Nhóm: Thánh Thiên Tiên VựcDịch: Tiếu Giai Nhân----------------------Rõ ràng cả hai cha con chỉ mới chia cách có gần năm trời, nhưng nhìn bóng dáng của cha, hốc mắt An Lâm lại ươn ướt.
Mái đầu bạc hơn nửa kia là sao, ông ấy mới hơn năm mươi tuổi thôi mà!Không ít sợi tóc bạc xen kẽ trong tóc đen, cực kì chói mắt, như kim châm, châm vào mắt An Lâm, rất đau.
Chỉ mới có gần một năm, đến cùng đã xảy ra chuyện gì mà khiến cha hắn thay đổi nhiều tới vậy?Trong nhà, An Minh Xuyên nấu một tô mì cay, mở TV lên, vừa xem TV vừa ăn mì.
Ông rất thích vừa ăn mì vừa xem TV thế này, vì ông thấy tiếng ăn mì "sột soạt" và tiếng nói trong TV hoà vào nhau, sẽ làm ông ăn ngon miệng hơn.
Vài động thác theo thói quen, cho dù là tới bây giờ, cũng chưa từng thay đổi gì cả.
Tỷ như trước khi ăn mì, ông sẽ xoa xoa hai bàn tay vào nhau mà chẳng hiểu để làm gì cả, sau đó mới cầm đũa lên ăn.
An Lâm nhìn thấy cảnh này, một cảm giác quen thuộc dần dâng lên trong lòng hắn.
Hồi hắn còn nhỏ, trước khi ăn mì, cũng thích học theo động tác của cha mình, xoa xoa hai tay vào nhau mà chẳng hiểu để làm gì.
Mẹ của hắn thì ngồi bên cạnh, buồn cười nhìn hai cha con ngồi xoa tay rồi mới ăn.
Cảm giác ấy thật sự rất rất ấm áp, tiếc là giờ đã không cách nào tái hiện được.
Trên TV, người đẹp dẫn chương trình đang đọc một tin tức giải trí.
"Hôm qua, ở hiện trưởng buổi lưu diễn Châu Á của ca sĩ Đông Phương Tuyết, đã xuất hiện một ca sĩ bí ẩn tên An Lâm.
""Anh ấy biểu diễn bài hát mang tên Đạo tạng khiến các khán giả đang có mặt tại hiện trường đều rung động không thôi.
""Hiện giờ bài hát này đã trở thành ca khúc chiếm cứ vị trí đầu bảng của hầu hết các bảng xếp hạng âm nhạc.
""Ngay sau nay xin mời mọi người cùng nhau thưởng thứ bài hát Đạo tạng này nhé!"An Minh Xuyên nghe được tin này, bàn tay đang gắp mì khẽ run rẩy.
Hắn ngẩng đầu, không chuyển mắt nhìn chằm chằm TV.
Hình ảnh trên TV chuyển thành đoạn phim quay trong buổi lưu diễn, khuôn mặt quen thuộc nọ dần xuất hiện trước mắt ông.
Mắt An Minh Xuyên trừng thật to, da trên trán thậm chí bị nhíu cả lại, hơi thở gấp rút dồn dập.
Ban đầu An Lâm hát không có nhạc đệm, tiếng hát êm ái từ trong TV vang lên.
Chất giọng trong ngần nhuốm màu tang thương, quẩn quanh theo giai điệu duyên dáng, lượn lờ khắp cả căn nhà.
Người không có mặt ở buổi lưu diễn trực tiếp, chỉ nghe bài hát Đạo tạng này qua TV, sẽ không cảm nhận được ý cảnh của Đạo ẩn chứa trong đó.
Nhưng chỉ dựa vào ca từ và giai điệu thì bài hát Đạo tạng này cũng đã xứng danh là một tác phẩm âm nhạc tuyệt vời.
Vì vậy ngay sau khi nó được cánh truyền thông đăng tải lên mạng xã hội, đã được vô vàn người mở ra nghe thử.
Tô mì vừa mới nấu còn đang bốc khói nghi ngút.
Trong nhà lại không còn tiếng ăn mì "sột soạt", chỉ có mỗi tiếng hát của An Lâm đang vang vọng.
Đũa mì trên tay An Minh Xuyên đã lạnh tanh, nhưng ông lại không thèm để ý.
Không biết là vì ông đang say mê đắm chìm trong tiếng ca tuyệt vời, hay là say mê ngắm nhìn bóng dáng quen thuộc kia.
Cuối cùng, An Lâm và cô gái xinh đẹp gảy đàn cổ cùng nhau nắm tay bước lên trước, khom người chào khán giá, họ lùi dần ra sau sân khấu trong tiếng vỗ tay rung trời của toàn bộ khán giả.
Hình ảnh trên TV đổi về cô gái dẫn chương trình xinh đẹp, cô bắt đầu bàn luận về hiện tượng ca khúc Đạo tạng gây nên và bình luận về nội dung của nó.
An Minh Xuyên lấy lại tinh thần, ông kích động bỏ đũa mì xuống vớ lấy di động, bấm gọi một dãy số ông cực kì quen thuộc.
"Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tạm ngưng hoạt động! "! Ông lộ ra vẻ mặt đầy cô đơn thả di động xuống cầm đũa lên lại, rồi lại cúi đầu hít mũi vài cái, xoa khoé mắt, nhỏ giọng lầu bầu: "Tô mì này sao lại cay như vậy, làm mũi với mắt cay xè hết luôn rồi! "An Lâm nhìn ông cúi xuống tiếp tục ăn mì, cũng vươn tay xoa mắt, như những lần vô thức học theo động tác của cha mình, cả hai vẫn ăn ý như ngày xưa vậy.
Một năm nay, hắn thường xuyên oán giận cha đã hại thảm mình.
Không phải vì ông cha vô liêm sỉ này, hắn sẽ không bị ép bỏ học, bị bắt làm cu li chịu biết chao nhiêu tra tấn.
Nhưng mà.
Hắn lại quên mất cha từng chăm sóc hắn nhiều thế nào.
Hắn cũng không thèm nhìn xem cha mình đã phải ăn nói khép nép thế nào, thậm chí vứt bỏ cả tôn nghiêm để chạy khắp nơi vay mượn tiền trả nợ thế nào.
Hắn càng không biết tại sao chỉ mới qua chưa đầy một năm, mái tóc đen của cha hắn đã bạc hết nửa.
Sợ rằng điều duy nhất An Lâm biết, là cách mấy ngày cha hắn lại chạy tới công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư kiến trúc Hồng Đạt, cầu xin giám đốc Trương thả con mình ra.
Cho dù có lẽ trong lòng cha hắn biết rất rõ, con của ông chắc chắn đã không còn ở đó nữa! ! Phải, cái khuyết điểm thích bài bạc của cha đúng là rất vô liêm sỉ.
Nhưng mà An Lâm thân làm con cái, đã giúp được gì cho cha mình chưa?Hình như tới tận bây giờ, hắn cũng chưa từng giúp cha mình làm bất kì chuyện gì cả.
Tất cả gánh nặng, tất cả áp lực, đều là do mình cha hắn gánh vác! ! "Cốc cốc cốc.
"An Minh Xuyên nghe có tiếng gõ cửa, chậm rãi đứng dậy bước ra, mở cửa.
Cửa mở ra, đập vào mắt ông là một gương mặt cực kì quen thuộc.
Ông ngẩn ra, tay siết thật chặt tay nắm cửa, người hơi run rẩy.
"Lâm! Lâm Tử, con đến rồi à?"Lúc An Minh Xuyên nói chuyện, môi ông run run, mặt ngơ ngác nhìn thanh niên đứng trước mặt mình.
Hốc mắt An Lâm hơi ửng đỏ, hắn ráng cười một cái, lấy nắm tay nện khẽ lên ngực người đàn ông: "Ma bài bạc, rốt cục con cũng tìm được cha rồi! Sao hả, giờ cha chặn ngoài cửa không cho con vô nhà luôn à?""À, mau vào, mau vào đi nào!" An Minh Xuyên sợ An Lâm chạy, kéo tay hắn vào nhà, còn kéo một cái ghế dựa lại đặt sát bên ghế mình cho hắn ngồi.
Thấy An Lâm ngồi xuống, An Minh Xuyên cũng cực kì kích động ngồi xuống ghế kế bên.
Hắn nhìn An Lâm, cứ như nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào đó, không cách nào chuyển mắt mình đi được.
"Lâm Tử, con có đói bụng không? Cha nấu tô mì cho con ăn nhé?" An Minh Xuyên chờ mong mở miệng hỏi thử.
"Được, vừa hay con cũng chưa ăn cơm chiều.
" An Lâm gật đầu đồng ý.
An Minh Xuyên nghe vậy vui vẻ chạy vào nhà bếp, bắt đầu loay hoay nấu mì.
Nhìn bóng cha mình đang bận rộn dưới bếp và mùi thơm của mì đang bay ra, trái tim An Lâm dần bình tĩnh lại.
Không lâu sau, một tô mì nóng hầm hập được bưng lên.
Trong tô của An Minh Xuyên cũng đổ thêm không ít mì, ông vui vẻ nói: "Cha ăn với con.
"Hai người ngồi chung một cái bàn, cùng nhau húp mì "sột soạt", vị ớt cay kích thích mắt cả hai, làm mắt hai người đàn ông đều đỏ bừng cả lên.
"Lâm Tử, là cha có lỗi với con, để con gặp phải chuyện thế này! ""Con! trở về an tâm đi học đi! Những chuyện khác cha sẽ nghĩ cách giải quyết, sẽ không làm liên luỵ tới chuyện học hành của con nữa đâu!" An Minh Xuyên bỗng nhiên mở miệng.
An Lâm ngẩng đầu, nhìn cha mình, có một nơi nào đó trong đáy lòng hắn bị chạm tới.
"Cha, cha không coi TV hở, giờ con đã là ca sĩ nổi tiếng rồi, không đi học cũng không sao đâu.
" An Lâm trả lời.
An Minh Xuyên vừa nghe câu này đã nổi giận: "Lâm Tử, con nghe cha nói này, cứ học cho xong đi đã, bây giờ học vấn mới là thứ quan trọng nhất.
""Có học vấn, dù xảy ra chuyện gì, cũng có thể sống thật tốt.
""Con xem cha này, tuy rằng công ty mất rồi, nhưng cha vẫn có thể dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền nuôi con mà.
""Có cha con ở đây, con không cần phải đi ca hát kiếm tiền làm gì, cha lo được cho con mà, con mau trở về ngoan ngoãn đi học đi!"Nói xong, trên gương mặt bị phơi đen của ông, lộ ra một nụ cười, trong đôi mắt loé lên ánh sáng sáng ngời.
Có cha ở đây! Đúng vậy, loại cảm giác có người để dựa vào thật quá tốt đẹp! Dù xảy ra chuyện gì, cũng có người đứng đằng trước, giúp mình che mưa chắn gió.
Đã bao lâu rồi hắn không cảm nhận được cảm giác này nhỉ? Ra ngoài phiêu bạc một năm trời rồi trở về mái ấm gia đình.
Nhìn gương mặt già nua của cha nói ra những lời ấy, một cảm giác ấm áp khó nói thành lời dần lan toả trong lòng hắn.
An Lâm cười, nước mắt đảo quanh hốc mắt, không cách nào dừng lại được, tí tách rơi xuống.
Hắn cảm thấy đây mới là nhà, đây mới là nơi hắn cần về!.
An Lâm là tu sĩ, hắn có thể cảm nhận được tình trạng sức khoẻ của cha mình.
Cả ngày lẫn đêm liều mạng dốc sức làm việc đã khiến thân thể của cha hắn vô cùng mệt mỏi.
Khuôn mặt già nua và mái tóc bạc hơn nửa đầu, chính là do quá mệt mỏi và áp lực tinh thần tạo thành.
Nếu hắn còn tiếp tục để cha mình chịu cực khổ vậy nữa, thế hắn còn cần chạy đi tu tiên làm cái quái gì nữa chứ!An Lâm cầm tay cha mình thật chặt, mặt đầy nghiêm túc mở miệng nói:"Cha à, sau này con sẽ nuôi cha!".