đưa cô vào cung Sương Hàn, tôi đã tới vùng núi Tây Bắc Bộ của Hoa Hạ bế quan, nào ngờ vừa bế quan, đã hai mươi năm…” Phương Vỹ Huyền nói.

“Bế quan sao…” Tô Diêu Lăng nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cô ấy cũng không muốn tra hỏi Phương Vỹ Huyền, cô ấy chỉ muốn có được một câu trả lời của Phương Vỹ Huyền mà thôi.
Dù cho câu trả lời của Phương Vỹ Huyền là gì, cô ấy cũng đều sẵn lòng tin tưởng.
Bây giờ lại được nhìn thấy Phương Vỹ Huyền một lần nữa, đối với cô ấy mà nói đã là một chuyện rất may mắn rồi.
Tô Diêu Lăng ngẩng đầu, nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm, nhẹ giọng nói: “Anh Vỹ Huyền, em thường hay nghĩ, nếu như người nhà của em vẫn còn sống, thì bây giờ em sẽ có dáng vẻ gì.”
Phương Vỹ Huyền im lặng một hồi, mới nói: “Cô nên bớt nghĩ đến mấy chuyện không vui này thì hơn.”
Tô Diêu Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Em không muốn nghĩ tới, nhưng mà toàn không kiềm chế được.”
“Vậy cô có nghĩ tới chuyện sẽ tìm những tên hung thủ đó báo thù không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Có nghĩ tới, nhưng em không biết nên làm như thế nào.” Tô Diêu Lăng xoay người, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.
“Anh Vỹ Huyền, nếu là anh, anh sẽ làm gì?”
Vừa nghe đến vấn đề này, Phương Vỹ Huyền lại nhớ tới chuyện đã từng xảy ra ở Thiên Đạo môn lần trước, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
“Tôi sẽ tiêu diệt hết bọn chúng.” Phương Vỹ Huyền nói, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo.
Cảm nhận được hơi thở trên người Phương Vỹ Huyền thay đổi, sắc mặt Tô Diêu Lăng hơi thay đổi.
Cô ấy không ngờ tới, một vấn đề như vậy, lại sẽ làm xao động tới cảm xúc của Phương Vỹ Huyền nhiều như thế.
Chẳng lẽ trước kia anh Vỹ Huyền cũng đã từng trải qua chuyện tương tự sao?
“Tôi về ngủ đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Phương Vỹ Huyền một hơi uống hết nước trong ly, xoay người rời đi.
Tô Diêu Lăng nhìn theo bóng lưng Phương Vỹ Huyền, đôi mắt khẽ chớp.

Hoài Bắc, sảnh lớn nhà họ Trịnh.
Toàn bộ thành viên chủ yếu của nhà họ Trịnh, đều tụ họp ở sảnh lớn.
Bọn họ đều bị ông chủ Trịnh Quang Điển triệu hồi khẩn cấp, lúc này phần lớn người đều có vẻ mặt nghi ngờ.
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện lớn gì? Mà phải triệu hồi tất cả thành viên nòng cốt chứ?
Phải biết rằng, nhà họ Trịnh đã trải qua một quãng thời gian dài chưa từng tổ chức một buổi họp mặt lớn như vậy.
Mọi người ở đây đều cực kỳ ngờ vực, Trịnh Quang Điển và Trịnh Thanh Huỳnh cùng với hai lão già, từ trên lầu đi xuống.
Trưởng lão Nhị, trưởng lão Tứ!
Nhìn thấy hai lão già này, những thành viên nòng cốt của nhà họ Trịnh ở sảnh lớn, vẻ mặt ai cũng trở nên cực kỳ cung kính.
Hai vị trưởng lão này, và cả đại trưởng lão với tam trưởng lão, đều là cây đại thụ của nhà họ Trịnh bọn họ!
Có thể nói, không có bốn vị trưởng lão này, thì chắc chắn sẽ không có địa vị ngày hôm nay của nhà họ Trịnh!

Nhưng bốn vị trưởng lão đức cao vọng trọng, đã không còn nhúng tay vào việc của nhà họ Trịnh từ lâu.
Bình thường đều luôn bế quan tu luyện, khó có thể nhìn thấy, vì sao tối nay lại một lần xuất hiện tận hai người?
Lúc này, mọi người đều chú ý tới, sắc mặt của hai vị trưởng lão đều khá khó coi, mà ông chủ Trịnh Quang Điển đi ở bên cạnh bọn họ thì càng thêm mặt không còn hột máu, hai mắt đỏ bừng.
Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Quang Điển và hai vị trưởng lão đi tới trước mặt mọi người.
Trịnh Quang Điển nhìn thoáng qua hai vị trưởng lão.
Hai vị trưởng lão khẽ gật đầu, ý bảo ông ta lên tiếng.
Trịnh Quang Điển quét mắt nhìn mọi người ở sảnh lớn, dùng giọng nói nghẹn ngào mở miệng nói: “Các vị, tối nay triệu họp khẩn cấp mọi người tới mở họp, là muốn báo cho mọi người một tin xấu.”
Tin xấu?
Mọi người lập tức xôn xao.
“Ông chủ, đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?” Có người sốt ruột hỏi.
Trịnh Quang Điển hít sâu một hơi, để cho bản thân bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Tam Trưởng lão đã mất rồi.”
Toàn bộ sảnh lớn, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, tưởng là mình đã nghe nhầm.
Trưởng lão Tam… Đã chết?
Người đứng đầu trong bốn cây cổ thụ của nhà họ Trịnh bọn họ, trưởng lão Tam, đã chết rồi sao?
Ở trong lòng mỗi một người nhà họ Trịnh, bốn vị trưởng lão chính là Định Hải Thần Châm của nhà họ Trịnh, đối với bọn họ chỉ có kính nể.
“Ông, ông chủ, lời ông nói là thật sao?” Có người run giọng hỏi.
“Đã xác nhận rồi.” Hai mắt Trịnh Quang Điển đỏ bừng, nói.
Lúc vừa nhận được tin tức mà hiệp hội võ đạo Giang Nam truyền tới, Trịnh Quang Điển cũng hoàn toàn không thể tin nổi.
Nhưng sau đó, Trịnh Quang Điển đã nhìn thấy dung nhan đã chết của trưởng lão Tam.
Mặt máu thịt lẫn lộn, ngực bị đâm thành một cái lỗ đầy máu...!
Nếu không phải quần áo trên người và thân hình, Trịnh Quang Điển sẽ không thể liên tưởng được người có tình trạng thê thảm này với trưởng lão Tam được.
Trưởng lão Tam là ai chứ? Thành viên nòng cốt nhất của nhà họ Trịnh! Đứng đầu trong những cường giả của giới võ đạo ở Hoài Bắc!
Trịnh Quang Điển có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới, trưởng lão Tam tự mình ra tay tới Giang Nam giải quyết Phương Vỹ Huyền, lại sẽ rơi vào kết cục như thế.
Nghe Trịnh Quang Điển nói xong, tất cả mọi người ở nhà họ Trịnh đều lấy lại tinh thần, vẻ mặt biến sắc.
Trưởng lão Tam, vậy mà đã chết thật sao?
Là ai làm? Ai có đủ năng lực giết chết trưởng lão Tam? Ai có lá gan giết chết trưởng lão Tam?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.