Nhóm: Thánh Thiên Tiên VựcDịch: Tiếu Giai Nhân-------------------------Buổi tối, An Lâm ăn đồ ăn mà Đông Phương Tuyết đích thân xuống bếp làm.Những đồ ăn này không chỉ màu sắc hương vị đều ngon, mà còn có tác dụng bổ khí lưu thông máu, hắn ăn tới mức khen không dứt miệng.Sau khi ăn một trận như gió cuốn, An Lâm cảm thấy bản thân giống như hồi phục lại rất nhiều tinh lực.Giống như ăn thận bảo bối, sức sống bắn ra bốn phía!Sau đó, ba người bọn họ ra khỏi khách sạn, dạo bước trên con đường nhỏ.An Lâm được gió đêm thổi tới, cơ thể thoải mái, một loại cảm giác vô cùng hài lòng tràn ngập khắp người."Phù.
.
.
Bữa cơm này ăn rất sảng khoái, thật sự cảm ơn hai người."Hắn duỗi lưng một cái, nói cảm kích với hai cô gái bên cạnh.Điền Linh Linh mặc váy liền màu vàng nhạt, cô kéo tay Đông Phương Tuyết, sóng vai đi cùng Đông Phương Tuyết, chênh lệch chiều cao khoảng một cái đầu, có vẻ vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.Cô nghe thấy tiếng An Lâm cảm ơn, lập tức nói: "Khách sáo với chúng tôi làm gì chứ, đạo sĩ giả, hay là anh đi du lịch một chuyến tới Tây Tạng với chúng tôi đi?"An Lâm nghe vậy khẽ giật mình, sau đó nhớ tới chuyện gì, cười nói: "Cô đang lo lắng cho sư thúc Lâm Ý của cô ư?"Điền Linh Linh khẽ gật đầu ngại ngùng: "Mặc dù núi Long Hổ có rất nhiều đệ tử đã tới Tây Tạng, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của sư thúc, tôi sợ hắn.
.
."An Lâm thở dài bất đắc dĩ, liên quan tới chuyện này, rõ ràng vô cùng khó giải quyết.Lâm Ý này là một trong những người có thực lực mạnh nhất núi Long Hổ, là một tu sĩ Dục Linh kỳ giữa.Tu sĩ có thực lực này nếu gặp phải bước đường cùng, có lẽ phiền phức sẽ nhỏ, còn loại tu sĩ cảnh giới tu vi chỉ vẻn vẹn ở Đạo Chi Thể như An Lâm, sao có thể giúp được gì chứ.Điền Linh Linh thấy được vẻ do dự của An Lâm, vẻ mặt cố nặn ra nụ cười tươi: "Được rồi, được rồi, với thân thể nhỏ bé của đạo sĩ giả anh, đi Tây Tạng cũng mắc phản ứng cao nguyên, trước tiên không đi nữa."An Lâm nhìn thiếu nữ mang gương mặt nhỏ nhắn kiên cường bên cạnh, thầm nghĩ nếu hắn không đồng ý đi Tây Tạng, chính cô cũng sẽ kiên trì muốn đi."Như vậy đi, mai tôi sẽ chuẩn bị một chút, sau đó cùng đi, nói thật, tôi cũng chưa từng tới Tây Tạng chơi, vẫn khá mong đợi." An Lâm vừa cười vừa nói."Thật sao?" Điền Linh Linh nghe vậy hai mắt sáng lên, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy vẻ vui mừng.An Lâm vừa định nói chuyện, lúc này trên bầu trời bỗng truyền tới giọng nữ quen thuộc."Cần gì phải đợi tới mai, đêm nay lập tức đi thôi!"Ngay sau đó, một cuốn sách rất lớn rơi từ trên trời xuống, bên trên có người phụ nữ áo đen đang ngồi, mang theo ý cười không rõ đánh giá An Lâm."Giáo sư Nguyệt Ảnh, sao cô lại tới đây! ?" An Lâm hoảng sợ hỏi."A, chẳng lẽ tôi đã làm phiền tới cậu và hai mỹ nữ nhỏ này hẹn hò?"Nguyệt Ảnh Địa Tiên chớp chớp mắt cười, vẻ mặt hứng thú trêu ghẹo nói.Đông Phương Tuyết nghe thấy câu này, vẻ mặt bỗng đỏ ửng lên.Điền Linh Linh thì la lớn: "Đúng vậy, làm phiền rồi, hơn nữa cô là ai! ?"An Lâm: ".
.
."Con nhóc thần kinh bị đứt này, chẳng lẽ không nghe vừa rồi hắn gọi người phụ nữ kia là giáo sư Nguyệt Ảnh ư?"Ha ha ha, em gái nhỏ này thật sự thú vị."Nguyệt Ảnh Địa Tiên nhìn Điền Linh Linh, trong mắt tỏ ra hứng thú không nhỏ."Nói xem, tại sao giáo sư lại tìm được em?"Trong lòng An Lâm đã đoán được vì sao Nguyệt Ảnh Địa Tiên lại tới nơi này, sợ rằng cô chính là người Thiên Đình phái xuống xử lý chuyện về Ma Đế, nhưng trước đó bọn họ hoàn toàn không có liên hệ gì, sao cô có thể tìm được vị trí của hắn.Điền Linh Linh nghe thấy câu giáo sư từ trong miệng An Lâm, cuối cùng hiểu ra, trên mặt có vẻ khó xử.Đúng lúc này, trên trời lại có một người đàn ông áo trắng bay tới."Bởi vì, đây chính là duyên phận, là duyên phận để tôi và cậu gặp nhau."Người đàn ông nhảy xuống kiếm, vẻ mặt tùy ý, mở miệng nói.Nguyệt Ảnh Địa Tiên trừng người đàn ông kia một cái: "Duyên phận cái rắm! Vì lúc này An Lâm hạ phàm chấp hành lệnh bài nhiệm vụ, có cảm ứng với lệnh bài trước đó của chúng tôi, dựa theo cảm ứng hơi thở là có thể tìm được đối phương!"An Lâm có vẻ giật mình, khẽ gật đầu.Người đàn ông kia lại không phục: "Nhưng mấy cái này không phải là duyên phận ư, có cảm ứng từ trong sâu thẳm, trong lúc vô tình thông qua mọi chuyện để kết nối nhân quả, làm tôi và cậu gặp nhau!"Nguyệt Ảnh Địa Tiên: ".
.
."Cô cảm thấy mình tranh cãi với người đàn ông này, vĩnh viễn không có kết quả gì, nên dứt khoác không nhìn tới hắn.Qua giới thiệu của Nguyệt Ảnh Địa Tiên, An Lâm mới biết người đàn ông kia là Mệnh Duyên Địa Tiên, cũng là giáo sư trường học bọn họ, cộng tác cùng với Nguyệt Ảnh Địa Tiên, cùng xử lý chuyện của Ma Đế.Sau đó Nguyệt Ảnh Địa Tiên lấy ra một văn kiện, bên trong yêu cầu thành viên tiểu đội An Lâm cùng hỗ trợ cho Nguyệt Ảnh Địa Tiên hoàn thần nhiệm vụ lần này."Nhiệm vụ này vô cùng có tính khiêu chiến, vui hay không vui, bất ngờ hay không bất ngờ?"Nguyệt Ảnh Địa Tiên giơ văn kiện lên, cười híp mắt hỏi.An Lâm xạm mặt gật đầu nói: "Em rất bất ngờ."Vui thì không có.
.
.
ngược lại hoảng sự thì đầy!Ma Đế chính là kẻ thù có thực lực Hóa Thần, Đạo Chi Thể cấp mười như bọn họ đi thì làm được gì?Ở bên cạnh hô hào cũng có khả năng bị dư âm đánh chết!Là trường học điên rồi, hay do Thiên Đình điên rồi vậy?Mặc dù không hề tình nguyện, nhưng hắn vẫn gọi điện thoại nói tin tức này cho Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan.Bọn họ phải chạy từ nơi khác về, nên vẫn quyết định mai sẽ tiếp tục đi về Tây Tạng.Sau khi thông báo cho đám Hiên Viên Thành xong, An Lâm lập tức sắp xếp Nguyệt Ảnh Địa Tiên và Mệnh Duyên Địa Tiên vào ở khách sạn, đồng thời nói hết tất cả tin tức hắn biết cho hai người.Nhưng An Lâm có chút không hiểu, hành động lần này của bọn họ lại không có ý định liên hợp với cộng đồng tu sĩ Kỳ Hóa Thần ở giân gian để hành động, mà lựa chọn hành động độc lập.Hơn nữa mục đích hành động của nhiệm vụ lần này, cũng trực tiếp cố định ở ao Cổ Ngọc Tây Tạng."Giáo viên, cô cảm thấy đám Ma Đế thật sự lần chốn gần ao Cổ Ngọc ư?" An Lâm mở miệng hỏi.Sau khi tọa độ của ma cảnh bị lộ, bọn họ chỉ phái ra mấy ma tu có thực lực thấp, còn đám người Ma Đế đã sớm không thấy tăm hơi đâu.Từ lúc trời giáng dị tượng ở ao Cổ Ngọc tới giờ, có không ít tu sĩ loài người liên hệ nó và hành động của Ma tộc lại với nhau, tổ đội tới lục soát tới tấp, nhưng vẫn không có phát hiện chuyện lớn gì."Ha ha, tới bên kia cậu sẽ biết, sẽ có chuyện vui đấy." Nguyệt Ảnh Địa Tiên tỏ ra bộ dạng cao thâm, làm An Lâm giật nảy mình.Chuyện vui ư?Nhớ tới những chuyện vui mà lúc trước cô nói, An Lâm cảm thấy bất an trong lòng.Nhưng mà mãi tới lúc cuối, Nguyệt Ảnh Địa Tiên cũng không để lộ tin tức chính xác nào, mà trực tiếp về phòng đi ngủ.Đối với chuyện này, An Lâm chỉ có thể lắc đầu không biết nói gì.Đúng lúc này, Mệnh Duyên Địa Tiên lại mang vẻ mặt hiểu được, vỗ vỗ bả vai An Lâm: "Bạn học An Lâm, có phải cậu cũng cảm thấy giáo sư Nguyệt Ảnh luôn thừa nước đục thả câu rất không có ý nghĩa không?"An Lâm nghe thấy câu này, giống như tìm được tri âm, gật đầu liên tục.Mệnh Duyên Địa Tiên khẽ cười nói: "Giống tôi đây, chưa từng quanh co lòng vòng!"Hai mắt An Lâm sáng lên: "Thầy muốn giải thích cho em một chút về chuyện ao Cổ Ngọc ư?"Mệnh Duyên Địa Tiên lắc đầu: "Vừa rồi tôi đã tính một quẻ cho bạn học An Lâm, từ trước tới giờ tôi chưa từng thừa nước đục thả câu, hiện giờ sẽ nói thẳng.""Chuyến này.
.
.
cậu có điềm dữ lớn đấy.
.
.
!"An Lâm: ".
.
.".