Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 115: Anh Gian Lận!





Trần Diệc Khang lại thua một trăm vạn!
Người xung quanh lại ồ lên một tiếng sợ hãi.
Tần Lăng Thường liên tục rút ngẫu nhiên được lá bài K bích đen lớn nhất bộ bài, có phải là may mắn quá rồi không?
Ngay cả bản thân Tần Lăng Thường cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Cô ấy cũng không ngờ rằng thế mà Phương Vỹ Huyền lại có thể giúp cô ấy rút ngẫu nhiên được lá K bích đen lớn nhất hai ván liên tục như vậy!
Lúc này, Trần Diệc Khang nhìn về phía Phương Vỹ Huyên mặt không thay đổi chút nào đứng bên cạnh Tần Lăng Thường, ánh mắt sắc bén.
Anh ta biết, nếu dựa vào vận may thì chắc chắn Tần Lăng Thường không thể rút trúng lá K bích đen hai ván liên tục như vậy được.
Hơn nữa mỗi lần trước khi Tần Lăng Thường rút bài đều hỏi Đạo Thiên đứng bên cạnh cô ấy một lần.
Tức là Đạo Thiên này có gì đó kỳ lạ!
Ván thứ ba.
"Còn muốn tôi rút trước sao?" Khóe miệng Tần Lăng Thường hỏi, môi cong lên thành một độ cong.
"Ha ha, hai lần liên tiếp đều bị cô Tần đây ngẫu nhiên rút lấy quân K bích đen lớn nhất, có thể tôi cần đổi vận mới được.
Ván này để tôi rút trước cho." Trần Diệc Khang cười ngại ngùng nói.
Với kỹ xảo nhớ bài anh ta đã từng học, chỉ cần được rút trước, anh ta cũng có thể rút được lá K bích đen lớn nhất!
Anh ta đã thua ba ván liên tiếp rồi, chắc chắn phải lấy lại thể diện của mình!
Người chia bài xào lại bài.
Lúc này, Trần Diệc Khang còn vô cùng nghiêm túc.
Dù thế nào thì anh ta cũng không thể thua nữa!
Sau khi người chia bài xào bài xong thì sắp bài thành hàng trên bàn đánh bạc.
Lúc này Trần Diệc Khang rất chắc chắn rằng anh ta đã biết lá nào là lá K bích đen!
Anh ta lập tức vươn tay rút ra lá bài ở vị trí trung tâm.

Không ai chú ý đến việc trước khi Trần Diệc Khang rút bài, ngón tay của Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng gõ trên bàn đánh bạc một cái.
"Lần này rút lá nào đây?" Tần Lăng Thường lại quay đầu hỏi Phương Vỹ Huyền.
"Rút bừa đi, lá nào cũng được." Phương Vỹ Huyền đáp.
Rút bừa?
Tần Lăng Thường hơi hơi nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng giãn ra.
Dù sao Phương Vỹ Huyền cũng không phải thần tiên, có thể nhìn nhầm cái này hoặc không thể nhận ra lá bài nào lớn nhất cũng là bình thường.
Thua một ván cũng được, chừa chút thể diện cho Trần Diệc Khang, mọi việc không nên dồn ép quá mức.
Đợi đến lúc lên đảo có lẽ còn có việc muốn nhờ Trần Diệc Khang giúp cũng nên.
Vì thế Tần Lăng Thường bèn nghe theo tiếng lòng mình, tùy tiện rút ra một lá bài.
Mở ra thì thấy là một lá ba rô, có thể xem là một lá bài rất nhỏ.
Nhìn thấy lá bài này, xung quanh vang lên một trận tiếng thở dài.
Bọn họ cứ tưởng Tần Lăng Thường sẽ rút được lá K bích đen ba lần liên tiếp chứ, có thể là vận may bị bão hòa rồi.
Ván này có lẽ cậu Trần Diệc Khang thắng chắc rồi.
Nụ cười hiện lên trên mặt Trần Diệc Khang, anh ta nói: "Cô Tần, xem ra những lời như phong thủy luân chuyển này có lẽ là có thật.
Cô nhìn đi, sau khi thay đổi thứ tự rút bài thì vận may của cô đã không còn tốt như trước nữa rồi thì phải?"
Nói xong, Trần Diệc Khang lật lá bài trong tay lên.
Trên mặt anh ta tràn đầy vẻ tự tin.
Bởi vì anh ta rất chắc chắn rằng lá bài trong tay mình là lá K bích đen.
Nhưng mà ở giây tiếp theo, xung quanh lại ồ lên một tiếng.

"Mẹ nó, hình như cậu Trần này xui quá thì phải? Cô Tần lấy được một con ba rô, anh ta thế mà lại lấy được một con A?"
"Thật là kỳ lạ.
Hai ván trước cô Tần đều rút được lá K bích đen, lần này lại rút được một lá ba rô, cứ tưởng lần này cậu Trần thắng chắc rồi chứ..."
"Này..."
Nét mặt mọi người xung quanh đầy vẻ khiếp sợ nhìn lá bài trong tay Trần Diệc Khang.
Trần Diệc Khang cúi đầu nhìn lá bài, nụ cười tự tin trên mặt biến mất tăm trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên xanh mét.
A rô?
Đây là lá bài thấp nhất!
Sao có thể thế được?
Vừa rồi anh ta rất nghiêm túc nhớ bài cơ mà, chắc chắn không thể có chuyện sai lầm được!
Vị trí lá bài anh ta rút rõ ràng là lá K bích đen!
Tần Lăng Thường che cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy chỉ có sự ngạc nhiên!
Cô ấy nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, nhận ra trên mặt Phương Vỹ Huyền đang treo một nụ cười nhạt mỉa mai.
Cô ấy lập tức nhận ra Phương Vỹ Huyền đã đoán trước được điều này!
Thảo nào Phương Vỹ Huyền lại để cô ấy rút bừa, hóa ra là lá bài Trần Diệc Khang cầm trong tay lại là lá A rô thấp nhất.
Kể từ đó, dù cho Tần Lăng Thường rút được lá bài nào thì cũng đều lớn hơn lá trong tay Trần Diệc Khang.
Thấy mặt Trần Diệc Khang biến thành màu gan heo, Tần Lăng Thường cố nén ý cười nói: "Anh Trần, nếu không thì hôm nay chúng ta dừng ở đây đi...!Hình như hôm nay vận may của anh không được tốt lắm..."
Trần Diệc Khang ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với nụ cười mỉa mai trên mặt Phương Vỹ Huyền.
Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, đập mạnh vào bàn đứng dậy chỉ thẳng vào Phương Vỹ Huyền giận dữ nói: "Anh gian lận!"
Phương Vỹ Huyền chẳng có phản ứng gì nhưng vẻ mặt Tần Lăng Thường thì thay đổi.
Phương Vỹ Huyền vẫn luôn đứng im không thèm nhúc nhích bên cạnh cô ấy, sao có thể gian lận được?
Không chỉ Tần Lăng Thường mà những người khác ở đây lúc này cũng đều dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Trần Diệc Khang.
Bọn họ nhiều người nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn đánh bạc vậy mà chưa từng thấy Phương Vỹ Huyền có động tác gì.

Rất dễ nhận thấy rằng sau khi Trần Diệc Khang thua liên tiếp mấy ván thì mất bình tĩnh, thẹn quá hóa giận.
Người như thế này vô cùng không được chào đón trên bàn đánh bạc, phẩm chất bài bạc quá kém, giang hồ còn hay gọi là thua không dậy nổi.
Đương nhiên mặc dù trong lòng mọi người ở đây đều đang nghĩ như vậy nhưng lại không ai dám nói ra.
Dù sao thì người trước mặt cũng là Trần Diệc Khang, cậu cả nhà họ Trần, là sự tồn tại không thể trêu vào.
"Anh Trần, anh nói thế là có ý gì? Ông Đạo Thiên đứng bên người tôi nãy giờ, sao anh ấy có thể gian lận được chứ? Chẳng thà anh nói tôi gian lận còn hơn." Tần Lăng Thường nói với biểu cảm giận dữ.
"Cô Tần, không phải tôi không tôn trọng ý của cô mà là...!thật sự rất kỳ lạ!" Vẻ mặt Trần Diệc Khang thay đổi liên tục nói.
Tần Lăng Thường nhíu chặt lông mày nói: "Anh Trần, kỳ lạ chỗ nào? Anh nói ông Đạo Thiên gian lận thì anh cũng phải có bằng chứng chứ?"
Mặc Trần Diệc Khang căng ra đỏ bừng lên, quả thật anh ta không có bằng chứng.
Nhưng anh ta biết chắc chắn là Phương Vỹ Huyền đã động tay động chân.
Anh ta đã xác định vị trí lá bài mà mình rút chắc chắn là lá K bích đen!
Còn Phương Vỹ Huyền làm cách nào để biến nó thành lá A rô thì anh ta không thể nào biết được.
"Cậu chủ..."
Lúc này, ông già phía sau Trần Diệc Khang ghé sát vào tai anh ta nói gì đó.
Nghe xong lời ông ta, vẻ mặt Trần Diệc Khang chậm rãi dịu xuống, dần dần bình tĩnh lại.
Trần Diệc Khang biết cho dù bây giờ anh ta có tức giận thế nào cũng không làm gì được, vì anh ta không có bằng chứng.
Mà nếu cứ tiếp tục lôi kéo ngang ngược như vậy nữa thì những người ở đây sẽ cảm thấy anh ta thua không dậy nổi.
"Cô Tần, thật có lỗi quá, là do tôi nhìn nhầm, ông Đạo Thiên đây không gian lận gì cả." Trần Diệc Khang tỉnh táo lại nói.
Ánh mắt Tần Lăng Thường vẫn hiện lên sự lạnh lùng, nhưng cô ấy cũng không muốn mối quan hệ của cô ấy và Trần Diệc Khang hoàn toàn rơi vào bế tắc chỉ vì vấn đề này.
"Nếu tinh thần của anh Trần không tốt thì chúng ta dừng đánh đi, tôi ra ngoài hứng gió biển một lát." Tần Lăng Thường nói xong lập tức xoay người rời đi.
Trần Diệc Khang liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái thật sâu rồi nói: "Cô Tần, tôi thua cô ba trăm vạn, chờ lát nữa lên bờ, tôi sẽ cho người giao cho cô."
Tần Lăng Thường không nói gì mà trực tiếp đi ra khỏi sòng bạc.
Phương Vỹ Huyền đi theo phía sau cô ấy ra ngoài.

...!
Đi lên boong tàu, Tần Lăng Thường nhìn mặt biển xanh thẳm một màu bên ngoài, tò mò quay sang nhìn Phương Vỹ Huyền bên cạnh hỏi: "Rốt cuộc cậu đã làm cách nào thế?"
Phương Vỹ Huyền lắc đầu trả lời: "Sao có thể nói tuyệt kỹ cho cô được chứ?"
Tần Lăng Thường hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác rồi nói: "Không nói thì thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu."
Phương Vỹ Huyền đỡ lan can nhìn ra ngoài mặt biển.
"Mặt biển gần khu vực này sao tĩnh lặng vậy? Chẳng có chút gợn sóng nào." Phương Vỹ Huyền nhíu mày nói.
Không chỉ có thế, anh vẫn luôn có cảm giác sau khi tiến vào vùng biển này thì khu vực gần đây đều trở nên vô cùng im ắng, thậm chí có thể nói là không khí trầm lặng, áp suất trong không khí cũng thấp hơn không ít.
"Xem ra vùng biển này có vấn đề rồi." Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ động.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi đến phía sau anh và Tần Lăng Thường.
"Thưa cô, thưa anh, xin hỏi hai người có cần đồ uống không?” Nhân viên phục vụ là một thanh niên trẻ tuổi trông rất bình thường, bưng một cái khay trên tay, trên đó có vài ly đồ uống, trong đó có nước sôi để nguội, nước chanh và các đồ uống khác.
Phương Vũ Huyền đang trầm ngâm nhìn mặt biển.
Tần Lăng Thường cảm thấy hơi khát nên cầm một ly nước sôi lên.
"Cảm ơn." Tần Lăng Thường nói với người bán hàng.
"Được phục vụ cô là vinh dự của tôi." Nhân viên phục vụ khom lưng với Tần Lăng Thường rồi xoay người rời đi.
Không ai nhìn thấy lúc xoay người, ánh mắt nhân viên phục vụ hiện lên một mũi nhọn lạnh lùng.
Tần Lăng Thường hơi khát nước nên uống vài hớp.
Lúc này Phương Vỹ Huyền mới lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ.
Anh nhìn thấy nước sôi trong tay Tần Lăng Thường bèn hỏi: "Cô lấy ly nước ở đâu ra vậy? Sao không lấy giúp tôi một ly luôn? Tôi cũng rất khát nước."
"Muốn uống thì tự đi lấy đi." Tần Lăng Thường tức giận nói.
"Cũng được, thuận tiện xem có gì ăn không." Phương Vỹ Huyền nói xong thì trở lại sảnh lớn du thuyền.
Lúc này, Trần Diệc Khang và những người khác đều đã trở lại sảnh lớn tầng một.
"Đại khái là còn nửa giờ nữa chúng ta sẽ đến hòn đảo nhỏ kia." Trần Diệc Khang nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.