Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 9:




Hoàng đế nheo mắt, lần đầu tiên nghiêm túc xem xét một người. Nữ nhân trước mắt ngày thường cũng thực xinh đẹp, nhất là đôi tròng mắt kia, như hai đoá hoả diễm thiêu đốt tạo thành, làm bừng sáng cả khuôn mặt. Nhan sắc tươi đẹp vô biên mãnh liệt làm càn tiến sâu vào đáy mắt người xem, đẹp đến rung động nhân tâm.
Tại thời điểm hoàng đế xem xét nàng, Tiết Nghiên Tuệ cũng đang lặng lẽ quan sát hắn.
Không phải nhìn vội vàng thoáng qua như trong anh đào yến hôm ấy, cũng không phải lúc hắn phát bệnh đến rối loạn, mà lúc này đây là kỹ càng xem xét.
Ngũ quan như đao khắc tinh xảo lưu loát, mặt như quan ngọc, mắt như lưu quang, mặt dù sắc mặt có chút tái nhợt ốm yếu, cũng không giấu nổi vẻ cương nghị tuấn mỹ, mỹ nam như vậy, dù là Tiết Nghiên Tuệ sống qua hai đời cũng rất hiếm gặp.
Làm cho... nàng nhất thời cảm thấy làm thê tử của hắn cũng không tệ lắm, đây là điểm an ủi duy nhất của Tiết Nghiên Tuệ.
Chưa từng có người dám như vậy trực tiếp nhìn xem hắn, “Lớn mật”. Hoàng đế thấp giọng khiển trách.
Đã bị răn dạy qua Hàn Đạo Huy yên lặng cúi thấp đầu, cố hết sức làm giảm xuống cảm giác tồn tại của chính mình, da mặt già nua khẽ giật, không phải vì Tiết Nghiên Tuệ làm cho kinh động, mà là bị phản ứng của hoàng thượng hù sợ. Như thế không có quy củ dám nhìn thẳng thánh nhan, dĩ nhiên lại răn dạy một câu nhẹ nhàng như vậy? Không phải là nên lôi ra ngoài dùng roi giáo quy củ ư?
Tiết Nghiên Tuệ lập tức lấy lại tinh thần, nàng đời trước không chỗ nương tựa, hơn mười tuổi vừa đi học vừa đi làm kiếm ăn, theo tầng dưới chót của xã hội từng bước lập nghiệp, kinh qua rất nhiều cạm bẫy xã hội, tuy sớm thành công lúc tuổi trẻ, lại mất đi tâm tình thiếu nữ mơ mộng, ôm ấp tình cảm. Đối với sắc đẹp nàng chỉ thưởng thức, lại sẽ không trầm mê.
Vừa thoát ly ngây thơ lúc nhỏ thoáng cái liền tiến vào thế giới chua xót của người trưởng thành, chưa từng trãi qua thời kỳ thiếu nữ, đây vĩnh viễn là tiếc nuối của Tiết Nghiên Tuệ.
Nguyên lai tưởng rằng lần nữa đầu thai, nàng sẽ ngây thơ không lo không nghĩ chậm rãi lớn lên, kết quả lại bị chơi một cú, hiện tại cái chết cận kề bao phủ.
Hoàng đế tuấn nhan xinh đẹp thịnh thế thì như thế nào, hắn sắp chết nha.
“Nô tì biết sai.” Như trở mặt giống nhau,Tiết Nghiên Tuệ lập tức dịu dàng kính cẩn nghe theo.
Hoàng đế nhìn nàng một lát, lòng dâng lên một cổ bực bội nói không nên lời.
“Chuyện mưu phản dừng ở đây.” Hoàng đế thanh âm lạnh xuống, “Ngươi ở trong nội cung hảo hảo cảnh tỉnh lại, lui xuống.”
Bị hoàng đế khiển trách qua đi, ánh mắt Tiết Nghiên Tuệ tùy ý đảo qua, phát hiện trên lưng hắn trống trơn, không hề có đai lưng ngọc. Quần áo của hoàng đế, tuyệt sẽ không xuất hiện tình trạng sơ sót bất thường như vậy, giải thích duy nhất chính là hắn gầy đi quá nhanh, đến nỗi cung nhân không kịp chuẩn cái mới thay thế.
Nàng thậm chí còn có chút đồng tình với hoàng đế, sự tình của thái hậu, thứ nhất nàng không có bằng chứng, thứ hai thân thể của hoàng đế hiện tại cũng không biết có thể thừa nhận tin tức này hay không. Nay nghe ý tứ của hắn, vừa tỉnh lại đã triệu nàng qua đây chính là công khai che chở nàng, thế nên nàng quyết định tạm thời không đề cập đến.
Tiết Nghiên Tuệ âm thầm oán trách hoàng đế hỉ nộ vô thường, mới gọi nàng đến lại trực tiếp đuổi đi.
Còn chưa ra khỏi thư phòng của hoàng đế, bên ngoài đã nghe tiểu hoạn quan thông truyền, “Bệ hạ, Trung Lang Tướng cầu kiến.”
Hàn Đạo Huy đầu rũ xuống càng thấp, tự ý điều động binh phù, tự ý điều động cấm vệ quân, cái hắn phạm chính là tử tội, bệ hạ lần này mặc dù bỏ qua cho hắn, lại sẽ thu hồi quyền lực của hắn.
Hắn cũng không luyến tiếc gì, chẳng qua là lo lắng ngày sau bệ hạ phát bệnh, hắn thật sợ sẽ không làm gì được Xương Vương.
“Khởi bẩm bệ hạ, Bắc môn cấm vệ quân hiện tại đã điều động đi.” Phục Lang Tướng bẩm báo.
“ Nhanh chóng trấn an các tướng sĩ, trẫm không muốn nghe bất kỳ lời đồn đãi nào về việc này.”
Mọi việc dừng ở đây, ai cũng không được phép nhắc lại sự tình ngày hôm nay, hoàng thượng cũng đã biểu lộ thái độ rõ ràng.
“Thần tuân chỉ.”
“Đã xong, vậy ngươi lui xuống đi.”
Phục Lang Tướng hành lễ, cũng không vội lui xuống, mắt nhìn Tiết Quý Phi đang dịu dàng đứng ở một bên, do dự một chút, nói ra: “Bệ hạ, còn có một việc, Ngô Hiền Phi tại ở trước của Tử Thần Điện quỳ đến ngất xỉu.”
“Hiền phi? Nàng như thế nào lại ở trước cửa Tử Thần Điện? Hoàng đế sắc mặt không vui.
Hàn Đạo Huy khẽ liếc Tiết Quý Phi, thấy nàng một bộ dạng ta đây vô tội, không khỏi bội phục, hắn thì lại không thể giả ngu, chỉ đành kiên trì đáp lời: “Bệ hạ, Ngô Hiền Phi tay cầm thủ dụ của Thái Hậu, muốn đem Tiết Quý Phi tiến Cung Hình Tư, Tiết Quý Phi vừa vào Tử Thần Điện, Ngô Hiền Phi liền quỳ gối ở trước cửa Tử Thần Điện.”
Những thứ như sự tình hậu cung này, so sánh cùng với mưu phản, điều động binh lực quả thực quá mức râu ria, Hàn Đạo Huy lúc trước liền chưa nói qua với bệ hạ.
Dăm ba câu đem sự tình thuật lại rõ ràng, Hàn Đạo Huy trong lời nói mơ hồ thiên vị Tiết Quý Phi, dù sao hai người cũng coi như có chút giao tình.
“Nô tì đây là bị oan uổng, cầu bệ hạ vì thần thiếp làm chủ.” Tiết Nghiên Tuệ ngoan ngoãn khéo léo kêu oan.
Hoàng đế khẽ hừ một tiếng, dám tố giác mưu phản, ngay cả Thái Hậu đã lánh xa chuyện hậu cung cũng trực tiếp bị kéo vào, năng lực gây chuyện của Tiết Quý Phi này quả thực không thể khinh thường.
Như vậy cũng tốt, điều kiện của thứ kia đưa ra là muốn hắn che chở nàng, nàng càng có thể gây chuyện, thù lao trả cho hắn cũng càng lớn, thân thể của hắn chắc là sẽ khôi phục nhanh hơn, giờ khắc này hắn cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
“Đem người mang vào.”
...
Trước cửa Tử Thần Điện, ngất đi tỉnh lại Ngô Hiền Phi rốt cuộc cũng chờ đến hoàng thượng triệu kiến, nàng sắp vui đến phát khóc.
Ngô Hiền Phi lung la lung lay đứng lên, hai đầu gối đau đớn, suýt nữa lại ngã trên mặt đất, cung nữ vội  vàng đỡ lấy nàng.
Hai đầu gối đau đến xuyên tâm,  da bị mài rách rịn ra máu, nàng ta lớn như vậy lại là lần thứ nhất ăn qua đau khổ, hận đến nỗi muốn cắn xuống một miếng thịt trên người Tiết Nghiên Tuệ.
Ngô Hiền Phi nội tâm hận đến nghiến răng, ngoài mặt lại mang theo tươi cười, phân phó cung nữ tâm phúc, “Ngươi đi chiếu cố Cao Tiệp Dư, để cho nàng an tâm một chút, không khéo thấy bệ hạ lại khóc.”
Nguyên lai trong lúc Ngô Hiền Phi quỳ trước cửa Tử Thần Điện, Cao Tiệp Dư thật lâu không thấy tin tức liền không đợi được, kéo lê nửa cái tàn mệnh tìm tới đây.
“Dạ.”. Lệ Nhi lĩnh mệnh đi.
Ngô Hiền Phi tràn đầy tin tưởng, thảm trạng của Cao Tiệp Dư, ai nhìn thấy cũng đều muốn sinh lòng trắn ẩn, bệ hạ nhất định sẽ không che chở cho Tiết tiện nhân.
Về phần Tiết tiện nhân tố giác mưu phản, bệ hạ anh minh thần võ,tuyệt sẽ không bao che cho nàng ta hãm hại trung lương.
Tiết Nghiên Tuệ, ngươi chết đến nơi rồi.
Ngô Hiền Phi vẫy lui cung nữ, nhịn đau, ngẩng cao đầu, một bước lại một bước cà nhắc tiến vào Tử Thần Điện.
Rốt cuộc bước qua nơi thiên tư vạn tưởngTử Thần Điện, Ngô Hiền Phi cố giữ vững trấn định, nhìn không chớp mắt, nàng nhất định phải ở tại trước mặt bệ hạ đem cái tục nữ nhân yêu mỹ kia trấn áp xuống dưới.
Đã đến cửa ra vào, hoạn quan đem người bên ngoài cản lại, “Hiền Phi nương nương, mời người tự mình đi vào.”
Ngô Hiền Phi  không dám nghi vấn.
“Nô tì bái kiến bệ hạ,cầu bệ hạ vì Cao Tiệp Dư làm chủ.” Ngô Hiền Phi ủy khuất hành lễ, ngậm lấy nước mắt, khẽ khóc nức nở.
Tiết Nghiên Tuệ vô cùng nhẹ nhàng mỉm cười ra tiếng, nàng cùng Ngô Hiền Phi khoảng cách quá gần, cái cười này cũng chỉ có Ngô Hiền Phi nghe được rõ ràng.
“Cầu bệ hạ cũng vì nô tì làm chủ.”
Tiết Nghiên Tuệ cũng học ngữ điệu của Ngô Hiền Phi, buồn buồn bã bã khóc cầu.
Ngô Hiền Phi sắc mặt nhăn nhó trong chớp mắt.
“Tiết Quý Phi ngươi nói trước đi.” Hoàng đế quả thật thiên vị không thèm che dấu.

Tiết Nghiên Tuệ liếc mắt nhìn Ngô Hiền Phi, cố ý kích thích nàng, chậm rãi mở miệng: “Cao Tiệp Dư ngày thường đối với đồ ăn của nô tì động thủ động cước, nô tì thấy nàng để tâm như thế, cảm động không thôi, liền đem cháo nàng đã thêm nguyên liệu qua thưởng cho nàng ấy. Nào biết Ngô Hiền Phi ghen ghét nô tì cùng Cao Tiệp Dư tỷ muội tình thâm, lại vu hãm nô tì giết hại Cao Tiệp Dư, còn dối gạt Thái Hậu nương nương, muốn bắt nô tì hỏi tội. Cầu bệ hạ lấy lại trong sạch cho nô tì.”
“Bệ hạ, Tiết Quý Phi đổi trắng thay đen, che giấu sự thật. Nàng ta dẫn người đánh vào Mai Hương Các,Cao Tiệp Dư bị nàng làm hại mât nửa cái mạng, bệ hạ, Cao Tiệp Dư vẫn còn đang ở bên ngoài. “ Ngô Hiền Phi phản bác.
Hoàng đế giơ tay lên, “Để cho nàng ta vào.”
Cao Tiệp Dư giống như một túi vải giống nhau bị cung nữ dắt díu lấy tiến vào, như hấp hối, run lẩy bẩy chỉ vào yết hầu đang sưng cao lên khác thường, im ắng rơi lệ, nàng nói không ra lời.
Mấy canh giờ trước, nàng còn đẫy đà vũ mị như một đóa hoa tươi đẹp hé nở, một chén cháo của Tiết Quý Phi đổ xuống, nàng trở thành tàn hoa bại liễu.
Hàn Đạo Huy lắc đầu, âm thầm tự nhủ, hắn cái danh gian thần này là không thành, nhưng Tiết Quý Phi làm yêu phi thì thực có thể.
Ngô Hiền Phi đã nắm chắc khí thế, thảm trạng của Cao Tiệp Dư sống sờ sờ ở trước mắt, bệ hạ vốn không thể thiên vị Tiết Nghiên Tuệ.
“Hàn Đạo Huy, truyền ý chỉ của trẫm, toàn bộ những ai tham gia vào việc này, toàn bộ bắt giữ, riêng biệt tra hỏi.” Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng, sát cơ vô hạn. “Cao thị, ngươi có hay không đối với đồ ăn của Cao Tiệp Dư động tay động chân?”
Cao Tiệp Dư liền muốn phủ nhận, tuy nhiên việc nàng sai sử Ngự Thiện Phòng cùng phân phó đồ ăn chà đạp Tiết Quý Phi là có thật,chỉ cần tra tấn, những người ở đó nhất định sẽ khai ra nàng, nàng run rẩy dập đầu, cái trán chạm đất, thừa nhận.
“Cao thị dĩ hạ phạm thượng, phế đi danh hào, dời vào dịch đình sung làm nô dịch, lôi ra đi.”
Trong chớp mắt, một cái đang Tam phẩm Tiệp Dư trở thành dịch đình thô dịch, Cao Tiệp Dư không có đứng lên, bất tỉnh, mấy cái hoạn quan tiến đến,một hơi  khiêng nàng ra ngoài.
Ngô Hiền Phi kinh hãi gần chết,không thể tin được bệ hạ lại như thế vô tình, ngay cả thảm trạng của Cao Tiệp Dư lại không làm cho hắn nảy sinh một tia thương tiếc. Ngoài kinh sợ, nàng lập tức phản ứng nhanh chóng, khóc dập đầu thỉnh tội, “Bệ hạ, nô tì có sai, bị Cao Tiệp Dư cố tình qua mặt, đã hiểu lầm Tiết Quý Phi, nô tì biết sai.”
“Nô tì lơ là sơ suất, nô tì biết sai, nô tì nên phạt.” Ngô Hiền Phi dập đầu đến trán bầm tím, trong đầu ong ong, nàng làm sao lại quên bệ hạ vốn tuyệt tình, trước còn có vết xe đổ của Chiêu Nghi, hiện lại có thêm Cao Tiệp Dư, nhưng vì cái gì Tiết Nghiên Tuệ lại ngoại lệ?
“Tiết Quý Phi cảm thấy thế nào?”
Lâu đến Ngô Hiền Phi cảm thấy tuyệt vọng,mới nghe được thanh âm của hoàng đế.
“Tiết Quý Phi, là lỗi của ta, liên lụy ngươi chịu ủy khuất, cầu Quý Phi nương nương khoan dung nghĩ tình thông gia giữa hai nhà chúng ta, tha thứ cho ta một lần.” Ngô Hiền Phi nhẫn nhục quỳ cầu xin Tiết Nghiên Tuệ.
Tiết Nghiên Tuệ cười như không cười, lời này của Ngô Hiền Phi, càng làm cho nàng muốn đập chết nàng ta. Nghĩ tình thông gia hai nhà? Hay là muốn dùng Tiết gia cùng Thôi thị tới dọa nàng?
Chẳng qua ý tứ của hoàng đế,cũng không muốn trừng phạt nặng Ngô Hiền Phi a..., nếu không thì cần gì phải hỏi nàng, trực tiếp phế đi, như Cao Tiệp Dư vậy.
Mà thôi, thù của mình thì tự mình báo.
“Nô tì cũng do bệ hạ làm chủ”. Tiết Nghiên Tuệ thanh âm buồn bã uyển chuyển, ai cũng có thể nghe ra được ủy khuất của nàng, kính cẩn nghe theo, là một người vô tội bị hại.
Hoàng đế xoa xoa mi tâm, vẻ mặt nhẫn nại, nữ nhân này gây nên trò gì trong lẽ trong nội tâm còn chưa nhận thức hay sao, bày ra bộ dáng đáng thương như vậy, thật sự tin tưởng mình là người bị hại?
“Hiền Phi vô năng, quản dưới không nghiêm, bên trên lấn lướt Thái Hậu, tước đoạt quyền cai quản hậu cung, phạt một năm cung phân, hồi cung tĩnh tâm cảnh tỉnh, lui xuống.”
Ngô Hiền Phi trước mắt tối sầm, nhanh chóng tươi cười vui vẻ tạ ơn: “Nô tì tạ bệ hạ khai ân.”
Xử trí xong, Hoàng đế thần sắc không kiên nhẫn, hắn còn có tấu chương cần xem, đem Tiết Nghiên Tuệ đuổi đi,”Tiết Quý Phi, ngươi cũng lui xuống đi.”
“Nô tì cáo lui.” Tiết Nghiên Tuệ đi được gọn gàng linh hoạt.
Vừa ra khỏi Tử Thần Điện, Ngô Hiền Phi liền mềm nhũn ngã trên mặt đất, các cung nữ vội vàng dìu lấy ôm, thê thê thảm thảm.
Mà đợi ở trước cửa Tử Thần Điện, đám người Trương Vân Toàn trông mòn con mắt, nhìn  thấy Tiết Nghiên Tuệ đi ra, thoáng một phát nhảy dựng lên, “Quý phi nương nương!”
Tiết Nghiên Tuệ tự nhiên cười nói, “Bãi giá Thừa Gia Điện, Bổn cung hôm nay tâm tình tốt, mọi người ai cũng có thưởng.”
“Tạ nương nương ân điển.”
Nghe được có phần thưởng, mấy người nhịn không được hoan hô ra tiếng, quên cả thương tích trên người, vây quanh Tiết Quý Phi cùng trở về Thừa Gia Điện.
Một bên như chó nhà có tang, một bên vênh váo tự đắc ban thưởng, cung nhân đi theo Ngô Hiền Phi quả thực tâm tình phức tạp khó tả.
Một đêm này, trong hậu cung có vô số người không an giấc, mà theo tin tức lưu truyền, lại có vô số nhà cao cửa rộng đèn dầu sáng cả một đêm.
Tiết Nghiên Tuệ ôm bụng căng tròn ngủ qua một đêm, phát hiện một vấn đề nghiệm trọng, nàng ăn không có tiết tháo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.