Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 52:




Chương 52
Hoàng đế tâm trí cường đại, thân là đế vương rất ít khi phô bày bộ mặt yếu ớt của mình cho người khác nhìn thấy, nhưng khi ngửi đến hương thơm từ trong lồng ngực truyền tới, hắn lại nhận ra rằng, chỉ cần là ở trước mặt của nàng, hắn một chút cũng không muốn khắc chế, tùy ý bỏ mặc chính mình.
Một lát sau, trên ngực truyền đến cảm giác vừa ấm nóng lại ẩm ướt, hắn nâng mặt nàng lên, quả nhiên thấy mắt nàng ngấn nước. Tiết Nghiên Tuệ cúi đầu xin lỗi, sợ mình lại chọc cho hắn khó chịu, tùy tiện lấy đại một cái cớ: “Lông mi rơi vào mắt thiếp.”
Cảm xúc đau buồn vừa mới dâng lên lồng ngực lại giống như thủy triều nhanh chóng thối lui, hắn hết nhìn tay của mình đến nhìn lên kỹ vật, mấy thứ này đều không thể dùng lau nước mắt cho nàng. Hắn đành cầm lấy túi hương trên tay của Tiết Nghiên Tuệ bỏ vào hộp gỗ, đem cái hộp làm từ gỗ cây nhãn đặt lại trong rương.
Sau đó, hắn nắm lấy tay nàng dẫn ra ngoài: “Trẫm còn chưa có dùng cơm trưa, nàng đến bồi trẫm một chút.”
Một lần bồi này, cả ngày lẫn đêm Tiết Nghiên Tuệ đều không thể bước ra khỏi Tử Thần Điện.
Nàng mệt đến nổi ngay cả ngón tay cũng không thèm nhấc, từ từ nhắm hai mắt lại. Một giây trước khi lâm vào giấc mộng đen tối ngọt ngào, hắn vẫn còn chưa chịu buông tha cho nàng, ở bên tai nàng nỉ non thủ thỉ, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ nghe được có vài chữ: “Thì ra… trời cao vẫn còn… chiếu cố cho trẫm…”
Tiết Nghiên Tuệ quả thực rất mệt mỏi, cái gì cũng không nghe lọt vào tai, nhắm mắt đưa tay sờ soạng một hồi, sau cùng ôm lấy hắn ngủ, hàm hàm hồ hồ thốt ra mấy chữ: “Cùng nhau… đồng sanh cộng tử…”
Nói xong lập tức lăn ra ngủ say, hoàng đế nhịn không được bật cười, cũng ngủ theo nàng.
Những ngày tiếp theo, trong nội cung yên tĩnh không một gợn sóng. Một hồi mưa dầm thấm đất cũng bị nắng nóng mang đi, bên phía Quá Dịch Trị lá cây rơi rụng lả tả, trời bắt đầu vào thu.
Mùa mưa liên tục đi qua, những thái giám và cung nữ trong nội cung đều thay đổi áo sam. Đột nhiên nhiệt độ hạ xuống, một ít thái giám cung nữ thể chất yếu liền bị nhiễm phong hàn. Ngoại trừ những thái giám, cung nữ có cấp bậc cao bị nhiễm bệnh còn có thể mời Dược Thượng Phòng tới xem bệnh, những người khác chỉ có thể đưa vào phường bệnh của Hề Quan Cục, do Hề Quan Cục riêng biệt khám chữa bệnh. Y thuật của đám thái giám ở chỗ này có phần cẩu thả hơn bình thường, về việc có thể chữa khỏi hay không, hơn phân nửa đều phải nhìn vào tạo hóa của người bệnh rồi.
Trước kia Tiết Nghiên Tuệ không biết, lần này nàng ngẫu nhiên nghe được mấy cung nữ nói chuyện phím, lập tức nhíu mày. Mạng của thái giám, cung nữ cũng là mạng, làm sao có thể khinh suất như vậy.
“Truyền lời của bổn cung xuống, mời ngự y của Thượng Dược Phòng tới Hề Quan Cục bắt mạch, khám chữa bệnh cho những thái giám, cung nữ kia, sau đó để cho những thái giám ở Hề Quan Cục dựa theo đó mà bốc thuốc.”
Tiết Nghiên Tuệ dừng một chút, trong chốn cung đình tôn ti trật tự rõ ràng như thế này, ngự y chưa hẳn đã cam tâm tình nguyện đi bắt mạch cho những thái giám không có phẩm cấp kia. Ý của nàng vốn dĩ là muốn cứu người, không thể để cho phía ngự y sinh lòng mâu thuẫn được.
“Ở trong tư khố của bổn cung xuất ra bạc trắng và gấm tơ lụa tặng cho những ngự y xem bệnh này, dùng làm tạ lễ. Nhiều người nhiễm bệnh như vậy, cứ mời nhiều thêm mấy vị ngự y, thay phiên nhau khám, đừng làm cho các ngự y mệt mỏi.”
Trương Vân Toàn dạ một tiếng, tính tình của nương nương hắn ta cực kỳ rõ ràng, nương nương cũng không phải vì mua danh chuộc tiếng mà là thực sự muốn cứu người, sợ những người truyền lời kia hiểu sai ý tứ, hắn ta còn đích thân tự mình chạy một chuyến tới Thượng Dược Phòng.
Đã qua hai ba ngày, thời tiết chuyển đổi thất thường, đang lạnh đột nhiên chuyển nóng, những thái giám, cung nữ bên trong nội cung còn chưa có xem bệnh hết, lại tiếp tục có thêm tốp khác bị bệnh.
Nếu là những năm qua gặp phải loại tình huống này, bệnh nhẹ thì do thái giám tự mình khai một đơn thuốc, uống thuốc chống chịu đợi cơn bệnh qua đi, bệnh nặng thì phải xem tạo hóa, sống chết có số, do thái giám của Hề Quan Cục tự mình kiểm soát tình huống.
Nhưng mà năm nay lại có quý phi nương nương hạ lệnh, từng cung nữ thái giám nhiễm bệnh đều được ngự y bắt mạch kê đơn, không phải tự mình chế biến thuốc. Có điều nhóm người nhiễm bệnh cứ hết một tốp lại tới một tốp mới, một người vừa đi khỏi, đảo mắt đã có thêm hai người đi tới. Những thái giám ở Hề Quan Cục thì còn tốt, bọn họ nhiều người, có thể thay thế lẫn nhau. Còn những ngự y ở Thượng Dược Phòng lại không được như vậy, bệnh nhân nhiễm bệnh quả thực nhiều lắm, bọn họ nhìn thấy tình huống khẩn cấp, cũng không dám thay phiên. Vài ngày trôi qua, hốc mắt cả đám ngự y lõm sâu, ngay cả môi cũng trở nên khô khốc. Trương Vân Toàn biết được tình huống như vậy lập tức lên tiếng bẩm báo.
“Như vậy sao được? Hiện tại có tổng cộng mấy vị ngự y? Cứ mời nhiều thêm mấy vị nữa đi.” Tiết Nghiên Tuệ chỉ đạo.
“Khởi bẩm nương nương, ngoại trừ hai vị Ngự Y Ngự Dụng, hai vị Ngự Y thường trực, Thượng Dược Phòng cũng chỉ còn có năm vị ngự y, tất cả đều đã đến Hề Quan Cục.” Trương Vân Toàn vội vàng bẩm báo.
“Thượng Dược Phòng làm sao lại chỉ có năm vị ngự y?” Tiết Nghiên Tuệ ngạc nhiên hỏi.
“Khởi bẩm nương nương, Hà Đông phát sinh dịch bệnh, bệ hạ đã ra lệnh cho hầu hết thái y tiến nhập Hà Đông, bên Thái Y Phòng đã điều một số ngự y từ Thượng Dược Phòng qua đó. Những ngày này khí hậu đột nhiên biến đổi, trong cung có không ít người nhiễm bệnh, đồng thời tất cả vương phủ, phủ công chúa, phủ triều thần cũng có quý nhân nhiễm bệnh, đã cho mời ngự y qua đó nhập phủ khám chữa bệnh.”
Trương Vân Toàn tiếp tục bẩm báo: “Ở gần bên cạnh thì không nói, ngay cả Xương Vương Phủ hay Tề quốc công phủ lúc nào cũng có ngự y liên tục túc trực.”
Xương Vương phủ, Tề quốc công phủ, không hiểu sao nàng lại có chút chột dạ, Tiết lão tặc của phủ Tề quốc công liên tục cáo bệnh, con của ông ta là Tiết Mã Tuấn vẫn còn đang nằm trên giường dưỡng bệnh, ông ta dù sao vẫn còn có chức Lễ Bộ Thượng Thư, ngự y qua Tiết phủ túc trực cũng coi như hợp lý đi. Thế còn Xương Vương Phủ, ngự y là do bệ hạn ban cho, Xương Vương chỉ bị bệnh một thời gian ngắn, từ lúc vụ mưu sát ở Đế Lăng diễn ra cho đến nay hắn ta đều bệnh. Ngoại trừ một chuyện do Ngô Hiền Phi vu cáo ra, những người khác vậy mà không có ai liên lụy tới Xương Vương. Ngô Hiền Phi bị trượng tễ đánh chết, sự tình nàng ta vu cáo bị hoàng đế đè xuống, những người biết chuyện chỉ rãi rác có mấy người, nhưng cũng không có ai dám nghị luận.
Xương Vương dưỡng bệnh được một thời gian, thân thể hắn ta vừa khá lên đã lập tức dâng tấu chương thỉnh cầu trở lại triều đình vì quân phân ưu, hoàng đế không nhìn tới tấu chương của hắn ta, còn phái một tên ngự y tới phủ Xương Vương xem bệnh. Tên ngự y kia tới xem mạch cho Xương Vương, nói hắn ta nhìn như lành bệnh, kỳ thực bệnh căn vẫn chưa trừ dứt, còn cần phải tĩnh dưỡng thêm. Ngự y đã nói như thế, Xương Vương cũng chỉ có thể oằn mình ở trong phủ dưỡng bệnh, giống như hoàn toàn bị giam lỏng.
Hoàng đế không muốn nhìn thấy Xương Vương, cho nên mới dùng phương thức như vậy cầm tù hắn ta ở bên trong Xương Vương phủ, cũng tỏ ý răn đe, bảo hắn ta tốt nhất nên thành thật ở trong phủ dưỡng bệnh, thứ mà trẫm “ban cho” ngươi thì ngươi cứ nhận lấy, còn những cái không thuộc về ngươi thì ngươi cũng đừng có tâm tư lộn xộn.
Xương Vương tiếp chỉ, nghe lời hoàng đế ở trong phủ dưỡng bệnh, về phần trong lòng hắn ta nghĩ như thế nào, hoàng đế không quan tâm. Sau khi biết rõ nguyên do, ngự y của phủ Xương Vương và Tiết gia đều không tốt di chuyển. Tiết Nghiên Tuệ ngẫm nghĩ một hồi, liền sai Trương Vân Toàn đi ra ngoài cung chọn mấy danh y tới đây tạm thời ứng phó tình hình khẩn cấp trước mắt.
Trong lúc Tiết Nghiên Tuệ vì những thái giám, cung nữ nhiễm bệnh mà gấp rút, hoàng đế lại vì chuyện tình quốc gia mà vất vả, chiến sự ở Tây Bắc vẫn đang kéo dài, trận chiến này trong một thời gian ngắn nhất định không thể dẹp loạn được, lương thảo, quân nhu được binh sĩ ngày đêm không ngừng vận chuyển ra Tây Bắc
Có ngự y lẫn danh y ngoài cung tọa trấn bắt mạch, dược liệu đầy đủ cung ứng, những thái giám, cung nữ nhiễm bệnh trong nội cung cuối cùng cũng giảm bớt. Tiết Nghiên Tuệ vừa nhẹ nhàng thở ra, Trương Vân Toàn lại tới bẩm báo thêm một tin xấu:
“Nương nương, trong kinh thành bùng phát dịch bệnh phong hàn, người trong kinh đa số đều bị nhiễm bệnh, khiến cho lòng dân hoang mang. Còn có lời đồn thất thiệt nổi lên, cùng những bài đồng dao hoang đường, nói cái gì mà loạn thế dịch bệnh, yêu phi tái thế.”
Tiết Nghiên Tuệ nghe xong, hai tay khoanh lại trước ngực, môi son khẽ nhếch, cong môi cười: “Yêu phi? Là nói bổn cung đó à?”
Trong kinh bộc phát dịch bệnh phong hàn, những thái giám và cung nữ trong nội cung cũng bị nhiễm bệnh tương tự. Những người nhiễm bệnh trong nội cung đều khỏi hẳn, dân chúng nhiễm bệnh cũng chỉ cần kê đơn bốc thuốc, ra sức dưỡng bệnh mấy ngày là có thể khỏi hẳn. Vậy mà còn truyền ra mấy bài đồng dao như thế này, sau lưng đúng là có rất nhiều người hận nàng đó nha.
Khi hoàng đế nhận được tấu chương, lạnh lùng khiển trách: “Dám tung tin đồn vô căn cứ như vậy, người đâu, lệnh cho Kinh Triệu Doãn nghiêm tra cho trẫm!”
Kinh Triệu Doãn đi tra một lúc, vô tình lòi ra một vụ án lớn khác, đó là chuyện phủ Bành Vương tư tàng quân giáp khôi giới, ám súc binh sĩ, ý đồ mưu phản.
Ngay lúc sự tình Bành Vương Phủ mưu phản lộ ra, một tin tức tình báo khẩn cấp từ tám trăm dặm Tây Bắc truyền vào trong cung, Giám Quân Cao Mật tố cáo đại tướng quân Hứa Hoài tư thông với man di, cố ý tránh chiến, ý đồ sinh tâm mưu phản.
Toàn bộ triều đình đều kinh hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.