Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 13: Đấu Đơn Dương Húc Khiêu Khích!





Lúc này trời vừa rạng sáng, bên ngoài rất yên tĩnh.
Vào thời điểm này mà nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ, người bình thường chắc chắn sẽ dấy lên cảm giác sợ hãi nổi da gà, cho rằng gặp phải sự kiện linh dị nào đó.
Nhưng Phương Vũ lại biết rõ, đây là do Vương Diễm ở lầu dưới đang khóc.
Lúc ăn cơm chiều, Phương Vũ thấy trong mắt Vương Diễm là vô vàn vẻ lo lắng u sầu.
Có lẽ là vì không muốn để Vu Nguyệt Nguyệt lo lắng, nên đến nửa đêm bà ta mới không kiềm được nữa mà khóc lên.
Rất rõ ràng, Vương Diễm đang gặp phải khó khăn cực lớn.
Vương Diễm là người tốt.
Sau khi Phương Vũ chuyển đến nơi này, Vương Diễm thấy anh lẻ loi cô độc, thường xuyên gọi anh cùng nhau ăn cơm cùng, có đôi khi mua các loại hoa quả đồ ăn vặt về, cũng sẽ bảo Vu Nguyệt Nguyệt mang cho anh ăn.
Mặc dù tính tình Phương Vũ nhạt nhẽo, nhưng không phải là người máu lạnh.
Huống hồ Vương Diễm còn là một người hàng xóm tốt.
Vì vậy, Phương Vũ quyết định ban ngày sẽ đi hỏi Vương Diễm thử xem đang gặp khó khăn gì.
...!
Buổi sáng, có một tiết thể dục.
Môn thể dục của cấp ba, thực ra chính là để các học sinh cấp ba vẫn luôn vùi đầu vào học tập có thời gian thư giãn một chút, để họ được hoạt động tự do trên bãi tập.
Phần lớn hội học sinh lựa chọn vận động bằng các loại bóng và chạy bộ, mà một phần nhỏ những người lười, ví dụ như Phương Vũ và Lưu mập, sẽ đến cửa hàng tiện lợi mua cây kem, ngồi trên ghế bên cạnh sân bóng rổ của trường, vừa ăn kem vừa nói chuyện phiếm.
Chỗ sân bóng rổ nơi Phương Vũ và Lưu mập ngồi vốn chỉ có mấy người đang ném rổ, nhưng mấy phút sau, bỗng nhiên có một đám người tiến đến.
Mà trung tâm của đám người kia chính là Dương Húc, người mà hôm qua Phương Vũ đã gặp một lần.

"Con mẹ nó, sao Dương Húc lại chạy qua bên này?" Lưu mập thấy Dương Húc, kinh ngạc nói.
Lập tức, cậu ta nhìn thoáng qua Phương Vũ bên cạnh, nhớ tới lời đồn đãi truyền khắp cả lớp ngày hôm qua.
Dương Húc rất khó chịu việc Phương Vũ ngồi cùng bàn với Đường Tiểu Nhu, trực tiếp tìm đến cửa, nói lời cay độc với Phương Vũ.
Bởi vì lúc xảy ra chuyện này, Lưu mập đang gục xuống bàn ngủ, cho nên cậu ta cũng không biết chuyện thật giả như thế nào.
"Này, Phương Vũ, chuyện hôm qua...!Có thật không vậy? Dương Húc, cậu ta thật tự..." Lưu mập đang muốn hỏi Phương Vũ.
"A..."
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh sân bóng rổ vang lên một tràng hét chói tai.
Chỉ thấy trên sân bóng rổ, Dương Húc cởi áo đồng phục ra, lộ ra cơ ngực và cơ bụng cường tráng, làm cho tinh thần của đám con gái ở đây nhộn nhạo.
Dương Húc lớn lên cao to, dáng người cường tráng, khuôn mặt tuấn tú, thành tích học lại tốt, đồng thời gia thế cũng hiển hách.
Người hoàn mỹ như vậy, không thể nghi ngờ chính là nam thần trong lòng các thiếu nữ, là bạch mã hoàng tử chính hiệu.
Dương Húc cầm trái bóng rổ, dẫn bóng chạy chậm, nhảy lên một cái ở đường ném bóng phụ cận, thoải mái ném bóng vào rổ.
"Oa..."
Một cú ném bóng vào rổ này, lại một lần nữa dấy lên tiếng reo hò của toàn trường, bao gồm cả nam sinh, cũng đều la lên.
Nhảy lấy đà ném vào rổ ở đường ném bóng phụ cận, mặc dù ở trong NBA, cầu thủ có thể làm được cũng không nhiều.
Nhưng Dương Húc lại có thể làm được, hơn nữa thoạt nhìn còn làm rất nhẹ nhàng!
"Ôi trời ạ, sao Dương Húc có thể nhảy cao như vậy, xa như vậy?"
"Đúng vậy, so với những cầu thủ kia của NBA còn mạnh mẽ hơn!"
"Ha ha, cái này mấy người cũng không biết sao...!Tôi nghe nói, Dương Húc thuở nhỏ đã tập võ rồi, bây giờ thì giống như cái gì Tiên Thiên...!Đúng, võ giả Tiên Thiên!"
Bên cạnh Phương Vũ có vài nam sinh đang bàn luận.
"Võ giả Tiên Thiên?" Nghe được cái từ này, Lưu mập kích động đến nỗi cơ thịt trên mặt cũng run lên.

Cậu ta quay đầu nhìn về phía Phương Vũ nói: "Phương Vũ, nếu như cậu và cậu ta thực sự có mâu thuẫn gì, cậu tranh thủ thời gian đi xin lỗi cậu ta đi...!Võ giả Tiên Thiên, đó là người không thể trêu vào đâu."
Phương Vũ mỉm cười, hôm qua lúc gặp mặt, anh đã biết Dương Húc là một tên võ giả Tiên Thiên ngũ đẳng, tương đương với Luyện khí Kỳ tầng năm.
Trước mắt Phương Vũ đã là một lão quái vật Luyện Khí Kỳ tầng 9832, chút tu vi ấy xem như không tồn tại.1
Nhưng mà đối với người bình thường mà nói, nhất là Dương Húc ở độ tuổi này, đã được coi là mạnh rồi.
Lúc này, Dương Húc nhìn xung quanh thấy người đến càng ngày càng nhiều, trong đó phần lớn đều là con gái.
Mỗi lần Dương Húc ném bóng vào rổ, có thể làm cho đám con gái này hét lên một hồi chói tai.
...!
Đường Tiểu Nhu đang đi dạo trên đường chạy cùng với bạn tốt Triệu Song Nhi ở lớp trọng điểm.
"Tiểu Nhu, cậu mau quay về lớp chúng ta đi, cậu đi rồi tôi chán lắm luôn." Triệu Song Nhi kéo tay Đường Tiểu Nhu nói.
"Tôi cũng muốn trở lại, nhưng mà lần trước đi xin chuyển lớp, thầy chủ nhiệm từ chối, còn bị phê bình một trận." Đường Tiểu Nhu bất đắc dĩ nói.
"Gì? Ông ta còn dám phê bình cậu? Cậu về nhà nói cho bố cậu biết đi, để bố cậu gọi điện tới, tôi không tin thầy chủ nhiệm này còn dám hống hách nữa!" Triệu Song Nhi thở mạnh nói.
Sau đó, giống như nghĩ tới cái gì, Triệu Song Nhi nghi ngờ nhìn Đường Tiểu Nhu, nói tiếp: "Không thể nào...!Chỉ là một thầy chủ nhiệm sao lại dám từ chối yêu cầu của cậu? Tôi thấy cậu chính là không muốn chuyển lớp, cố ý tìm lý do gạt tôi thì có!"
"Thành thật khai báo...!Tiểu Nhu, cậu có phải thích cái tên Phương Vũ kia rồi không?"
"Cậu! Cậu đang ở đây nói hưu nói vượn gì vậy!" Khuôn mặt Đường Tiểu Nhu đỏ bừng, phản bác.
"Hừm, nhìn phản ứng căng thẳng này của cậu, xem ra là bị tôi nói trúng rồi..." Triệu Song Nhi hơi híp mắt nói.
Lúc này, hai người nghe được bên cạnh sân bóng rổ truyền đến từng trận hét chói tai.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chỗ đó lại nhiều người thế?" Đường Tiểu Nhu nói sang chuyện khác, hỏi.
Triệu Song Nhi nhìn về phía sân bóng rổ, liếc mắt một cái đã thấy hai cánh tay để trần của Dương Húc, hai mắt lập tức sáng lên, nói: "Là cậu cả Dương đang chơi bóng, đi, chúng ta cũng đi qua xem một chút đi!"
Nghe thấy cái tên Dương Húc này, trong lòng Đường Tiểu Nhu dấy lên một hồi phản cảm, căn bản không muốn qua đó.

Nhưng Triệu Song Nhi cứ kéo lấy tay cô chạy đến sân bóng rổ, cô muốn tránh cũng không được.
...!
Người xung quanh càng ngày càng nhiều, Phương Vũ cảm ứng được phiền toái đã đến.
"Chúng ta đi thôi, nơi này ồn quá." Phương Vũ vỗ vai Lưu mập đứng dậy.
Nhưng vào lúc này, Dương Húc bỗng nhiên đi tới.
Mẹ kiếp, chậm một bước rồi.
"Phương Vũ, thật trùng hợp." Trên mặt Dương Húc mang theo nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
Không trùng hợp một chút nào, Phương Vũ biết, chính Dương Húc muốn đi về phía anh.
"Có chuyện gì sao?" Phương Vũ hỏi.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy cậu ngồi ở đây nhàm chán như vậy, muốn đánh một trận bóng với cậu." Dương Húc nói.
Nghe thấy lời Dương Húc, đám học sinh xung quanh lập tức trở nên hưng phấn.
Kết hợp với lời đồn đãi ngày hôm qua, hôm nay có trò vui để xem rồi!
Dương Húc không thích nhìn Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu ngồi cùng bàn, bây giờ rõ ràng là đang muốn ra oai với Phương Vũ!
Phương Vũ này phiền phức lớn rồi đây!
"Tôi không biết chơi bóng." Phương Vũ thản nhiên đáp lại.
"Không thể nào! Một đứa con trai ngay cả bóng rổ cũng không biết chơi?" Dương Húc nhếch miệng nở nụ cười chế nhạo.
Xung quanh vang lên một trận cười.
"Cậu cả Dương mời cậu chơi bóng là nể mặt cậu.
Tôi đề nghị cậu vẫn nên đánh một chút cho thỏa đáng.
Hơn nữa, nơi này nhiều người như vậy, cậu nhút nhát như thế là muốn trở thành trò cười cho người khác sao?" Một nam sinh bên cạnh Dương Húc nói.
"Đúng đấy, sợ gì chứ, lên đi...!"

Một đám nam sinh chỉ sợ chuyện không đủ náo nhiệt bắt đầu ồn ào.
Các nữ sinh thì đầy vẻ khinh bỉ nhìn Phương Vũ, các cô rất xem thường những nam sinh nhát gan như vậy.
Đường Tiểu Nhu và Triệu Song Nhi đi đến phía ngoài của đám người, vừa lúc nhìn thấy một màn như vậy.
"Uầy, Tiểu Nhu, bạn cùng bàn của cậu hình như xảy ra chuyện rồi." Triệu Song Nhi vừa cười vừa nói.
Đường Tiểu Nhu không ngờ Dương Húc sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy đến tìm Phương Vũ gây phiền phức, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao mới phải.
"Không được, tôi phải đi ngăn cản Dương Húc!"
Nghĩ như vậy, Đường Tiểu Nhu lập tức muốn chen vào trong đám người.
Nhưng Triệu Song Nhi kéo cô lại, nói: "Tiểu Nhu, cậu đừng xen vào việc này, nếu không lời đồn về quan hệ giữa cậu và Phương Vũ không có cũng thành thật mất.
Chi bằng cứ đứng ở chỗ này xem kịch vui, vừa hay để tôi xem thử bạn cùng bàn của cậu rốt cuộc có bản lĩnh gì..."
Thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tiểu Nhu, trong mắt Triệu Song Nhi hiện lên chút ánh sáng kỳ dị.
"Yên tâm đi, nhiều người nhìn như vậy, không lẽ cậu cả Dương còn đánh cậu ta được à?"
Này cũng không chắc.
Đường Minh Đức đã từng nói với Đường Tiểu Nhu, người nhà họ Dương đều là kẻ điên, tốt nhất đừng trêu chọc vào bọn họ.
Ngay lúc Đường Tiểu Nhu đang lo lắng không thôi, trên sân bóng rổ, Dương Húc mỉm cười, trong tay cầm trái bóng, bỗng nhiên đẩy về phía trước.
Bất thình lình ra tay như vậy, nếu phản ứng chậm một chút, nhất định sẽ bị quả bóng nện vào mặt.
Nhưng Phương Vũ lại rất nhẹ nhàng dùng một tay đón được trái bóng.
"Đánh mấy trái?" Phương Vũ hỏi
Thấy Phương Vũ thoải mái ngăn lại một quả bóng này, trong mắt Dương Húc hiện lên một vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến mất.
"Đánh ba trái đi." Dương Húc mỉm cười xán lạn nói.
Phương Vũ rõ ràng đã tiếp nhận đấu đơn với Dương Húc!
Không khí trên sân bóng rổ sôi nổi hơn hẳn, thậm chí có người còn vỗ tay: "Đúng là tráng sĩ không sợ chết!"
Đường Tiểu Nhu gấp đến độ dậm chân: "Sao cậu ấy lại đồng ý như vậy! Chắc chắn Dương Húc sẽ không dễ dàng buông tha cậu ấy!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.