Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 188: Mối Nguy Hiểm Của Liễu Tiên San





“Đám người bọn họ, hiện tại đang ở khách sạn Hải Tinh ở trung tâm thành phố Giang Hải.” Đối phương đáp lại.
Khách sạn Hải Tinh?
Vẻ mặt của Liễu Tiên San biến đổi.
Đây không phải là khách sạn mà hiện tại cô ta đang ở sao?
“Ầm ầm ầm…”
Ngay chính lúc này, đột nhiên cửa phòng khách sạn của cô ta bị đập một cách dồn dập!
Liễu Tiên San nhìn về phía cửa phòng, tim đập loạn xạ, vẻ mặt tái nhợt.
Cô ta biết rằng người ở ngoài cửa chắc chắn không phải người tốt.
Rất có thể đó chính là chi đội của phòng thí nghiệm gen mà gián điệp nói!
Tại sao bọn họ lại tìm thấy chỗ này? Tại sao bọn họ lại tìm đến cửa?
Nếu như bọn họ muốn tìm thì cũng nên đi tìm Phương Vỹ Huyền chứ?
“Chẳng lẽ, mình đã bị bại lộ…”
Nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt của Liễu Tiên San lại càng trở nên trắng bệch hơn, hai tay đều run lên.
Cô ta có rất nhiều đàn em gián điệp, nói không chừng thực sự có người nào đó đã vì lợi ích mà bán đứng cô ta.
Nếu đúng như vậy thì sẽ rắc rối to.
Hiện tại, có thể nói rằng Phương Vỹ Huyền là kẻ thù của cả bảng đen, mà những chuyện Liễu Tiên San đã làm cho Phương Vỹ Huyền tương đương với việc đứng ở vị trí đối lập với bảng đen sao?
“Ầm ầm ầm…”
Âm thanh phát ra từ cửa phòng ngày càng trở nên dồn dập hơn.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, phải nhanh chóng chạy trốn!
Liễu Tiên San nhìn quanh bốn phía rồi chạy đến trước cửa sổ sát sàn.
Nhưng cái cửa sổ sát sàn này lại không mở mà bị bịt kín!
Hơn nữa, đây là tầng ba mươi ba, bên ngoài cao gần một trăm mét.
Liễu Tiên San chỉ là một bán bộ tông sư, rơi từ độ cao một trăm mét nhất định sẽ tan xương nát thịt.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng đập cửa ở bên ngoài ngày càng lớn hơn, sau đó thì im bặt!
Liễu Tiên San biết rằng bọn họ sắp phá cửa!
“Bây giờ phải làm sao đây?” Sắc mặt của Liễu Tiên San tái mét, cơ thể mỏng manh đang run rẩy lẩy bẩy.

Đúng rồi! Hiện tại cô đang ở khu chung cư Lệ Giang cách đây không xa!
Cô ta lập tức cầm điện thoại ở trên bàn lên rồi nhập số điện thoại của Tô Diêu Lăng.
“Đùng!”
Nhưng đúng vào lúc cô ta đang bấm số, cửa phòng đã bị đẩy ra.
“Lộc cộc lộc cộc…”
Có tiếng bước chân vang lên, có năm người lần lượt từ cửa bước vào.
Năm người bước vào phòng, ba nam hai nữ.
Ba người đàn ông đều có thân hình vạm vỡ, làn da trên người họ đều phát sáng với màu đồng kim loại.
Mà hai người phụ nữ còn lại cũng như vậy, cơ thể của bọn họ nóng bỏng, tay chân cơ bắp cực kỳ mạnh mẽ, tràn đầy sức mạnh.
Năm người đều không phải khuôn mặt châu Á, đồng thời, mắt trái của bọn họ đều đeo kính có ánh sáng xanh.
Loại kính này giống hệt với chiếc kính mà siêu nhân Caesar đã đeo.
Rõ ràng đám người này là những người biến đổi gen từ phòng thí nghiệm gen!
“Các người, các người định làm gì?” Liễu Tiên San nhìn về phía năm người trước mắt rồi liên tục lùi về phía sau.
“Bíp, bíp, bíp…”
Cùng lúc đó, cô ta gọi điện đến số của Tô Diêu Lăng, nhưng không có ai bắt máy.
“Cô mau nghe máy đi…Nếu không nghe, học trò của cô sắp toi rồi.” Trong lòng của Liễu Tiên San vô cùng lo lắng.
“Chúng tôi được tiến sĩ cử đến bắt Phương Vỹ Huyền mang tới phòng thí nghiệm để nghiên cứu.” Người đàn ông đứng đầu mở miệng: “Ngoài ra, cô giúp Phương Vỹ Huyền thu thập tin tức, hại chết Caesar, tiến sĩ bảo chúng tôi giải quyết luôn cả cô.”
Liễu Tiên San chấn động, sắc mặt trắng bệch.
Vẫn không có ai nghe điện thoại.
“Bỏ điện thoại xuống đi, Phương Vỹ Huyền sẽ sớm bị chúng tôi bắt đi, nhưng cô lại không thể nhìn thấy cảnh đó.” Một người đàn ông khác bước lên trước, nói chuyện với giọng thản nhiên.
Sau khi những người này trải qua việc biến đổi, họ giống như những người máy, vẻ mặt cứng nhắc và giọng nói thì càng không có thăng trầm, giống hệt như tiếng nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống.
“Hai người xử lý cô ta.” Người đàn ông dẫn đầu nói với hai người phụ nữ đứng đằng sau.

Hai người phụ nữ gật đầu và đi về phía của Liễu Tiên San.
Nhịp tim Liễu Tiên San đập rất nhanh, cô ta vô cùng sợ hãi.
Nhưng cô ta biết, hiện tại càng sợ hãi thì khả năng sống sót càng thấp.
Nhất định phải bình tĩnh! Bình tĩnh!
Liễu Tiên San bình tĩnh trở lại, cô ta đút tay vào trong túi quần, trong đó có mê hồn hương mà cô ta mang theo bên người.
Ngay lập tức, cô ta vung tay về phía trước.
Một loại chất khí nhạt màu lập tức lan tỏa khắp cả phòng.
“Phát hiện thành phần chất khí trong không khí có docaine…Hiện tại chất khí đã phát tán khắp cả căn phòng, gây ra tác dụng tắt khứu giác tạm thời.” Trong đầu của năm người đồng thời vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống không có chút cảm xúc nào.
“Thuốc mê…không có tác dụng với chúng tôi.” Trên mặt của hai người phụ nữ xuất hiện nụ cười cứng nhắc, chậm rãi đi tiến đến chỗ của Liễu Tiên San.
“Xoẹt!”
Đột nhiên đôi tay của hai người biến thành lưỡi dao sắc bén.
Mê hồn hương không hề có tác dụng, điều này làm cho Liễu Tiên San cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Liễu Tiên San cắn môi, quay người chạy sang một bên.
Cô ta phải chạy trốn khỏi đây ngay lập tức, chỉ có trốn thoát khỏi căn phòng này, cô ta mới có thể sống sót!
“Xoẹt xoẹt!”
Liễu Tiên San còn chưa chạy được hai bước, bàn tay của hai người phụ nữ lại biến thành nòng súng, và một chùm tia laze từ đó bắn ra, chiếu xuống mặt đất trước mặt Liễu Tiên San, ngay lập tức khiến một khoảng trống trên sàn bị đốt cháy.
Liễu Tiên San lao về hướng khác.
“Ầm!”
Lúc này, một lực cực lớn đập vào người cô ta, lập tức khiến cả người cô ta bị đánh bay ra ngoài, nặng nề mà đụng vào ghế sofa trong phòng.
Người phụ nữ còn lại thu súng trong tay lại, nhìn Liễu Tiên San.
“Nhân vật mục tiêu đã bị thượng nặng, sức chiến đầu chỉ còn lại 120, có thể trực tiếp ra tay giết luôn.” Hệ thống nhắc nhở nói.

Hai người phụ nữ cầm lưỡi dao trong tay, chậm rãi đi về phía của Liễu Tiên San.
“Alo, Tiên San?” Đúng lúc này, Tô Diêu Lăng trả lời điện thoại của Liễu Tiên San.
“Alo?” Nhưng cô ấy lại không nghe thấy giọng nói của Liễu Tiên San.
Vào lúc này, hai người phụ nữ kia đang đi đến trước người Liễu Tiên San, giơ lưỡi dao lên, chuẩn bị vung xuống.
Khóe miệng của Liễu Tiên San chảy máu, khuôn mặt cô ta tràn đầy sự thất vọng.
Cô ta không muốn chết, nhưng xem ra hôm nay cũng khó mà thoát.
“Đợi chút đã, trước tiên chưa giết cô ta vội, mang cô ta đến đây.” Người đàn ông dẫn đầu mở miệng.
Người phụ nữ định vung tay xuống thì dừng tay lại.
Cô ta thu dao về, biền thành bàn tay, sau đó đưa tay ra túm chặt lấy tóc của Liễu Tiên San, nhấc cả người cô ta lên.
“A…”
Liễu Tiên San cảm thấy một cơn đau ập tới, la hét lên.
Mà tiếng la hét này, cũng bị người đang ở đầu dây bên kia là Tô Diêu Lăng nghe thấy.

Khu chung cư Lệ Giang, Tô Diêu Lăng lập tức bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi về ra cửa.
Cô ấy tin chắc rằng Liễu Tiên San xảy ra chuyện gì đó rồi!
Cô ấy vội vội vàng vàng mở cửa ra, vừa khéo nhìn thấy Phương Vỹ Huyền.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đang cầm trên tay bọc rau vừa mua ở siêu thị về, trong đó có một con gà đã được làm thịt sẵn.
“Cô đi đâu vậy?” Phương Vỹ Huyền nhìn thấy vẻ mặt của Tô Diêu Lăng có hơi lo lắng liền hỏi.
“Anh Huyền, Tiên San gặp chuyện rồi, em phải đi cứu em ấy.” Tô Diêu Lăng cắn môi nói.
Lúc cha mẹ của Liễu Tiên San giao Liễu Tiên San cho cung Sương Hàn, đã từng dặn dò Tô Diêu Lăng phải chăm sóc tốt cho cô ta.
Nếu như Liễu Tiên San xảy ra chuyện gì, làm sao Tô Diêu Lăng có thể xứng đáng với cha mẹ cô ta?
“Đừng lo, tôi giúp cô tìm xem cô ta đang ở đâu.” Phương Vỹ Huyền vỗ vào vai của Tô Diêu Lăng và nói.
Tâm trí của Phương Vỹ Huyền vừa chuyển động, thông qua ấn chú đã để lại trên người Liễu Tiên San, xác định được vị trí của cô ta.
Đồng thời, anh cũng nhìn thấy đám người biến đổi gen.
“Alo, đám người này là người như thế nào?” Giọng nói của Phương Vỹ Huyền xuất hiện trong đầu của Liễu Tiên San.

Liễu Tiên San vốn dĩ đã hoàn toàn tuyệt vọng mà giờ đây cả người cô ta chấn động, vội vàng đáp lại trong đầu: “Phương Vỹ Huyền, cậu mau đến đây cứu tôi! Tôi đang ở khách sạn Hải Tinh phòng 3311 tầng ba mươi ba, cậu mau đến đây cứu tôi! Nếu cậu không đến thì bảo cô của tôi đến cũng được!”
“Hiện tại tôi với cô của cô đang ở bên ngoài, cách chỗ cô rất xa, chưa chắc đã có thể đến kịp.” Thấy Liễu Tiên San vô cùng hoang mang, Phương Vỹ Huyền không khỏi muốn trêu chọc cô ta.
“Cậu, cậu nói với cô của tôi! Nói rằng tính mạng của tôi đang gặp nguy hiểm, cô ấy nhất định sẽ đến đây!” Liễu Tiên San sắp khóc rồi.
Tình hình hiện tại rất nguy cấp, đầu của cô ta đang nằm dưới lưỡi dao của đám người biến đổi gen này, chỉ cần tâm trí của bọn họ chuyển động, đầu của Liễu Tiên San sẽ rơi xuống đất.
Thực ra lúc này, Phương Vỹ Huyền và Tô Diêu Lăng đã nhanh chóng đi đến khách sạn Hải Tinh.
Cô của cô nói rằng đây là một cơ hội tốt để rèn luyện, bảo cô tự nghĩ cách trốn thoát.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Tôi, tôi…” Mọi hy vọng của Liễu Tiên San đều hóa thành cát bụi.
“Được rồi, cố hết sức giữ chúng lại.
Cô của cô sắp đến nơi rồi, tốc độ rất nhanh, tôi sắp không đuổi kịp cô ấy rồi.” Phương Vỹ Huyền bất lực nói.
Lúc này Tô Diêu Lăng hóa thành một dải cầu vồng, bay nhanh về hướng của khách sạn Hải Tinh.
Mà Phương Vỹ Huyền đang theo sau lưng cô, đang chạy dưới đất.

Khách sạn Hải Tinh.
“Cô không chỉ đưa thông tin về Caesar cho Phương Vỹ Huyền, còn đưa rất thông tin của rất nhiều sát thủ bảng đen cho Phương Vỹ Huyền…Chuyện này cần phải báo về dark web, vốn cô sẽ sống không quá ba ngày.” Người đàn ông dẫn đầu liếc nhìn Liễu Tiên San mà nói một cách không cảm xúc.
“Các người, rốt cuộc các người muốn làm gì?” Đôi môi vốn dĩ hồng hào của Liễu Tiên San lúc này đều trở nên trắng bệch.
“Tôi nói rồi, chúng tôi phải bắt Phương Vỹ Huyền về nghiên cứu.
Ngoài ra, phải giết cô.” Người đàn ông nói.
“Những thông tin của cô ta chẳng có chút giá trị nào đối với tôi, giết cô ta đi, coi như báo thù cho Caesar.” Vào lúc này, trong đầu của người đàn ông vang lên một giọng nói trung tính.
“Được thôi, tiến sĩ.” Người đàn ông đáp lại, đồng thời liếc nhìn một người phụ nữ sau lưng anh ta.
“Xoẹt!”
Tay phải của người phụ nữ lập tức biến thành lưỡi dao sắc bén.
Cô ta giơ tay lên về phía cái cổ trắng trẻo của Liễu Tiên San.
“Rè rè!”
Ngay tại lúc này, đột nhiên cửa sổ sát sàn ở phòng khách nổ tung..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.