Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 16: Thực Ra Cháu Là Người Giàu Có Nhất Trung Quốc





Ánh mắt Phương Vũ trống rỗng, sâu thẳm trong đó là sự lạnh lùng vô tận.
Không thể tưởng tượng nổi, đây là ánh mắt của một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi.
Phương Vũ nhanh chóng quay đầu lại.
Toàn thân Hà Văn Thành run rẩy, liên tục xin tha, quần ông ta đã ướt một mảng lớn.
Khuôn mặt Phương Vũ vô cảm, đạp vào đầu gối bên phải của Hà Văn Thành.
“Răng rắc!”
Một tiếng gãy xương làm người ta sợ hãi vang lên.
Hà Văn Thành ôm đầu gối kêu gào thảm thiết.
“Nếu như còn có lần sau, tôi sẽ bẻ gãy cổ ông.” Phương Vũ lạnh lùng nói.
Nói xong anh quay người lại nhìn Đường Tiểu Nhu nói: “Đi thôi, nhà tôi ở ngay phía trước, không xa đâu.”
Anh không quan tâm vẻ mặt sợ hãi của Đường Tứ, anh đã sớm biết Đường Tứ lái xe đi sau bọn họ.
Đường Tiểu Nhu trả lời rồi đột nhiên nhớ gì đó quay người nhìn Đường Tứ nói: “Chú Tứ, sao chú lại ở đây?”
“Bởi vì tôi lo lắng cho sự an toàn của cô chủ nên tôi mới đi theo đến đây.” Đường Tứ đáp.
“Ồ… Vậy chú lái xe theo đi, đợi lát nữa tôi lấy được dược liệu sẽ về với chú.” Đường Tiểu Nhu nói xong chạy theo Phương Vũ.
Đường Tứ nhìn hơn hai mươi tên côn đồ đang nằm trên mặt đất, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Là một võ giả Tiên Thiên cấp tám, ông ta đã được coi là một cao thủ rồi, nhưng dưới sự bao vây của hơn hai mươi tên côn đồ tay cầm vũ khí ông ta tự thấy mình có thể đối phó được nhưng không thể đạt đến trình độ không bị thương tổn nào.
Nhưng Phương Vũ có thể làm được, hơn nữa trông khá dễ dàng.
Kể từ khi Đường Tứ phát hiện xảy ra chuyện, dừng xe, xuống xe rồi chạy đến con đường mòn này vỏn vẹn chỉ có hai mươi phút ngắn ngủi, nhưng Phương Vũ đã hạ gục hơn hai mươi tên côn đồ.
Đây là sức mạnh cấp mấy vậy?
Thêm cả ánh mắt vô tình lộ ra lúc nãy của anh…
“Thằng nhóc này chắc chắn không phải là người bình thường!”

Đường Tiểu Nhu đuổi theo Phương Vũ, cô nhìn cánh tay phải của anh nói nhỏ: “Phương Vũ, tay cậu không sao chứ? Chúng ta có cần đi bệnh viện không?”
“Tôi không sao.” Phương Vũ nói.
“Sao có thể không sao chứ?” Đường Tiểu Nhu lo lắng nói.
Lúc nãy Phương Vũ vì cô mà đỡ một gậy làm gãy luôn cây gậy sắt, sao tay của anh có thể không sao chứ?
“Tôi nói không sao là không sao.” Phương Vũ liếc nhìn Đường Tiểu Nhu lạnh nhạt nói.
Đường Tiểu Nhu vẫn muốn nói nhưng cô sợ làm Phương Vũ không vui, không đưa cô đi lấy dược liệu nữa nên cuối cùng không nói gì.
Đi phía sau Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh.
Nhớ lại tư thế oai hùng một mình đánh lại số đông lúc nãy của Phương Vũ, trái tim cô lại đập nhanh.
“Cậu trạc tuổi tôi nhưng sao lại có thể mạnh như vậy?” Đường Tiểu Nhu căn môi thầm nghĩ.
Ba phút sau, Phương Vũ đưa Đường Tiểu Nhu đến trước sân.
“Cậu sống ở đây sao…” Đường Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn tòa nhà nhỏ tồi tàn.
“Tôi ở tầng hai.” Phương Vũ nói rồi đưa Đường Tiểu Nhu lên tầng.
Mở cửa nhà, Phương Vũ đi thẳng đến phòng chứa đồ, còn Đường Tiểu Nhu thì tò mò nhìn ngó xung quanh.
Thành thật mà nói thì nhà của Phương Vũ rất sơ sài, phòng khách rất trống trải, không có đồ đạc gì, thậm chí còn không có tivi.
Bình thường Phương Vũ ở đây thì giải trí bằng cách nào?
“Lại đây.”
Lúc Đường Tiểu Nhu đang thắc mắc thì giọng của Phương Vũ vang lên.
Đường Tiểu Nhu vội vàng đi qua đó, vừa đi đến cửa phòng chứa đồ, cô đã ngửi thấy một mùi thuốc rất dễ chịu.
Sau đó Đường Tiểu Nhu nhìn thấy các loại thảo dược ở khắp nơi trong phòng.
“Cỏ Cửu Tinh…” Phương Vũ tìm cỏ Cửu Tinh trong đống thảo dược giống như đang bới rác vậy.
Trên thực tế, trong “đống rác” này, mỗi một loại thảo dược đều là thứ rất quý giá.

Một phút sau, Phương Vũ đưa cho Đường Tiểu Nhu một cây cỏ Cửu Tinh và một cây hoa Nguyệt Nha.
“Hãy phơi khô sau đó nghiền thành bột rồi nấu thuốc theo liều lượng trong đơn thuốc của tôi.” Phương Vũ nói.
“Ừ, tôi biết rồi.” Đường Tiểu Nhu cầm hai loại thảo dược, khuôn mặt kính động đến mức đỏ bừng.
Chỉ cần có hai loại thảo dược này, thì có thể kéo dài tuổi thọ của ông nội thêm mười năm nữa.
“Phương Vũ, cảm ơn cậu.” Đường Tiểu Nhu chân thành nói.
Phương Vũ không chỉ cứu mạng ông cụ Đường mà lúc nãy còn dùng tay đỡ giúp cô một gậy.
“Thực ra cậu không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cậu thực sự là một người tốt.” Đường Tiểu Nhu nhìn Phương Vũ, ánh mắt cô sáng long lanh như ngọc.
Người phụ nữ đó cũng thích nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.
Phương Vũ rất ghét những hồi ức cứ xuất hiện một cách khó hiểu như vậy, anh lập tức lắc đầu, rồi nói với Đường Tiểu Nhu: “Cậu mau đi đi, tôi sẽ không giữ cậu lại ăn cơm đâu.”
Câu nói này của anh đã phá hủy bầu không khí giữa hai người.
“Ai muốn ăn cơm ở nhà cậu chứ! Hứ!” Đường Tiểu Nhu giậm chân quay người rời đi.
Nhưng cô đi được hai bước thì quay đầu lại hỏi: “Phương Vũ, ngày đó không phải bố tôi đã đưa cho cậu một tấm séc sao? Sao cậu vẫn còn sống ở… nơi như thế này?”
“Cậu có biết căn biệt thự sang trọng và lớn nhất ở Trung Quốc là ở đâu không?” Phương Vũ hỏi cô.
Đường Tiểu Nhu lắc đầu.
“Ở số 101 thành phố Kinh.
Chỉ tính riêng về diện tích thì căn biệt thự đó đã lớn gấp hàng chục lần nhà của cậu, bên trong còn có núi có suối và vườn cây, nói tóm lại tất cả những thứ mà cậu có thể tưởng tượng được đều có ở đó, nhưng căn biệt thự đó đã hơn một trăm năm không có ai ở rồi.” Phương Vũ nói.
“Ý của cậu là cậu muốn mua căn biệt thự đó sao? Nhưng có lẽ nó rất đắt…” Đường Tiểu Nhu mở to đôi mắt xinh đẹp nói.
“Không, ý của tôi là, chủ nhân của căn biệt thự đó chính là tôi, đã rất lâu rồi tôi không sống ở đó.” Phương Vũ mỉm cười nói.

Sau khi Đường Tiểu Nhu rời đi, Phương Vũ nghĩ đến việc đi tưới nước cho vườn rau.
Anh đang chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân ở dưới tầng, đột nhiên anh nhớ lại tiếng khóc nức nở kìm nén tối qua của Vương Diễm.
Theo như kinh nghiệm nhiều năm của Phương Vũ, trong cái xã hội này có đến chín mươi lăm phần trăm khó khăn mà người bình thường gặp phải là vì tiền.
Nói cách khác tiền có thể giải quyết hầu hết mọi vấn đề.
Còn đối với Phương Vũ, trên đời này tiền là thứ dễ dàng có được nhất.
Vì vậy, Phương Vũ trở về phòng lấy ra một xấp tiền giấy khoảng mười vạn trong ngăn bàn.
Còn việc số tiền này từ đâu mà có Phương Vũ đã quên mất rồi.
Phương Vũ nhét xấp tiền vào túi áo bước xuống tầng đến trước cửa phòng Vương Diễm rồi gõ cửa.
“Tôi ra ngay đây!”Vương Diễm từ phòng tắm đi ra, bà ta đang dùng khăn tắm lau tóc, chắc bà ta mới gội đầu.
“Phương Vũ, là cháu sao.” Vương Diễm mỉm cười mở cửa để Phương Vũ đi vào trong.
“Không phải gần đây trường cấp trung học Giang Hải sắp tổ chức lễ khai giảng sao, Nguyệt Nguyệt có một tiết mục phải diễn tập nên dạo gần đây gần sáu rưỡi nó mới về nhà, dì cũng không nấu cơm sớm như vậy, cháu đói chưa? Giờ dì có thể nấu cho cháu một bát mì.” Vương Diễm nói, bà ta nghĩ rằng Phương Vũ đến đây ăn cơm chực.
“Dì Vương, cháu không đói, hôm nay cháu đến đây là muốn hỏi dì, có phải dạo gần đây dì đang gặp khó khăn gì không?” Phương Vũ nói thẳng.
“Khó khăn?” Sắc mặt Vương Diễm thay đổi, lập tức lắc đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Phương Vũ, dì thì có khó khăn gì chứ?”
“Nửa đêm hôm qua cháu không ngủ được và hình như cháu nghe thấy dì đang khóc.” Phương Vũ nói.
“Phương Vũ, cháu, cháu nghe nhầm rồi.” Vương Diễm cắn môi nói.
“Cháu cảm thấy cháu không nghe nhầm.
Dì Vương, giờ Nguyệt Nguyệt không có ở nhà, dì không cần phải giấu diếm.” Phương Vũ nói.
Vương Diễm nhìn Phương Vũ rồi im lặng một lát sau đó khóe mắt bà ta đỏ hoe nói: “Cách đây một thời gian, chồng cũ của dì thường đến nhà hàng dì làm việc để gây sự đòi tiền, sau đó dì đã bị đuổi việc.”
“Vào tuần trước dì mới nhận được một cuộc gọi, bố dì ở quê lúc làm ruộng chẳng may bị ngã dẫn đến tổn thương phần cột sống, cần năm vạn tệ làm phẫu thuật…”
“Mấy năm nay dì làm việc ở nhà hàng, số tiền kiếm được chỉ đủ trả tiền học phí và sách vở cho Nguyệt Nguyệt và duy trì cuộc sống… hoàn toàn không có khoản tiết kiệm nào.
Nhưng thương tật của bố dì phải là phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu cứ tiếp tục kéo dài ông ấy sẽ trở thành người thực vật.”
“Nhưng giờ dì không có tiền làm phẫu thuật cho ông ấy, hơn nữa còn bị mất việc, dì không biết phải xoay sở thế nào để đóng tiền học phí cho Nguyệt Nguyệt vào kỳ sau… Còn cả chồng cũ của dì, dì không biết ông ta ở bên ngoài nợ người ta bao nhiêu tiền, dì không biết còn bao nhiêu người lại tìm đến đây…”
Vương Diễm đang nói thì không nói tiếp được nữa, bà ta chỉ khóc.
Ông trời quá tần nhẫn với bà ta, bà ta không biết phải làm thế nào mới tốt.

Mấy ngày này bà ta rất suy sụp, có lần muốn tự sát.
Nhưng trước mặt con gái bà ta vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bà ta không muốn khiến Nguyệt Nguyệt buồn.
Bây giờ đối mặt với Phương Vũ, nói ra hết những chuyện phiền muộn trong lòng Vương Diễm cảm thấy lòng mình thoải mái hơn nhiều.
Bà ta lau nước mắt rồi nhìn Phương Vũ trước mặt miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Xin lỗi Phương Vũ, khiến cháu cười chê rồi.”
Phương Vũ lắc đầu đứng dậy lấy xấp tiền trong túi áo ra đặt lên bàn.
“Dì Vương, ở đây có khoảng mười vạn, dì lấy lo việc gấp đi.” Phương Vũ nói.
Lúc nhìn thấy xấp tiền sắc mặt Vương Diễm lập tức thay đổi.
“Phương Vũ, cháu, cháu làm gì vậy? Số, số tiền này cháu…”
Trong mắt Vương Diễm Phương Vũ là một người đáng thương, chỉ mới mười mấy tuổi nhưng chẳng có người thân bạn bè, bình thường chỉ ở một mình, lúc ăn cơm cũng chỉ mua một ít rau…
Chính vì vậy mà Vương Diễm thường mời Phương Vũ đến nhà mình ăn cơm.
Nhưng Phương Vũ lại đột nhiên lấy ra mười vạn, đúng là quá phi lí.
Phương Vũ là học sinh trung học, không có công việc, vậy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Điều đầu tiên Vương Diễm nghĩ đến đó là Phương Vũ đã làm chuyện phạm pháp.
“Dì Vương cứ yên tâm, số tiền này… là của một người bạn cho cháu.” Phương Vũ tìm một lý do.
“Bạn? Cháu làm gì có bạn? Phương Vũ, cháu nói thật cho dì biết, số tiền này từ đâu mà có? Có phải cháu đi làm mấy chuyện…” Vương Diễm tức giận nói.
“Không có chuyện đó đâu dì Vương, số tiền này không phải cháu ăn trộm, cháu xin thề với trời nếu như số tiền này do cháu lấy trộm cháu sẽ bị sét đánh, không…” Phương Vũ có chút bất lực, đến tuổi này rồi cho người khác tiền còn phải thề độc, đúng là người tốt thì khó làm.
“Cháu đừng thề độc như vậy! Dì tin cháu!” Vương Diễm vội vàng ngắt lời thề độc của Phương Vũ.
Phương Vũ im lặng.
“Nhưng dì không thể nhận số tiền này, cho dù là ai cho cháu đi nữa, thì đó là tiền của cháu.
Cuộc sống của cháu đã khó khăn như vậy rồi sao dì có thể mượn tiền của cháu chứ? Cháu cầm về đi, dì sẽ nghĩ cách khác…” Vương Diễm nói.
Phương Vũ dừng lại nói: “Dì Vương, cháu nói thật, nhưng có lẽ dì không tin.”
“Hả?” Vương Diễm nghi ngờ nhìn Phương Vũ.
“Thực ra cháu là người giàu nhất Trung Quốc.” Phương Vũ nói.1.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.