Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 55:




Chương 55
Ngày thứ hai, Tiết Nghiên tuệ sai người đưa Dư Phu nhân vào cung, bởi vì tuổi tác của bà ấy không nhỏ, lại mang bệnh trong người, cho nên mới cố ý sai người chuẩn bị kiệu lớn ấm áp, một đường đưa bà ấy tới Thừa Gia Điện.
Trong chính điện, Tiết Nghiên Tuệ ngồi thẳng sống lưng, ánh mắt rơi vào trên mấy chậu hoa quế bên ngoài. Hàn Đạo Huy dẫn theo mấy thái giám đứng ở một bên, Dư phu nhân đang được hai cung nữ dìu tiến vào.
Tiết Nghiên Tuệ phất tay: “Miễn lễ, mời ngồi.”
Cung nữ dìu Dư phu nhân ngồi xuống, hai tay bà ấy đặt trên đầu gối, run rẩy khẩn trương.
Tiết Nghiên Tuệ im lặng thở dài, tiếp Dư phu nhân vào cung, để cho Hàn Đạo Huy lấy thư viết tay của Hứa Hoài ra như đã tính trước.
Mắt nhìn thấy Dư phu nhân mái tóc bạc phơ, Tiết Nghiên Tuệ vò nát một nắm hoa quế trong tay, cái thế đạo này chồng quang vinh vợ chưa chắc vinh quang, mà chồng gây họa thì vợ nhất định phải cùng chịu, điều này khiến cho nàng động lòng trắc ẩn. Bất luận như thế nào thì nàng cũng không thể để cho Dư phu nhân chết không rõ nguyên nhân được.
Hàn Đạo Huy mở thư, dùng hai tay dâng lên, đưa tới trước mặt Dư phu nhân.
Dư phu nhân vẫn còn đang bệnh, hơi thở gấp gáp, vang lên tiếng hổn hển, tiếng thở dốc hồng hộc phiêu đãng bên trong không gian yên tĩnh.
Tiết Nghiên Tuệ mím môi nhìn sang.
“Lão thân... mắt mờ, nhìn không rõ...” Lời nói của Dư phu nhân đứt quãng, run rẩy giống như lá khô rơi trong gió thu, bà ấy đứng thẳng người lên, bàn tay run rẩy không tự chủ được sờ lên tờ giấy viết thư, này đâu phải là thấy không rõ, chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi.
Hàn Đạo Huy nhìn về phía Tiết Quý Phi, Dư thị nói là nhìn không rõ, cái này chính là thư tay do đích thân Hứa Hoài viết, vậy có cần để cho bà ấy nhìn lại hay không?
Tiết Nghiên Tuệ khẽ gật đầu, cũng không biết nếu để cho Dư phu nhân tiếp tục nhìn thì có thể khiến cho bà ấy triệt để mất hết hy vọng hay không?
Hàn Đạo Huy nhíu mày, để cho Dư phu nhân chạm vào lá thư.
Mời các bợn đón đọc chương mới nhất trên webtruyen.com, hết cách rồi, chôm chĩa nhiều quá... nên chèn vài dòng lẫn vào... bạn hữu xin hãy thông cảm. Ký tên: Mandala.
Hơi thở của Dư phu nhân ngày càng trở nên nặng nhọc, như ống thổi gió cổ xưa phát ra tiếng vang tuyệt vọng, bệnh cũ của bà ấy tái phát, lung lay sắp đổ: “Đây... đây là... là... là chữ của hắn.”
Đáp án này đúng là nằm trong dự liệu, Hàn Đạo Huy nhíu mày thật sâu, muốn thu thư lại, thế như bàn tay gầy còm của Dư phu nhân vẫn cứ gắt gao níu chặt.
“Buông tay!” Hàn Đạo Huy vốn không có lòng trắc ẩn gì, nhưng ông ta cũng không muốn nặng tay đối với vị lão phu nhân đang bị bệnh nặng này, huống chi hiện tại vẫn còn đang ở trước mặt Tiết Quý Phi.
“Nương nương, lão thân vẫn không tin là ông ấy sẽ mưu phản.”
Dư phu nhân cầm chặt lá thư trong tay, tiếng khóc thê lương:
“Ông ấy không ham tiền tài, không yêu mỹ nhân, những năm qua cho dù chức quan của ông ấy càng ngày càng cao, nhưng trên phương diện ăn mặc vẫn không hề để ý gì nhiều. Vẫn ăn gạo lứt, vẫn mặc áo gai, lý tưởng duy nhất của ông ấy chính là muốn tiêu diệt giặc ngoại xâm, dẹp tan trộm cướp, trở thành một vị anh hùng thiết cốt.”
Hàn Đạo Huy nhịn không được cười lạnh:
“Bằng chứng như núi vậy mà phu nhân vẫn còn chưa hết hy vọng hay sao? Lòng lang dạ sói, mưu đồ to lớn, làm người càng ẩn nhẫn thì nhất định sẽ càng hung ác.”
Đôi mắt đục ngầu của Dư phu nhân nước mắt giàn giụa, trong lòng bà ấy vẫn một mực không muốn tin tưởng Hứa Hoài mưu phản, dưới gối ông ấy không có lấy một đứa con, vậy thì ông ấy mưu phản để làm cái gì?
Vì những đứa cháu của Hứa gia kia à? Đúng là chê cười, thân thể của Hứa Lang xấu hổ, từ nhỏ mang tội, sở dĩ ông ấy đối đãi tốt với đám người Nhị Lang cũng là bởi vì di ngôn trước lúc lâm chung của mẫu thân, vì chuộc tội cho bà ấy, còn chưa đến mức vì phú quý cả đời của bọn họ mà mưu phản.
Nhưng phong thư này lại đúng là dấu tích của ông ấy, bà ấy sẽ không nhận lầm, nỗi bi thống cực lớn giống như xé rách thân thể bà ấy, nước mắt rơi thành sông, phảng phất giống như đem nước mắt bi thương cả đời toàn bộ đều chảy ra ngoài. Ngay cả Hàn Đạo Huy đang cười lạnh cũng quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn đến bà ấy.
Dư phu nhân tuổi già lại bệnh nặng, thể cốt vốn đã suy yếu, lại thêm buồn phiền đau thương liên tiếp, té ngã trên đất, trong tay vẫn còn nắm chặt phong thư.
Hàn Đạo Huy rũ tay xuống, vội vàng quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên phát hiện lá thư đã bị nước mắt của Dư thị thấm ướt một mảng.
“Buông tay!” Hàn Đạo Huy lặp lại một lần nữa, Dư phu nhân từ từ nhắm mắt lại, hai tay buông lỏng.
Cái phong thư này là vật chứng trọng yếu, lại bị nước mắt làm ướt một mảng lớn bằng lòng bàn tay. Mí mắt Hàn Đạo Huy nhảy dựng, dùng tay áo chà nhẹ, trang giấy bị thấm nước, có nhiều chỗ xuyên thấu, sợ rằng sẽ mất luôn chữ, cho nên Hàn Đạo Huy mới tập trung tinh thần, thấp thỏm lau nhẹ. Đột nhiên, ông ta trừng mắt thật to, quá mức khiếp sợ đến nổi giọng nói gần như bị xé rách:
“Đây là cái gì?”
Tiết Nghiên Tuệ sai cung nhân nâng Dư phu nhân dậy, bất thình lình nghe được tiếng la của Hàn Đạo Huy, sợ tới mức thoáng rùng mình một cái:
“Sao vậy?”
“Thư tín này không đúng!” Hàn Đạo Huy gắt gao nhìn chằm chằm vào lá thư một hồi, sau đó lưu lại một câu, co giò chạy đi.
Hàn Đạo Huy như một cơn gió lướt ra khỏi Thừa Gia Điện, Tiết Nghiên Tuệ không kịp ngăn cản. Thư không đúng? Không đúng chỗ nào ngươi nói đi chứ?
“Thư không đúng?” Dư phu nhân đang hấp hối giống như bắt được cọng rơm cuối cùng cứu mạng, trong đôi mắt ảm đạm đã có thêm chút thần thái:
“Nương nương, có phải thư kia có vấn đề, đúng hay không?”
Tiết Nghiên Tuệ vỗ mạnh hai tay vào nhau, một câu vừa rồi đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng, rồi lại không biết tiếp theo như thế nào khiến cho nàng bực bội khó chịu.
“Thư có vấn đề, Hứa Lang không có mưu phản, ông ấy không có mưu phản.”
Dư phu nhân giống như đã dỡ xuống một ngọn núi ở sau lưng, ưỡn eo, đứng thẳng cái lưng gù lên.
Nghe thấy Dư phu nhân trực tiếp đưa ra kết luận, Tiết Nghiên Tuệ cũng không có phản bác, lệnh cho cung nhân đưa bà ấy đến Thiên Điện thu xếp nghỉ ngơi.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, Hàn Đạo Huy rốt cuộc cũng đã trở về.
“Nương nương, phong thư kia là giả, có người ngụy tạo chứng cứ, không phải do Hứa tướng quân viết. Đúng là có người đã vu cáo Hứa tướng quân mưu phản, bệ hạ hiện giờ đã phong bế tin tức này, xin nương nương trấn an Dư phu nhân, tạm thời không thể để cho việc này lộ ra ngoài được.” Hàn Đạo Huy nói.
“Ngụy tạo như thế nào?”
Tiết Nghiên Tuệ nhịn không được hỏi, ngay cả Dư phu nhân cũng không thể nhận ra chữ viết, người viết chữ gần như đã có thể dùng giả tráo thật, Hàn Đạo Huy làm sao có thể phát hiện ra được không đúng?
“Chữ viết đó thật sự là của Hứa tướng quân.”
Nghi hoặc của Tiết Nghiên Tuệ càng sâu hơn.
“Chữ viết đúng thật là của Hứa tướng quân, nhưng phần đề điều kiện lại không phải Hứa tướng quân viết.”
Hàn Đạo Huy giải thích bổ sung thêm một câu:
“Thật ra là do người thân cận bên cạnh Hứa tướng quân góp nhặt thư tay của ông ấy, cắt ra một ít chữ viết, ghép lẫn vào trong cái phong thư này.”
“Thì ra là thế.” Lúc này Tiết Nghi Tuệ mới hết nghi hoặc khó hiểu:
“Hay cho tâm tư khéo léo.”
“Đúng là tâm tư xảo quyệt, dán những chữ này dính vào cùng một chỗ, hầu như kín không kẽ hở, nhìn không ra được mánh khóe nào. Nhờ có nước mắt của Dư phu nhân nhỏ xuống, xuyên thấu qua mặt giấy, keo gặp nước mất đi tính kết dính khiến cho chữ viết bị nghiêng lệch, lúc này mới có thể nhìn ra được là có chỗ không đúng.”
“Nếu như không có nương nương dẫn Dư phu nhân vào cung, còn không biết đến khi nào mới phát hiện ra được lỗ thủng trong đó.” Hàn Đạo Huy nói.
“Ý trời.”
Tiết Nghiên Tuệ đi đến Thiên Điện, báo cho Dư phu nhân biết.
“Gian tặc đáng chết!”
Dư phu nhân mắng to gian tặc, vừa khóc vừa cười một hồi, tâm tình mới ổn định lại, hạ thấp người nói lời cảm tạ với Tiết Nghiên Tuệ:
“May nhờ có nương nương, lão thân mới có thể nhìn thấy cái phong thư này. Trời cao có mắt, phá hư thủ đoạn của gian tặc. Nương nương yên tâm, lão thân biết rõ nặng nhẹ, sẽ không để lộ ra ngoài.
Dư phu nhân xuất cung hồi phủ, bà ấy vốn đang bị bệnh, lại trãi qua vui buồn thất thường, tâm tình không mấy ổn định, thể cốt suy yếu đến mức không chống đỡ nổi, được người ta cõng vào trong phủ.
Hứa Giang đang chờ tin tức gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nhận được tin trưởng tẩu hồi phủ, vội vàng đi ra nghênh đón, khi nhìn thấy bà ấy tức giận đến mức hơi thở thoi thóp, yếu ớt ghé vào trên lưng của tỳ nữ, cặp mắt sưng phù, tâm của hắn ta lập tức nguội bớt một nửa.
Mời các bạn đón đọc chương mới nhất trên webtruyen.com
Hứa Giang cho rằng Dư phu nhân đây là tiến cung cầu xin tha thứ, cũng không biết bà ấy đi phân biệt thư. Mặc dù dáng vẻ này giống như cũng không hề có tin tức gì tốt, nhưng hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định:
“Trưởng tẩu, có phải bệ hạ không muốn bỏ qua cho chúng ta hay không?”
“Đứng lại, lui về phía sau.”
Hứa Giang vừa muốn đến gần Dư phu nhân đang được tỳ nữ cõng trên lưng, hai cây trường đao ngay lập tức chắn trước mặt của hắn ta. Hai cung nữ mặc nam trang hung thần ác sát lên tiếng trách cứ, sắc mặt bọn họ lạnh như băng, giống như chỉ cần hắn ta tiến thêm một bước thì sẽ lập tức chẻ đôi hắn ra.
Mặt mày Hứa Giang trắng bệt, lùi về phía sau mấy bước. Hắn ta và huynh trưởng Hứa Hoài khác biệt, từ nhỏ bị nuông chiều làm hư, không thích vũ đao lộng thương. Hứa Hoài ở bên ngoài Tây chinh Bắc chiến, hắn ta lại ở trong phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhìn thấy trận thế này lập tức bị hù dọa đến.
“Các người không phải là tỳ nữ của tỷ tỷ ta!”
“Nhị công tử.” Tỳ nữ bên cạnh Dư phu nhân biến sắc, tiếng lên nhỏ giọng cảnh báo Hứa Giang:
“Các nàng ấy là người trong nội cung, ngài trêu chọc không nổi đâu.”
“Người trong nội cung sao? Bao vây Hứa phủ như vậy vẫn còn chưa yên tâm, hiện tại còn muốn thiếp thân giám thị nữa à?” Trong lòng Hứa Giang bỗng chốc lạnh thấu.
Tỳ nữ cũng đồng dạng hoang mang, thế nhưng nàng ta vẫn nhớ rõ phu nhân còn đang mang bệnh, lập tức quay người, cả đoàn người quay về Đông Viện.
Hứa Giang bước thấp bước cao lửng thửng trở về chính viện, hắn ta hối hận rồi, hắn ta không nên vì vinh hoa phú quý mà trèo lên người Bành Vương, không nên tin tưởng Bành Vương kéo chiêu bài của huynh trưởng xuống, thậm chí còn để cho Sanh Lang ngụy tạo thư của huynh trưởng. Huynh trưởng đã cảnh cáo hắn ta không nên tới lui thân thiết với những vương công quý tộc kia, hắn ta không những không nghe còn cười nhạo huynh trưởng ngốc nghếch, chỉ biết chiến đấu, không biết ra ngoài xã giao.
Là hắn ta ngốc, nếu như hắn ta nghe lời huynh trưởng mà nói thì chuyện Bành Vương làm phản sao có thể liên quan tới huynh trưởng được? Sao có thể liên lụy tới hắn ta chứ? Hắn ta không muốn chết...
Hứa Giang ôm lấy Sanh Lang, đây chính là người mà mấy năm gần đây hắn ta tín nhiệm nhất:
“Sanh Lang, chúng ta không thể cứ đần độn u mê chết đi như vậy được. Ngươi nói xem, nếu như ta thẳng thắng nói với huynh trưởng rằng ta đã từng cấu kết với Bành Vương thì liệu bệ hạ có thể bỏ qua cho chúng ta hay không?”
Edit: Mandala
Mời các bạn đón đọc chương mới nhất trên webtruyen.com


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.